Chương 181
“Cô đánh rắăm à? Sao lại không phải là trách nhiệm của cô chứ?”
Đường Hạo lạnh lùng nói: “Cô đừng quên, bây giờ cô là tổng giám đốc, đây là nhiệm vụ của cô. Xưa này bà nội không quản lý việc này, trước đó giao cho tôi, tôi mới phụ trách quản lý. Bây giò cô đã là tổng giám đốc thì cô cũng phải san sẻ, giúp đỡ nhà họ Đường.”
Mới nãy Đường Hạo còn định nhục mạ Dương Tiêu là phế vật nữa. Nhưng nhớ lại Dương Tiêu đã điên cuồng đến vậy rồi, anh ta sợ thật sự, sợ Dương Tiêu điên lên lại ra tay với mình.
Đường Mộc Tuyết biết Đường Hạo rõ ràng là đang bắt nạt mình, lại thêm chuyện Dương Tiêu tông Đường Hạo, cô tất nhiên cũng chẳng tiện nói thêm gì nữa.
“Được, tôi biết rồi, đợi lát nữa tôi đến đó ngay.” Đường Mộc Tuyết trầm giọng nói.
“Hừ!” Đường Hạo ra vẻ kiêu căng, cười lạnh một tiếng, cứ như thể mình là người thắng cuộc.
Nhìn vẻ tiểu nhân đắc ý của Đường Hạo, Dương Tiêu thật sự chẳng để vào mắt. Đường Mộc Tuyết đến quẹt thẻ điểm danh, Dương Tiêu lại đến cửa hàng rượu và thuốc lá để mua gói thuốc.
Long Ngũ hơi hăng hái, trêu ghẹo nói: “Nghe nói khuya hôm nọ chú mày đụng cái thằng con giời kia à? Làm hay lắm chú eml Ông đây là sớm ngứa mắt với cái thằng cháu đích tôn này rồi, có hứng bắt tay một cái, cho thằng con giời này một bài học nhớ đời, khắc cốt ghi tâm luôn không?”
“Bài học thế nào đây?” Dương Tiêu tò mò hỏi.
Long Ngũ cười giễu cọt nói: “Chặt đứt hai tay hai chân nó, không thì róc da xẻo thịt luôn cũng được.”
Dương Tiêu cân nín. Anh không ngờ tên Long Ngũ này cũng biết tưởng tượng bạo lực đến thế!
Nếu Đường Hạo bị hố cho một trận, không biết bà nội Đường sẽ phát điên đến mức nào đây.
“Anh Long Ngũ thân mến, anh đang nghiêm túc đấy sao?”
Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Long Ngũ nhìn sang Dương Tiêu: “Chú em thấy anh Long đây giống kiểu đang đùa giỡn với chú em à? Ông đây thật sự ngứa mắt với cái thằng con giời này từ lâu rồi!”
Lúc này, Đường Mộc Tuyết mới quẹt thẻ điểm danh từ công ty ra. Thấy Đường Mộc Tuyết đi ra, Dương Tiêu cười khổ một tiếng: “Được rồi anh Long, thằng em phải đi rồi đây.”
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng Dương Tiêu, Long Ngũ hét lên: “Này người anh em, ông đây nghiêm túc thật đấy, chú em về nhà suy nghĩ cho kỹ vào.”
Nghe thấy tiếng Long Ngũ, Dương Tiêu cũng không để ý máy.
Anh muốn nhắm vào Đường Hạo, thế nhưng cũng không muốn chơi chết anh ta.
Dương Tiêu thầm suy tính. Người Long Ngũ thích hẳn là Ệ Đường Vận của tập đoàn Đường Nhân, chẳng lẽ Đường Vận này cũng có khúc mắc với Đường Hạo hay sao? Nếu không sao cái tay Long Ngũ này lại ngứa mắt với Đường Hạo đến thế?
Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiều, đạp xe chở Đường Mộc Tuyết đi đến xưởng sản xuất ngoại ô của tập đoàn y dược Đường Nhân.
Trụ sở chính của tập đoàn y dược Đường Nhân đặt tại trung tâm thành phố, khu xưởng sản xuất lại nằm ở ngoại ô, khoảng cách cũng kha khá xa.
Đến khu xưởng sản xuất, quản đốc phân xưởng là Hàn Quốc Cường đã điều động nhân viên triển khai quét dọn từ sớm.
Trên thực thế, tập đoàn y dược Đường Nhân có yêu cầu rất cao với phương diện sản xuắt, rất ít khi xảy ra vấn đề về chất lượng, hoàn cảnh của khu xưởng lại càng không thể bàn cãi.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Mộc Tuyết đến kiểm tra khu xưởng, quản đốc Hàn Quốc Cường dẫn Đường Mộc Tuyết đi tuần tra một lượt.
Xem xét qua một lần, phương diện vệ sinh cực kỳ đầy đủ, Đường Mộc Tuyết cũng không nhiều lời làm gì.
Mười giờ rưỡi, bốn chiếc xe của cục bảo vệ môi trường chậm rãi đi đến.
Vào thời khắc này, một nhân viên vứt xuống hai con chuột chết cực kỳ bắt mắt theo chỉ thị của Hàn Quốc Cường.
Đường Mộc Tuyết đích thân đi đến nghênh đón, vừa mới vào cửa, một nhân viên cục bảo vệ môi trường chỉ vào nơi âm u hẻo lánh nào đó, khiếp sợ nói: “Đội… Đội trưởng, Đó… sao nơi đây lại có hai con chuột chết?”
Cái gì!
Chuột chết sao?
Đường Mộc Tuyết nghe vậy thì biến sắc. Trông thấy khuôn mặt trắng nhợt của Đường Mộc Tuyết, khóe miệng của quản đốc Hàn Quốc Cường nỗi lên nụ cười lạnh.