Hổ Tế

Chương 2002: 2002: Chương 661






Cảm nhận được sát khí trên người Trần Khải, Đường Hạo và Đường Dĩnh sợ hãi đến mức suýt hồn bay phách tán.

Bọn họ biết Trần Khải nói đúng, nhà họ Trần là gia tộc số một ở Tây Song Bản Nạp, muốn giết hai người họ dễ như giết con gà con chó.

Đây không khác gì nhà họ Cung số một ở thành phố Trung Nguyên, nhà họ Cung ra tay giết chết cả hai, sợ là ngay cả rắm bà cụ Đường cũng không dám thả.

Trừ khi bà nội Đường lấy toàn bộ nhà họ Đường cá chết lưới rách cùng nhà họ Cung.

“Nếu các người đã không muốn nói thật, tôi chỉ có thể đưa hai người về Tây Thiên!” Dương Tiêu lắc đầu, chuẩn bị mở lồng sắt thả một lượng lớn rắn hổ mang chúa ra.

Nhìn thấy hành động của Dương Tiêu, Đường Hạo kinh ói: “Dương Tiêu, tôi nói, tôi nói hét, là tôi thả, đều là do tôi thả, đừng làm loạn, đừng làm loạn!”
“Đúng, đúng, đúng, đều là Đường Hạo thả, không liên quan gì đến tôi!” Đường Dĩnh vội vàng nói.

Đối mặt với cái chết, cả hai đều có khát vọng sống mãnh liệt.

Để có thể sống sót thoát ra ngoài, Đường Dĩnh nóng lòng muốn phủi sạch mọi chuyện ngay lập tức.

Nghe thấy lời nói của Đường Dĩnh, Đường Hạo tức giận: “Dĩnh Dĩnh, em muốn hại chết anh hả? Rõ ràng đây là ý của em, không liên quan gì đến em đúng không? Anh chỉ nghe theo mệnh lệnh của em hạ độc Đường Mộc Tuyết.”

Trong lòng Đường Hạo vô cùng tức giận, Đường Dĩnh thật là trơ trẽn, cô ta phủi sạch không nhận, đây không phải là Hưng & cô ý đề anh ta chết sao?
Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn vô tình.

Dù người khác chết cũng không thể để mình chết, Đường Dĩnh, đây là cô tự tìm.

“Cái gì? Đường Hạo, anh còn biết xáu hổ hay không? Đây đều là ý xáu của anh, Dương Tiêu, không, anh rẻ, thật sự không phải tôi làm!” Đường Dĩnh lo đến mức sắp khóc.

Đường Hạo nhanh chóng giải thích: “Em rể, em rể, đừng nghe lời nói bậy bạ của con đĩ này.

Anh cũng biết Đường Dĩnh vẫn luôn có lòng dạ rắn rết, đều do cô ta ra lệnh cho tôi làm!”
Nghe tháy Đường Hạo gọi mình là em rể, Đường Dĩnh gọi là anh rẻ, Dương Tiêu chỉ cảm thấy tất cả đều là mỉa mai.

Trần Khải đứng ở một bên, gương mặt của anh ấy bị che phủ bởi khói mù, tận mắt nhìn thấy hai anh em trở thành kẻ thù của nhau, cảnh tượng này thực sự rất buồn cười.

Dương Tiêu cười lạnh: “Xem ra hai người đều tham gia.

Đã vậy, thì cùng nhau về Tây Thiên đi! Vừa hay, trên đường đi cũng có bạn.”
“Không, không, không! Em rẻ, đừng hiểu lầm tôi.


Thực ra đây là ý của bà nội, hai người làm loạn trong cuộc họp thường niên, còn yêu cầu nhà họ Đường phải trả cho nhà họ Hình tám trăm vạn.

Bà nội chỉ dẫn cụ thể cho chúng tôi hãm hại anh và Mộc Tuyết.

Đây chủ yếu là ý của bà nội!”
Trong đầu Đường Hạo loé lên một tia sáng.

Đường Dĩnh không phải kẻ ngốc, cô ta phụ hoạ: “Anh rẻ, anh trai tôi nói đúng.

Đây là ý của bà nội, chúng tôi vô tội!”
Dương Tiêu cười nhạo, hai anh em nhà này thật là trơ trến.

Vừa rồi họ vu khống nhau, giờ lại đồ lỗi lên bà nội Đường.

Nếu bà nội Đường có mặt, có lẽ bà nội Đường sẽ bị hai anh em vô liêm sỉ này chọc giận ngay tại chỗ.

“Đội trưởng, tôi thấy ba bà cháu nhà này không phải đồ tốt gì, không cần nói nhảm với bọn họ, cứ giết bọn họ đi!”
Trần Khải thật sự bị anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh này làm ghê tởm.

Hai người đều ích kỷ không có trách nhiệm gì, lúc gặp chuyện lại trốn tránh, loại người này chính là cặn bã trong cặn bã, sống trên đời này không có giá trị gì.

Dương Tiêu gật đầu: “Đường Hạo, hôm qua anh là người thả con rắn hỗ mang chúa, người đóng cửa cũng là anh..