Hổ Tế

Chương 1968: 1968: Chương 627






Lần đó đã để lại ám ảnh cực kỳ lớn trong lòng Ngô Tà, từ đó về sau, Ngô Tà chỉ cần nhìn thấy Trần Khải liền đi đường vòng.

Vừa rồi trong lòng Ngô Tà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu như người thanh niên mặc áo vải thô trước mặt quen biết với Trần Khải, vậy thì bản thân nhát định ngay lập tức.

bồi thường xin lỗi, sau đó xoay người rời khỏi.

Hiện tại, điện thoại của tên tiểu tử này không gọi được, rõ ràng có thể thấy rằng những lời nói vừa rồi đều là bốc phét.


Giám đốc sảnh khinh thường cười một tiếng: “Ngô thiếu, tôi thấy tên tiểu tử này chính là đang giả vờ, một tên nhà quê từ miền ngoài đến làm sao có thể quen biết với Trần thiếu Trần Khải chứ? Nếu như bọn họ thật sự quen biết nhau, Trần thiếu nhất định đã sớm sắp xếp khách sạn cho bọn họ, còn cần phải đến đây để đặt phòng hay sao? Tên tiểu tử này xúc phạm đến ngài, không bằng đẻ tôi gọi bảo vệ đến tống cổ đám người này ra ngoài?”
Nghe thấy lời này của giám đốc sảnh, sắc mặt cả đám người Đường Gia hiện lên nét hoảng hốt.

Giây phút này, ánh mắt người nhà Đường Gia tràn ngập phẫn nộ, nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng Dương Tiêu sớm đã bị phanh thay thành tám khúc.

Dương Tiêu tiếp tục gọi thêm một lượt, nhưng vẫn không liên lạc được.

Lúc này, sắc mặt Dương Tiêu có chút khó coi, anh thật sự không ngờ rằng Trần Khải vậy mà lại không nghe máy.

Suy nghĩ một lát, Dương Tiêu cũng suy ngẫm ra được, dù sao số điện thoại này của Trần Khải cũng là từ năm năm trước, hiện tại Trần Khải đã xuất ngũ, e rằng sớm đã đổi số điện thoại mới rồi?
Có điều, Trần Khải cũng có khả năng vẫn chưa đổi số điện thoại nhưng đang xử lý công vụ nên vẫn chưa có thời gian nghe máy.

Cho nên Dương Tiêu cũng không tiếp tục gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn cho Trần Khải.

Chính vào giây phút này, trong phòng chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Trần thị, Trần Khải vừa từ bên ngoài quay trở về, nữ thư ký liền cung kính nói: “Trần tổng, chiếc điện thoại trong ngăn kéo của ngài vừa rồi vang lên!”
“Cái gì? Chiếc điện thoại trong ngăn kéo đã vang lên? Cô chắc chứ?” lời này, khiến cho đôi mắt của Trần Khải đang mặc áo vest lập tức kích động đến thu nhỏ lại.


Nhìn thấy Trần Khải kích động đến như vậy, người thư ký hoảng hốt một phen, cô nuột một ngụm nước bọt, run rẫy nói: “Có…có lẽ vậy, điện thoại đã vang lên hai lần rồi!”
“Thật tốt quá!” Trần Khải giống như uống phải thuốc hưng phần, vô cùng phần khích.

Trần Khải lập tức rút ra một chiếc chìa khóa mở ngăn kéo, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại đời cũ bên trong.

Dương Tiêu đoán không sai, Trần Khải sau khi xuất ngũ quả thật đã đổi sang một số điện thoại mới, nhưng số điện thoại cũ trước đây anh vẫn luôn giữ gìn, bảo quản trong ngăn tủ trong văn phòng làm việc của mình, mục đích chính là luôn mong ngóng có một ngày đội trưởng Dương Tiêu sẽ liên lạc với mình, báo thù cho những đồng đội chết trận năm năm trước.

Nhìn thấy điện thoại gọi đến hiển thị tên Dương Tiêu, Trần Khải kích động đến mức cả người không ngừng run rẩy: “Là đội trưởng, thật sự là đội trưởng, năm năm rồi, đội trưởng, em đã đợi anh năm năm rồi!”
Vừa nói, trong mắt Trần Khải đã ngân ngắn nước mắt.


Nữ thư ký sắc mặt hoảng hốt, cô biết rằng Trần Khải chính là một người đàn ông tràn ngập chính khí, dù cho gặp phải bất kỳ vấn đề khó khăn nào cũng sẽ không kích động thất sắc đến như vậy.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến cho một người đàn ông chính khí có thể rơi nước mắt đến như vậy?
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ vì chưa đến mức đau lòng!
Năm năm trước, trận chiến rừng mưa nhiệt đới, tận mắt chứng kiến vô số anh em đồng đội ngã xuống trước mặt mình, đội trưởng Dương Tiêu trọng thương phải xuất ngũ, Trần Khải nguội tàn tâm huyết cũng quyết định xuất ngũ.

Nhưng năm năm nay, Trần Khải vẫn luôn hi vọng Dương Tiêu có thể chủ động liên lạc với mình, nhằm báo thù rửa hận cho những anh em chiến hữu chết trận năm xưa..