Nếu như đổi thành chiến hữu trong đội đặc công, Dương Tiêu cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc đến như vậy, nhưng Long Ngũ này lại không phải là lính đặc công.
“Dương huynh đệ, tại sao cậu lại đến đây?? Long Ngũ nhìn thấy Dương Tiêu cười khổ một tiếng.
Dương Tiêu hứng thú nói: “Nếu em còn không tới, chị Đường Vận không phải sẽ phát điên hay sao? Một khúc đoạn trường, thiên nhai này biết tìm đâu tri âm!”
Nghe thấy câu nói này của Dương Tiêu, Long Tiêu nhịn không được sảng khoái cười một tiếng: “Hay cho một khúc đoạn trường, thiên nhai này biết tìm đâu tri âm! Dương huynh đệ, không uồng công tôi xem cậu làm anh em nhiều năm, quả thật không khiến tôi thất vọng!”
Hai người đàn ông châu đầu nhìn nhau, bao nhiêu tình nghĩa đều trong tiếng cười lời nói.
Dương Tiêu cùng Long Ngũ đều là những kẻ cô độc, hơn nữa còn có thân phận đặc thù của riêng mình, vô hình đã khiến hai người trở thành bằng hữu đặc biệt của nhau.
Đúng vậy, tình cảm giữa Dương Tiêu cùng Long Ngũ vô cùng đặc biệt, không giống với những người bạn khác.
Dương Tiêu cầm lên một thanh đao đưa về phía Long Ngũ: “Không có vấn đề gì chứ?”
Hắn hiểu rõ, Long Ngũ hôm nay nhất định phải giải quyết sạch sẽ ân oán với Vương Thiên Long.
“Tất nhiên!” Long Ngũ đứng dậy, đón lấy thanh đao, sau đó hướng về phía Vương Thiên Long.
Vương Thiên Long lúc này đã bị người Lý Thần Chiến khống chế, cảm giác được hàn ý trên người Long Ngũ, hắn hoảng hốt nói: “Đại…đại ca, đừng…đừng giết tôi, tôi vừa rồi chỉ là bị ma quỷ mê hoặc, hiện tại vô cùng cảm thấy hồi hận trước hành động của mình, tôi biết sai rồi, đại ca, xin hãy cho tôi một cơ hội!”
Nhìn chằm chằm Vương Thiên Long, trong mắt Long Ngũ tràn ngập lửa giận.
Long Ngũ vô cùng rõ ràng, nếu như đêm nay không phải do Dương Tiêu kịp thời đến cứu giúp, e rằng bản thân hắn đã bị Vương Thiên Long ép phải tự vẫn tại chỗ.
Mười năm nay, hận thù mười năm trước Vương Thiên Long chưa từng buông xuống, có thể tưởng tượng được Vương Thiên Long là một con người ưa ghi hận đến mức nào.
Thả hỗ về rừng, hậu họa khôn lường!
Long Ngũ tuyệt đối không cho phép diễn ra tình cảnh như: vậy tái diễn, nếu như thả Vương Thiên Long, vậy thì lần sau Vương Thiên Long báo thù sẽ càng mạnh mẽ hiểm ác hơn lần này.
Long Ngũ nhìn Vương Thiên Long lạnh giọng nói: ương Thiên Long, vừa rồi tôi cũng đã nói qua, tôi đã không làm đại ca từ nhiều năm rồi!”
“Đại ca, xin anh niệm tình nghĩa xưa cũ, các anh em cũng anh mở mang giang sơn, tha cho tôi lần này!” Vương Thiên Long hốt hoảng nói.
Dương Tiêu biết rằng Long Ngũ không phải là kẻ lòng dạ mềm yếu, thái độ Long Ngũ đối với Vương Thiên Long vô cùng kiên quyết, cho nên, đêm nay Vương Thiên Long chết không còn gì nghỉ ngờ.
Dương Tiêu kéo Đường Vận nói: “Chị Đường Vận, chúng ta đổi sang một chỗ khác nói chuyện!”
Đường Vận cũng hiểu rằng Vương Thiên Long cùng Long Ngũ nhất định phải có một kết thúc, cô có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu rời khỏi.
Sau khi Đường Vận rời khỏi, Long Ngũ liền nhìn Lý Thần Chiến nói: “Mau buông hắn ra, đưa một thanh đao cho tôi!”
“Chuyện này…” Lý Thần Chiến nhìn sang Dương Tiêu.
Dương Tiêu gật đầu đồng ý, lúc này hai tên thủ hạ của Lý Thần Chiến lập tức buông Vuông Thiên Long ra, còn đưa một thanh đao cho hắn..