Hổ Tế

Chương 1864: 1864: Chương 523






Nếu không có Dương Tiêu và em gái Đường Đường ở trong nhà này, cô thật sự muốn rời khỏi ngôi nhà này, không cần phải chịu đựng những cơn tức giận như vậy nữa.

Dương Tiêu cười dịu dàng: “Cô gái ngốc, nói vớ vẫn gì đó!
Mặc kệ là lúc nào anh cũng sẽ ở bên em, trừ khi anh chết!”
“Không cho phép anh nói nhảm!” Đường Mộc Tuyết vội vàng ngăn cản.

Dương Tiêu biết Đường Mộc Tuyết tủi thân trong lòng, nhẹ giọng nói: “Mộc Tuyết, cuộc đời giống như khỉ trèo cây, nhìn từ dưới lên trên đều nhìn thấy mông đỏ của khi.

Nhìn từ trên xuống sẽ thấy mặt cười đạo đức giả, không có gì là hoàn hảo!”
“Đối với con người mà nói, có hai chuyện là khó làm nhát, một là sự lựa chọn, hai là sự cân bằng! Những năm qua bố mẹ đã phải hứng chịu những ánh mắt lạnh lùng và chế giễu.

Em phải hiểu rằng lúc này bọn họ muốn nở mày nở mặt với người ta.

Chúng ta là con cái, bố mẹ vất vả nuôi lớn chúng ta, không cần phải để những chuyện này trong lòng.



“Nhưng… nhưng, là Tôn Bằng đổ oan cho anh trước, em không chịu được!” Đường Mộc Tuyết tức giận nói.

Dương Tiêu cười dịu dàng: “Mộc Tuyết, vải thô và gấm vóc ở cạnh nhau, biết ngay cái nào trên cái nào dưới! Em thấy anh là vải thô hay gắm vóc?”
Nhìn thấy Dương Tiêu hào phóng như vậy, Đường Mộc Tuyết càng cảm thấy đau lòng hơn, cô mở rộng vòng tay, nhào vào trong vòng tay của Dương Tiêu.

Ôm lấy thân hình xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu có rất nhiều suy nghĩ.

Sau sự việc này, Dương Tiêu đã hiểu ra một chuyện.

Trong tính cách của mỗi người đều có những phần không thể chấp nhận được, dù người đó hoàn hảo đến đâu cũng đừng khát khe với người khác, cũng đừng tự trách bản thân.

Đôi mắt Đường Mộc Tuyết đỏ hoe ôm lấy Dương Tiêu nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã hiểu và bỏ qua cho nỗi khổ trong lòng của bố mẹ eml”
Mặc dù Đường Mộc Tuyết vô cùng thất vọng với Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, nhưng dù sao hai người họ cũng là bố mẹ ruột của cô, cô thực sự không thẻ trơ mắt nhìn bố mẹ mình mắt mặt, không quan tâm không chăm sóc được.


Dương Tiêu có thể hiểu được tâm trạng của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc lúc này, bọn họ thực sự có thể vì thể diện mà làm mọi thứ.

Hai người này ngoài hai điểm yêu thích sự phù phiếm và đối xử không tốt với anh, thì Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc vẫn là những bậc cha mẹ đủ tư cách, ít nhất là hai người họ không đối xử tệ với hai cô con gái của mình.

Dựa vào điểm này, Dương Tiêu không muốn xé rách mặt mũi với Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, nếu không Dương Tiêu đã mang Đường Mộc Tuyết rời khỏi Trung Nguyên.

“Bố mẹ em cũng là bố mẹ anh, đừng nói giống như anh là người ngoài!” Dương Tiêu cười nói.

Ngừng một chút, Dương Tiêu vẫn hỏi: “Chuyện này em định làm như thế nào? Anh nghe theo eml”
Khi bị Dương Tiêu hỏi, Đường Mộc Tuyết cũng khó xử, cô thực sự chán ghét gia đình này đến cực điểm, người không ra gì thì thôi, đã thế còn như thổ phỉ cướp đoạt, thật sự khiến người ta chán ghét.

Điều quan trọng nhát là gia đình ba người này tông trúng người ta xong rồi còn bỏ trốn, cuối cùng bọn họ còn vu oan cho Dương Tiêu, thực sự không biết nên nói gì.

Đường Mộc Tuyết lau nước mắt, tâm trạng tủi thân của cô đã nhẹ nhõm hơn.

Mặc dù thái độ của bố mẹ cô trong chuyện này khiến cô rất khó chịu, nhưng Đường Mộc Tuyết nghĩ đến tâm trạng muốn thể hiện của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc.

Suy cho cùng, ai cũng muốn nở mày nở mặt thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, ai cũng muốn sống một cuộc sống giàu sang được người khác coi trọng..