Đàn ông làm sai, luôn thích thề thốt để che đậy những gì họ làm.
“Em mệt rồi, muốn yên tĩnh!” Trong mắt Đường Mộc Tuyết mắt đi ánh sáng.
Nói xong Đường Mộc Tuyết đi về phía phòng mình như một cái xác không hồn.
Triệu Cầm nhìn Đường Mộc Tuyết trở về phòng, tức giận mắng Dương Tiếu: “Nghe thấy chưa? Mộc Tuyết muốn yên tĩnh, cậu còn đứng ở chỗ này làm gì? Thêm ngột ngạt cho Mộc Tuyết hả? Nơi này không hoan nghênh cậu, cậu cút đi!”
“Đúng thế, mau cút đi, thừa dịp cơn tức của tao còn kiềm chế được, cút khỏi đây ngay, nếu không, tao sẽ lấy dao băm chết mày!” Đường Kiến Quốc nổi trận lôi đình nói.
Dương Tiêu nắm chặt tay, hít sâu một hơi, ổn định nội tâm không yên, lựa chọn rời nhà.
Giờ phút này, nếu tiếp tục ở nhà không chỉ làm phiền Đường Mộc Tuyết mà còn có mâu thuẫn trực tiếp với Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc.
Đây không phải là điều mà Dương Tiêu muốn thấy, nếu chuyện đã bị phát hiện, thì Dương Tiêu chỉ muốn giải quyết tốt.
Lần này, Dương Tiêu rời khỏi biệt thự bên cạnh hồ Nhạn Minh mà không hề lái xe.
“Đường Hạo, Đường Dĩnh, các người thật quá đáng!” Trên mặt Dương Tiêu toát ra một tia lạnh lẽo.
Nếu không phải hai anh em này gài bẫy anh, quan hệ của anh với Đường Mộc Tuyết sẽ không cứng rắn như vậy, cũng sẽ không bị Triệu Cầm đánh tàn nhẫn.
Lúc trước Dương Tiêu nễể mặt ông cụ Đường nên đã tha cho hai anh em họ, ai có thể ngờ rằng hai anh em này càng ngày càng hung hăng với anh.
Dương Tiêu bắt taxi, đồng thời gọi điện thoại cho Lý Chiến Thần, để Lý Chiến Thần chuẩn bị sẵn nhân lực, về sau nhất định phải cho Đường Hạo cùng Đường Dĩnh thay đổi sắc mặt một chút.
Hổ không phô trương sức mạnh của mình, thực sự coi mình là mèo con hả.
Lý Thần Chiến nhận được cuộc gọi, tập hợp năm mươi tinh anh nhanh nhát có thể.
Sự việc xảy ra trong Long Ngũ khiến Lý Thần Chiến hoảng sợ, anh ta chỉ muốn chuộc lại tội lỗi của mình để đổi lấy sự tin tưởng của Dương Tiêu dành cho anh ta.
Khi nhìn thấy Dương Tiêu, Lý Thần Chiến đã bị sốc, anh ta có thể thấy rõ một dấu bàn tay năm ngón trên khuôn mặt của Dương Tiêu.
“Điện… điện hạ, anh đây là?” Lý Thần Chiến ngắn người hỏi.
Trong ấn tượng của anh ta, thực lực của Dương Tiêu xuất sắc, sao có thể bị ăn tát?
Lý Thần Chiến không phải kẻ ngốc, sau khi nghĩ kỹ mới biết chắc chắn trong nhà Dương Tiêu có chuyện.
Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Đừng hỏi nhiêu như vậy, tìm Đường Hạo, Đường Dĩnh ngay cho tôi!”
“Vâng!” Lý Thần Chiến cung kính hét lên.
Không lâu sau, Lý Thần Chiến đã tìm ra tung tích của hai người: “Khởi bẩm điện hạ, lúc này Đường Hạo đang ở câu lạc bộ Dưỡng Sinh trên đường Giản Đông, còn Đường Dĩnh hình như đang ở biệt thự của bà nội Đường!”
Dương Tiêu suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Đi theo tôi đến câu lạc bộ Dưỡng Sinh trên đường Giản Đông, bắt Đường Hạo!”
“Vâng!” Lý Thần Chiến vẫy tay kêu lên.
Một nhóm người vội vã đi về phía câu lạc bộ Dưỡng Sinh trên đường Giản Đông.
Đường Dĩnh đang ở trong biệt thự của bà cụ Đường, nếu Đường Dĩnh bị bắt chắc chắn sẽ đả động đến bà nội Đường, một khi bà nội Đường bị đả động thì Đường Mộc Tuyết sẽ biết, chuyện này không cần thiết.
Vì vậy, Dương Tiêu lấy Đường Hạo khai đao trước, khiến Đường Hạo phải trả giá bằng máu.
Đường Hạo đang tận hưởng trong câu lạc bộ Dưỡng Sinh không biết rằng một cơn khủng hoảng vô hình đã lặng lẽ ập đến!
Năm trên giường, Đường Mộc Tuyết như trút hệt sức lực, nằm trên giường gục xuống nước mắt thắm ướt gồi trắng..