Hổ Tế

Chương 1888: 1888: Chương 547






Nhìn chằm chằm Dương Tiêu thân mật với người phụ nữ cao lớn mặc đồng phục ol, Đường Mộc Tuyết như bị sét đánh, cô ngây người tại chỗ.

Sắc mặt của Dương Tiêu thay đổi điên cuồng, anh lập tức đẩy Phương Phương ra, đến bên cạnh Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, em nghe anh giải thích!”
“Cô gái này, cô là ai?” Nhìn Đường Mộc Tuyết đi tới, sắc mặt Phương Phương kinh ngạc.

Cô ta lập tức nhìn Dương Tiêu nói: “Anh Dương, không phải anh chỉ gọi một mình tôi đâu à? Không ngờ anh Dương, anh thật không trong sáng, lại còn gọi thêm một người, còn nói anh là người nghiêm túc, không nghiêm túc chút nào.”
“Vậy thì nói rõ trước, néu để hai chúng tôi cùng phục vụ anh thì giá tăng gấp đôi.

Đây là lần đầu tiên người ta phục vụ đàn ông cùng một cô gái khác nha!”
Đôi mắt Đường Mộc Tuyết đỏ hoe khi nghe Phương Phương nói.

Đôi mắt cô tối sầm lại, cô chỉ cảm tháy thế giới của mình lúc này đã trở thành bóng tối.

Cô yêu Dương Tiêu như thế, quan tâm Dương Tiêu như vậy, một lòng vì gia đình, không ngờ những gì Dương Dĩnh nói lại là sự thật.


Mắt Đường Mộc Tuyết tối sầm lại, não bị thiếu oxi, cô hướng đầu xuống sàn.

Ánh mắt Dương Tiêu rất nhanh, lập tức ôm lấy eo Đường Mộc Tuyết nói: “Mộc Tuyết, em không sao chứ?”
Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy mình thật sự sắp ngắt đi, mắt cô đỏ bừng nhìn Dương Tiêu: “Tại sao? Tại sao anh lại làm chuyện này với em?”
“Anh không có, Mộc Tuyết, em nghe anh giải thích, chuyện này không phải như em thấy đâu!” Dương Tiêu rất nóng lòng.

Trước khi anh đến, Dương Tiêu đã nghĩ Đường Hạo sẽ dùng nhiều cách để dạy dỗ mình, thậm chí còn tìm người ngăn cản đánh anh một trận.

Tuy nhiên, điều mà Dương Tiêu không ngờ là lần này Đường Hạo lại có nhiều mưu mô, sắp xếp cho mình ở một nơi ăn chơi đàn đúm như vậy.

Điều quan trọng nhất là anh chưa bao giờ đến một nơi như vậy, anh không hiểu luật chơi gì cả.

Hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt Đường Mộc Tuyết, cô khóc không thành tiếng: “Không phải như: em nhìn thấy, có phải đợi lát nữa em mới tới các người đã bắt đầu làm những chuyện đáng xấu hỗ kia? Dương Tiêu, không lẽ anh không nhịn được sao? Anh bỏ em ra!”
Đường Mộc Tuyết đẩy Dương Tiêu ra, nước mắt lưng tròng.


Không phải cô không nói không trao thân cho Dương Tiêu, tối hôm qua là một chuyện ngoài ý muốn.

Nếu không có cuộc điện thoại của dì Triệu Liên, có lẽ cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ với Dương Tiêu.

Buổi sáng cô hẹn với Dương Tiêu, buổi tối sẽ toàn tâm toàn ý cho anh, Đường Mộc Tuyết không ngờ sau khi Dương Tiêu đưa mình đến công ty, anh lại tới một nơi như vậy, lại tìm một một người cao lớn như vậy, mặc những bộ đồ hở hang như vậy, phục vụ anh.

Trong một lúc, toàn bộ đầu óc của Đường Mộc Tuyết đều rối tung lên.

Cô không biết năm năm qua Dương Tiêu tới nơi này không, cô chưa từng có lỗi với Dương Tiêu, không ngờ.

Dương Tiêu lại làm chuyện bẩn thỉu như vậy.

“Em gái, em là ai?” Phương Phương nhìn Đường Mộc Tuyết, cười khẩy: “Không lẽ em là lần đầu tiên phục vụ đàn ông? Hai! Đừng ngại, cũng đừng khóc, đợi lát nữa chị sẽ dạy em lấy lòng đàn ông, chỉ cần nằm xuống là kiếm được tiền.”
Chỉ cần nằm xuống là kiếm được tiền?
Người phụ nữ trước mặt này thật không biết xấu hỏ lại có thể nói ra những lời như vậy.

Không cần phải đoán nhiều, chắc chắn cô ta là loại người bán thân!
Phương Phương đã nhận được hai vạn mà Đường Hạo đưa cho cô ta, vì vậy đương nhiên cô ta phải phối hợp ăn ý..