Nếu như đêm nay còn hành hạ một đêm không nói, bản thân ngày mai còn phải đi làm, cô nếu muốn xin nghỉ phép, Đường Hạo tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý.
Nếu như cả nhà dì nhỏ phát hiện ra điều gì bất thường, bản thân nhất định sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác.
Đường Mộc Tuyết là một người ưa mặt mũi, cô không muốn trước mặt cả nhà dì nhỏ xấu mặt.
“Được thôi!” Dương Tiêu không chút lưu luyến nói.
Nhưng ai biết được rằng vừa nhắm mắt lại, từ trong phòng ngủ chính truyền đến âm thanh kia của Triệu Cầm, âm thanh này thật là kích thích đến Dương Tiêu.
Mắt thấy đã qua nửa đêm, Triệu Cầm vậy mà cùng Đường Kiến Quốc cùng nhau thỏa thích một trận, thật sự không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác mà.
Đặc biệt nhất chính là Triệu Cầm, bà kêu lớn tiếng như vậy đề làm gì?
Rõ ràng cách âm tốt như vậy, nhưng Dương Tiêu vẫn có thể nghe rõ âm thanh vang lên từ phòng ngủ chính, điều này khiến cho Dương Tiêu nhịn đến cực khổ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết đỏ bừng, cô thật sự không ngờ rằng Triệu Cầm giày vò vài tiếng đồng hồ vậy mà thể lực vẫn đầy đủ như vậy.
Dương Tiêu nhịn không được cảm thán, phụ nữ bốn mươi tuổi quả nhiên như lang như hổ, cũng không biết đến khi Đường Mộc Tuyết bốn mươi tuổi bản thân hắn có thể chịu đựng được không.
Trái tim Đường Mộc Tuyết rộn ràng không ngừng đập mạnh, cô vô thức nhắm chặt đôi mắt, chỉ sợ Dương Tiêu không nhịn được, động tay động chân với mình.
Dương Tiêu mặc dù nhiệt huyết sôi trào, nhưng định lực của hắn rất tốt, kiên cường nhẫn nhịn đến khi tiếng rên trong phòng ngủ chính kết thúc.
Đường Mộc Tuyết nhìn thấy Dương Tiêu không hề có ý đụng tay đụng chân với mình, trong lòng mỉm cười vui vẻ, cô biết rằng Dương Tiêu vĩnh viễn sẽ không khiến cho thất vọng, từ trước đến nay luôn tôn trọng cô.
Đường Mộc Tuyết quả thật mệt mỏi đến không chịu đựng được, chưa được bao lâu liền thiếp đi.
Dương Tiêu nhìn người đẹp ngủ say Đường Mộc Tuyết, không kìm chế được nuốt nước bọt.
Đêm nay, Dương Tiêu chỉ có thể khó khăn trải qua.
Năm giờ ba mươi phút, trời vẫn còn nhá nhem tối, Dương Tiêu liền bật dậy đi tắm nước lạnh, nếu không, hắn thật sự không chịu đựng nỗi.
Sau đó, Dương Tiêu bước ra ngoài chuẩn bị đến chợ rau mua thức ăn làm bữa sáng, trước khi rời đi Triệu Cầm còn đặc biệt dặn dò không cần mua thức ăn buổi trưa, vì buổi trưa mọi người sẽ đến khách sạn cùng nhau ăn trưa.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Kiến quốc nói: “Cầm Cầm, không thì tôi lái xe đi đón bọn họ?”
Triệu Cầm dứt khoát từ chối: “Không được, ông cũng không nhìn xem quần áo ông đang mặc trên người quê mùa như thế nào, chúng ta hiện tại là người nhà hào môn giàu có, làm sao có thể mặc quần áo rách nát?”
“Đi, sáng nay tôi sẽ mua cho ông vài bộ quần áo, Dương Tiêu tên phế vật nhà cậu ở nhà dọn dẹp vệ sinh, nhất định không còn một hạt bụi nào, néu không chờ bà đây quay về phát hiện ra có chỗ nào không sạch sẽ, thì cậu cứ chờ ăn tát đi!”
“Con biết rồi!” Dương Tiêu lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Sau khi tiễn Đường Mộc Tuyết đến công ty, Dương Tiêu liền bắt tay dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, khoảng chín giờ ba mươi phút Dương Tiêu liền xuất phát đến trạm xe lửa đón người.
Không bao lâu sau, cả nhà em gái Triệu Cầm, cả đường phong trần mệt mỏi vừa xuống xe lửa liền nhìn thấy Dương Tiêu..