Hổ Tế

Chương 1858: 1858: Chương 517






Tối nay, Kim Đại Chung sẽ không buông tha dễ dàng.

Dù không quan tâm đến hai trăm vạn nhưng chắc chắn anh ta phải phát tiết, tông vào xe anh ta, đã vậy còn gây tai nạn rồi bỏ trốn, gan lớn đó.

Mấu chốt quan trọng nhất là đám người này tông phải người ta mà lại đổ oan cho Dương Tiêu anh em của anh ta, thật sự quá đáng đến cực điểm, đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Thân phận của Dương Tiêu thần bí, có nỗi niềm khó nói không thể công khai với người nhà họ Đường.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẽ không nổi điên với những người này.

“Hai vạn không được thì tôi cho anh năm vạn được không?” Tôn Phú Quý nói với giọng điệu thương lượng.

Tất cả số tiền tiết kiệm trong nhà ông ta còn chưa đến mười vạn, năm vạn đã lấy đi hơn một nửa rồi, điều này khiên trái tim ông ta chảy máu dữ dội.

Balll Kim Đại Chung tát vào mặt Tôn Phú Quý một cái nữa, khuôn mặt của Tôn Phú Quý bị sưng tại chỗ.

Kim Đại Chung tức giận nói: “Năm vạn? Mẹ nó ông đưa cho ăn xin hả?”
“Nhưng… nhưng mà, tôi thật sự không có tiền!” Tôn Phú Quý như sắp muốn khóc, đột nhiên chỉ vào Triệu Cầm nói: “Đúng, đúng, đúng, đúng, anh muốn tiền thì hỏi bọn họ đi, bọn họ có tiền, nhà bọn họ có tiền.


Bọn họ sống ở trong biệt thự máy trăm vạn, nhà bọn họ có tiền!”
Vẻ mặt của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều thay đổi một cách điên cuồng, nêu là một hai chục vạn vì thể diện, bọn họ thật sự có thể lấy ra, nhưng bọn họ thật sự không thể lấy ra hai trăm vạn!
“Phú Quý! Ông không thể nói như vậy.

Người là các người đụng phải.

Chuyện này liên quan gì đến nhà chúng tôi?
Nhà chúng tôi có tiền cũng là chuyện của nhà chúng tôi!”
Đường Kiến Quốc nghiêm mặt nói.

Tôn Phú Quý ngẩn người nhìn Đường Kiến Quốc nói: “Anh… anh rể, các người muốn thấy chết không cứu?
Chúng ta là người một nhà mài!”
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều cười khẩy trong lòng, năm đó một nhà các người cười nhạo nhà chúng tôi là rác rưởi, tàn phé, lúc đó không thấy các người nói chúng ta là người một nhà.

Tuy nhiên, hai người bọn họ thực sự không có tiền, chuyện này bọn họ chắc chắn không thể quản được.


“Người một nhà thì sao? Tiền của nhà chúng tôi dành dụm đang trong kỳ hạn.

Lấy đâu ra hai trăm vạn cùng một lúc?”
Triệu Cầm trầm giọng nói.

Về mặt thể diện, Triệu Cầm chỉ có thể nói là tiền trong nhà đang trong kỳ hạn, nếu không bị Tôn Phú Quý phát hiện ra rồi về làng công khai, thanh danh của bà ta sẽ hỏng mát, sẽ bị cười nhạo có hình thức, có tiếng mà không có miếng.

Tôn Phú Quý thực sự sợ Kim Đại Chung lột da của mình, vội vàng nói: “Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm.

Các người biết Bằng Bằng không có bằng lái xe mà vẫn để nó lái, là các người cố ý hại Bằng Bằng, Bằng Bằng xảy ra chuyện như thế, các người không thoát khỏi có liên quan.”
Dương Tiêu hoàn toàn không nói nên lời, lại tự nghĩ ra đổ lên đầu mình?
Lúc đến ga tàu đón người, cả nhà này vênh váo tự đắc, không hề để anh vào mắt.

Hơn nữa còn dám lái xe khi không có bằng lái, đây không phải là cố ý tìm kiếm kích thích sao?
Hơn nữa, Dương Tiêu không có ấn tượng gì về gia đình này, không biết Tôn Bằng không có bằng lái xe.

Kết hôn với Đường Mộc Tuyết năm năm, nhà họ Triệu trở về quê hương được hai lần, lần nào họ cũng bỏ anh ở nhà vì sợ anh làm mát mặt.

Vì vậy, Dương Tiêu không quen ai trong nhà mẹ đẻ của Triệu Cầm.

Thân thẻ thanh tú của Đường Mộc Tuyết run lên: “Chẳng lẽ chuyện này trách Dương Tiêu? Hai người thân là cha mẹ còn không biết Tôn Bằng không có bằng lái xe sao?.