Triệu Liên vội hỏi: “Đúng vậy, viện trưởng Ôn, ông có nhằm lẫn gì không? Không phải ông chủ Vạn nẻ mặt Văn Triết sao?”
“Viện trưởng Ôn, ông không đùa tôi chứ?” Ông Triệu, Triệu Thiết Căn nhìn Ôn Bảo Tốn hỏi.
Ôn Bảo Tốn khinh thường nhìn Triệu Văn Triết nói: “Lúc trước quả thực là tôi nhận nhằm, nhưng bây giờ là thật, tôi đã liên hệ với ông chủ Vạn để xác minh việc này.
Một người nhỏ bé như cậu sao có thể được ông chủ Vạn đánh giá cao?”
Bị Ôn Bảo Tốn chế giễu, sắc mặt của Triệu Văn Triết trắng xanh.
Ôn Bảo Tốn hoàn toàn không để Triệu Văn Triết vào mắt, dù sao ông ta cũng là viện trưởng bệnh viện nhân dân số một huyện Thiên Sơn, trong tay còn nắm quyền, còn thiếu chút tiền này sao?
Người nhỏ bé như Triệu Văn Triết hoàn toàn không thể hòa nhập vào vòng bạn bè của ông ta.
“Thực sự xin lỗi, Cậu Dương, mong cậu bỏ qua cho!” Thái độ của Ôn Bảo Tốn thành thật xin lỗi.
Về phần nhà họ Triệu, Ôn Bảo Tốn có chút hiểu rõ, Dương Tiêu có thân phận là người ở rể, có lẽ ngày hôm qua đã nhận được rất nhiều ánh mắt của nhà họ Triệu.
Dương Tiêu đứng lên, nở nụ cười lễ phép nói: “Viện trưởng Ôn, không sao đâu! Ông có thể chuyển bà ngoại của Mộc Tuyết đến phòng chăm sóc đặc biệt, tôi đã rất cảm kích rồi!”
“Không không không! Cậu Dương, đây đều là những việc tôi nên làm!” Thái độ của Ôn Bảo Tốn rất khiêm tốn.
Ông ta biết rất rõ, nhìn toàn bộ huyện Thiên Sơn, có ít người có thể được Vạn Tứ Hải nể mặt, hơn nữa ngay cả mặt của người đứng đầu huyện Thiên Sơn cũng chưa chắc được Vạn Tứ Hải nễể mặt.
Tuy nhiên, một ông lớn như Vạn Tứ Hải lại thực sự ra mặt cho người ở rễ, điều này đã thể hiện đầy đủ sự phi thường của Dương Tiêu.
Dương Tiêu biết Ôn Bảo Tốn đến xin lỗi là vì sợ Vạn Tứ Hải biết chuyện, anh cười nhẹ nói: “Viện trưởng Ôn, ông khách sáo quá rồi, ông yên tâm, tôi sẽ nói rõ cho Vạn Tứ Hải biết, tất cả đều là chuyện nhỏ.”
“Vậy thì phiền cậu Dương rồi!” Ôn Bảo Tốn không khỏi thỏ: phào nhẹ nhõm khi thấy Dương Tiêu nói chuyện tốt như vậy.
Ông ta biết nếu Vạn Tứ Hải biết mình không làm tốt mọi việc, nhận nhằm người, có thể ông ta sẽ không thể bảo vệ vị trí này của mình.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Viện trưởng Ôn, vừa hay giờ này là giờ ăn trưa, hay ông ngồi xuống cùng ăn đi?”
“Cảm ơn cậu Dương, trong nhà còn có chuyện, lát nữa còn phải về nhà.
Cậu Dương, cậu tiếp tục ăn cơm đi, cậu yên tâm, tôi sẽ chịu mọi chỉ phí của bà Triệu ở bệnh viện, bao gồm bữa ăn này, cậu muốn ăn gì thì ăn, tôi sẽ thanh toán!” Ôn Bảo Tốn hào phóng nói.
Để bày tỏ lời xin lỗi, Ôn Bảo Tốn không tiếc gì cả.
Cái gì!
Tiền viện phí của bà Triệu sẽ do Ôn Bảo Tốn trả?
Bữa ăn này của bọn họ cũng do ông ta thanh toán?
Ngay khi Ôn Bảo Tốn nói ra lời này, tất cả người nhà họ Triệu có mặt trong phòng tướng tương đều sửng sốt.
Như đã biết, tất cả các lần nhập viện của bà Triệu tốn ít nhất máy vạn, chưa kể chỉ phí cho thần y Liễu.
Chi phí cho một bữa ăn ở phòng tướng tương này là năm vạn, những thứ linh tinh cộng lại cũng phải ít nhất mấy chục vạn.
Đám người họ Triệu không ai ngờ rằng Ôn Bảo Tốn lại thật sự nể mặt Dương Tiêu như vậy, ít nhất là máy chục vạn nói lấy ra là lầy ra ngay.
Suy cho cùng, đám người nhà họ Triệu đang chật vật mưu sinh, mấy chục vạn là một con số khổng lò.
Dương Tiêu vội vàng xua tay nói: “Viện trưởng Ôn, không cần đâu, thật sự không cần!”.