Dù nhìn theo góc độ nào thì ông ta cũng phải xoay xở mọi thứ để khiến Dương Tiêu hài lòng.
Ôn Bảo Tốn cung kính cười nói: “Ông chủ Vạn không cần lo lắng về chuyện này đâu.
Bệnh viện của chúng tôi nhất định sẽ làm.
Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lần này ông chủ Vạn ra mặt có phải là nể mặt Triệu Văn Triết không?”
“Triệu Văn Triết?” Vạn Tứ Hải suy nghĩ một lúc, không biết đây là người nào.
Ôn Bảo Tốn nghe vậy thì biết mình đã gặp rắc rối nhầm lẫn, ngay từ đầu ông ta vẫn luôn cho rằng chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt là do Vạn Tứ Hải nể mặt Triệu Văn Triết.
Trên trán Ôn Bảo Tốn đột nhiên tuôn ra mồ hôi lạnh, nếu Vạn Tứ Hải biết mình đã nhận nhằm người, một khi Vạn Tứ Hải làm khó, nhât định ông ta sẽ ăn không hệt xách mang đi.
“Không… không phải sao?” Ôn Bảo Tốn lo lắng nói.
Vạn Tứ Hải nói thẳng: “Triệu Văn Triết là ai? Tôi chưa từng nghe nói qua! Lần này tôi nhìn sắc mặt ân nhân Dương Tiêu của tôi, hãy nhớ rằng, không ai được phép lơ: là ân nhân của tôi, không ai được phép xúc phạm!”
“Vâng!” Ôn Bảo Tốn nghiêm nghị nói.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Bảo Tốn hoàn toàn sững sờ, không ngờ mình đã thực sự nhận nhầm người.
.
Truyện Đô Thị
“Không được, không được, nếu Dương Tiêu nổi giận, Vạn Tứ Hải biết, chức vị viện trưởng bệnh viện của mình sẽ kết thúc.
Ngày mai mình phải đến tận nơi xin lỗi, tranh thủ có được sự tha thứ của cậu Dương!” Sắc mặt Ôn Bảo Tốn trầm trọng chưa từng có.
Liễu Giang Hà xứng đáng là một bác sĩ thiên tài, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc đã là rạng sáng.
Liễu Giang Hà đã ngồi xe máy tiếng đồng hò, trải qua hoạt động không ngừng nghỉ, sau đó Liễu Giang Hà trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau!
Khi ánh sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng rơi xuống trái đất, Dương Tiêu mở mắt.
Đường Mộc Tuyết trông cả đêm, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đổi ca.
Đến gần trưa, Đường Mộc Tuyết thức dậy, tìm Dương Tiêu nói: “Lát nữa mời thần y Liễu đến Tử Hiên Các ăn cơm, chúng ta cùng đi nhé, giờ để bố em trông!”
“Ừ, được!” Dương Tiêu gật đầu.
Liễu Giang Hà đã lớn tuổi, mình phiền ông ấy đi từ xa tới, mời ông ấy một bữa để tỏ lòng biết ơn là nên làm.
Chẳng bao lâu, hai người đã đến Tử Hiên Các, Triệu Văn Triết đã đặc biệt đặt phòng tướng tương nỗi tiếng số hai trong khách sạn Tử Hiên Các.
Lúc này, người nhà họ Triệu đã ngồi sẵn trong phòng tướng tương, Liễu Giang Hà đang ngồi trên ghế chính, đám người nọ đang xì xào bàn tán.
“Văn Triết xứng đáng là người đứng đầu trong nhà họ Triệu của chúng ta.
Đây là phòng tướng tương phòng riêng đứng thứ hai trong Tử Hiên Các.
Sang trọng nhất là phòng đế vương và Tử Hiên Các là khách sạn số một ở huyện Thiên Sơn.
Nghe nói mức tiêu thụ tối thiểu của phòng tướng tương là năm vạn cho một lần!”
“Đúng vậy! Văn Triết có triển vọng, néu không có Văn Triết, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội ăn ở một nơi cao cấp như vậy trong đời!”
Mọi người trong nhà họ Triệu đều biết rất rõ Tử Hiên Các có phòng đề vương và phòng tướng tương là xa hoa nhát, những phòng riêng này, càng cao cấp thân phận và địa vị càng nỗi bật.
Triệu Văn Triết cầm lấy ly rượu, nhìn Liễu Giang Hà đầy cảm kích: “Thần y Liễu, lần này cảm ơn ông đã cho tôi thể diện, ông đã vất vả từ xa đến huyện Thiên Sơn.
Tôi kính ông một ly!”
“Cho cậu thể diện?” Nghe đến đây, Liễu Giang Hà ngẫn ra.
Rõ ràng ông ấy là được Dương Tiêu mời đến, ông ấy cho Triệu Văn Triết này mặt mũi khi nào?.