Chính vào lúc gần chạm đến đôi môi anh đào gợi cảm của Đường Mộc Tuyết, cửa phòng lại lần nữa được mở ra.
Triệu Cầm gấp gáp nói: “Đúng rồi, vừa rồi mẹ quên một chuyện, Mộc Tuyết con cùng mẹ ra ngoài một lát, đem nhãn hiệu của tất cả món đồ trong nhà nói với qua với mẹ một lần, ngày mai néu như dì nhỏ của con có hỏi đến, néu mẹ không trả lời được thì cũng quá mắt mặt rồi!”
Đường Mộc Tuyết lại lần nữa vô tình đẩy Dương Tiêu ra ngoài, sau đó bị Triệu Cầm kéo tay ra khỏi phòng.
Trong nhất thời, Dương Tiêu cảm giác như bị hất vào người một chậu nước lạnh, khiến cả người không còn chút lưu luyễn gì nằm trên giường.
Vào giây phút này, trong lòng Dương Tiêu triệt để sụp đỏ, sụp đổ vô hạn!
Thật muốn lật bàn mà!
Mắt thấy sắp có thể cá nước thân mật cùng Đường Mộc Tuyết, vậy mà lại mang đến cho hắn điều này.
Người phá rối lại là mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, Triệu Cầm, Dương Tiêu muốn tức giận cũng không có cách nào trút giận được.
Nằm trên giường, hai mắt Dương Tiêu đờ dẫn, mặc kệ máu huyết sục sôi bắt lực.
Giây phút này, Dương Tiêu thật sự không chút lưu luyến nào.
Tôi…tôi thật khổ quá đi!
Dì nhỏ của Đường Mộc Tuyết ghé thăm, chuyện này khiến cho Triệu Cầm kích động không thôi.
Cũng vì, đây chính là một cơ hội tốt cho cả gia đình bà được dịp huênh hoang một phen.
Những năm nay, Triệu Cầm gả cho Đường Kiến Quốc, sinh được hai người con gái là Đường Mộc Tuyết cùng Đường Đường, con gái lớn Đường Mộc Tuyết thì gả cho một tên phế vật, chồng của mình Đường Kiến Quốc ngược lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Từ sau khi Đường Kiến Quốc xảy ra tai nạn xe cộ, gia cảnh trong nhà càng trở nên không tốt, bọn họ vẫn luôn phải chui rúc trong một căn nhà cũ kỹ trong khu chung cư nghèo nàn, máy lạnh đã cũ cũng không có tiền thay.
Bình thường, Triệu Cầm bình thường hay đăng những tắm hình đồ đạc mới mua trong nhà, quần áo hàng hiệu, các loại túi xách, son môi hàng hiệu, nhưng trong lòng Triệu Cầm đặc biệt chua xót.
Cũng vì con gái lớn gả cho một tên phế vật, chồng của mình lại là một kẻ tàn phế, bà không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu sự chê cười từ người khác.
Năm đó Triệu Cầm lựa chọn gả cho Đường Kiến Quốc, cũng vì năm đó nhìn trúng xuất thân gia tộc hạng hai của Đường Gia tại thành phố Trung Nguyên, hi vọng sau khi gả cho Đường Kiến Quốc có thể trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, Đường Kiến Quốc tại Đường Gia không hề có bắt kỳ địa vị gì, hơn nữa sau khi tàn phé, địa vị tại Đường Gia càng ngày càng tuột dốc, những năm nay cơ bản đều trở thành người vô hình.
Cũng vì vậy, năm đó khi biết rằng Triệu Cầm muốn trèo cao, người trong nhà toàn bộ đều chê cười bà mắt chó không bằng, gặp không được người tốt.
Đáng nhắc đến chính là, nhà mẹ ruột của Trình Cầm cũng được xem như một gia tộc nhỏ, mặc dù không có bao nhiêu tài sản, nhưng nhân khẩu cũng không ít.
Tất cả mọi người Triệu Gia đều thích so đo tính toán, hận không thể chà đạp những họ hàng khác dưới chân.
Triệu Cầm lúc trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, không màng đến sự ngăn cản của nhà mẹ đẻ nhất quyết phải gả cho Đường Kiến Quốc.
Những ngày tháng ban đầu vẫn xem như có thể trải qua, dù sao Đường Kiến Quốc cũng làm việc trong nội bộ Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, mỗi tháng đục khoét vơ vét, ít nhất cũng có được hai đến ba mươi ngàn nhân dân tệ, so ra không cao nhưng cũng có dư..