Liếc mắt nhìn hiện trường xung quanh, khung cảnh đập vào mắt lúc này có chút đáng sợ.
Trên nền đất có ít nhất hơn một trăm thi thể, có thuộc hạ của Vương Thiên Long, cũng có tinh nhuệ của Lý Thần Chiến.
Tổng thể mà nói, trận chiến này, thuộc hạ Lý Thần Chiến thiệt mạng khoảng mười người, còn đối phương ngược lại thiệt mạng gần tám mươi người.
Trừ những điểm này, cộng thêm số người Long Ngũ đã trừ khử trước đây, đêm nay Long Ngũ gần như đã tiêu diệt được gần một trăm thuộc hạ của Vương Thiên Long.
Dương Tiêu có chút âm thầm nói không nên lời, Long Ngũ này cũng thật đáng sợ!
Không uỗng là bá chủ mạnh nhất thành phố Trung Nguyên mười năm trước, sức chiến đấu quả thật kinh người.
Mặc dù Dương Tiêu nhuộm máu tươi, kẻ chết trong tay hắn nhiều vô số kể, nhưng từ sau khi ẩn thân ở thành phố Trung Nguyên, Long Ngũ chính là người hung hãn nhất mà Dương Tiêu gặp được.
Không phải mãnh long không quá giang, câu nói này chính là nói đến Long Ngũ.
Lại nhìn trên người Long Ngũ lúc này không ít hơn hai mươi vết đao, trong lòng Dương Tiêu vô cùng khâm phục Long Ngũ.
“Nước, nước, mang nước đến đây!” Dương Tiêu hét lên.
Lý Thần Chiến lập tức cầm lấy một bình nước mở ra để trước miệng Long Ngữ, Long Ngũ ừng ực uống từng ngụm lớn, sắc mắt mới trở nên dễ chịu hơn một chút.
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, dù cho Lý Thần Chiến đã từng là lính đánh thuê, gặp qua vô sô cảnh sống chết, nhưng hắn chưa từng gặp qua kẻ có sức chiến đấu dũng mãnh như Long Ngũ.
Nếu như đổi thành hắn, có lẽ hiện tại đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo rồi.
Dương Tiêu vội vàng lên tiếng: “Bác sĩ, nhanh, bác sĩ, nhanh băng bó vết thương!”
Phân khu của Lý Thần Chiến có vài vị bác sĩ, những người này lập tức cởi quần áo, tiến hành băng bó xử lý vết thương cho Long Ngũ.
Từ đầu đến cuối, Long Ngũ không hề rên lên một tiếng nào, chỉ là mồ hôi trên trán rơi không ngừng.
Đường Vận nhìn vét thương toàn thân Long Ngũ, nước mắt không nhịn được tuôn rơi: “Long Hiên, anh tại sao lại ngốc như vậy? Anh tại sao lại ngốc như vậy?”
Nghĩ đến Long Ngũ vừa rồi suýt chút nữa vì mình mà tự sát, trong lòng Đường Vận dân lên một cảm giác chua xót vô hạn.
Nếu như vừa rồi Long Ngũ thật sự vì bảo vệ cô mà tự sát, vậy thì cô tuyệt đối không tiếp tục sống trên đời này.
“Vận Vận, em đừng khóc, chỉ cần nghe tiếng em khóc anh liền cảm thấy đau lòng!” Long Ngũ miễn cưỡng rặn ra một nụ cười.
Sau khi đã băng bó vết thương, bác sĩ kinh sợ nói: “Toàn thân có hơn hai mươi bón vết thương, không nhưng mạnh mẽ chống cự được, hoàn toàn không hề ngất xỉu, phần ý chí này cũng thật đáng kinh ngạc.
Trong lòng Dương Tiêu cũng không nhịn được cảm thấy chấn động, bị chém hơn hai mươi bốn vết đao vậy mà vẫn có thể hừng hực chiến đấu, Long Ngũ này quả thật mang lại bất ngờ lớn cho Dương Tiêu..