Hổ Tế

Chương 1796: 1796: Chương 455






Bất kể như thế nào, oan có đầu nợ có chủ, néu như đã đập vỡ đồ đạc của người khác thì phải đền tiền.

Còn số tiền này phải trả như thế nào ai là người phải trả, thì chính là một cách giải quyết khác.

Hình Kiến cho rằng Dương Tiêu muốn bồi thường, liền vội vàng vẫy tay nói: “Hày! Dương tiên sinh cậu khách sáo rồi, vốn dĩ là món đồ tôi muốn tặng cho em dâu, nếu như em dâu đã bất cẩn làm vỡ thì cứ vỡ thôi, cũng không có gì cả, nếu như Dương tiên sinh thích, trong nhà Hình gia vẫn còn vài chiếc vòng tay phỉ thúy, ngọc quan âm, sau này ngài thích món đồ nào cứ tự nhiên lấy!”
Chậc!
Nghe câu nói này của Hình Kiến, hơn một trăm người tại hiện trường rộng lớn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Vòng tay phỉ thúy trị giá tám triệu nhân dân tệ chính là đem tặng cho Đường Mộc Tuyết? Không phải chứ?
Đường Mộc Tuyết ngây người, cô không tin được lấy tay che lại đôi môi đỏ gợi cảm của mình.


Dương Tiêu dở khóc dở cười, xem ra người đàn ông Hình Kiến này vẫn nhớ đến việc bản thân hắn đã từng cứu Hình lão gia, đây rõ ràng chính là muốn báo đáp mình một phen.

Phải biết rằng, chuyện này đối với Hình Kiến mà nói, Dương Tiêu chính là ân nhân của Hình Gia, phụ thân ông một tay nuôi ông trưởng thành cũng không dễ dàng gì.

Dương Tiêu này đã cứu sống phụ thân của mình, đừng nói là chỉ có tám triệu nhân dân tệ, đến tám mươi triệu nhân dân tệ Hình Kiến cũng có thể trả được.

Nhìn sang Hình Kiến, Dương Tiêu cười khổ một tiếng nói: ‘Tôi không hề có ý này, ý của tôi chính là chiếc vòng này bất kể tặng cho ai, thì người làm vỡ nó cũng phải bồi thường, lại nói, vừa rồi cũng không phải là ý muốn của Mộc Tuyết, Mộc Tuyết cũng không thể vô duyên vô cớ chịu sự uất ức này.

Lời này vừa nói ra, tất cả khách mời có mặt tại hiện trường đều thay đổi sắc mặt.

Không lẽ vừa rồi thật sự không phải do Đường Mộc Tuyết gây ra hay sao?

Ánh mắt Đường Dĩnh lúc này có chút đờ đẫn, tên Dương Tiêu kia rõ ràng đang truy cứu trách nhiệm của cô đây mà!
“Anh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đợi lát nữa nếu điều tra ra được em chính là người đẩy Đường Mộc Tuyết, vậy thì em tiêu đời chắc rồi!” Đường Dĩnh sợ đến mức suýt bật khóc.

Sự tồn tại của Hình Gia tại Trung Nguyên có ý nghĩa như thê nào, cô tât nhiên rõ ràng hơn ai hết.

Đợi lát nữa Hình Kiến trút tức giận lên người cô, hậu quả sau này hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Đường Hạo cũng hoảng hốt không kém, hắn hoàn toàn không ngờ được tên phế vật Dương Tiêu này vậy mà lại muốn truy xét trách nhiệm Đường Dĩnh.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, nơi này là địa bàn của Cung Gia, Hình Gia dù cho là thập đại hào môn, nhưng Cung Gia cũng chưa chắc bán mặt mũi cho bọn họ!” Đường Hạo trấn an nói.

Hình Kiến là người thông minh, ông làm cảnh sát nhiều năm, vừa liếc mắt liền có thể nhận ra Đường Mộc Tuyết không hề nói dối.

Hình Kiến đối diện với người đàn ông thô kệch Châu Thương trầm giọng nói: “Coi chừng những người ở nơi này cho tôi, kẻ nào dám chạy trốn tuyệt đối không tha!”.