Nhìn vẻ chanh chua đanh đá của Triệu Cầm, ba người ở đây đều không biết phải nói gì nữa.
Liễu Giang Hà là một lão thối chỉ biết xem bệnh?
Ba người họ không ngờ, chỉ trong chốc lát mà thần y Liễu đã bị Triệu Cầm xem không đáng một đồng.
“Vào phòng ngay với em!” Đường Mộc Tuyết nổi giận đùng đùng, lôi Dương Tiêu về phòng ngay.
Mẹ ra vẻ thế này khiến trong lòng Đường Mộc Tuyết cực kỳ phức tạp.
Triệu Cầm nổi điên lên, bà ta quát ầm ï: “Đường Mộc Tuyết, con là cái thứ đàn bà chết dẫm.
Mẹ nói cho con biết, đàn ông không thể có tiền được, có tiền là sẽ hư ngay, con tốt nhất là lấy hết tiền của Dương Tiêu đi.
Nếu không, sau này thằng Dương Tiêu có trở mặt thì đến lúc đó con đừng có trách mẹ con không nhắc nhở con trước.”
Nghe tiếng quát tháo của Triệu Cầm, Đường Mộc Tuyết lại càng tức giận hơn.
Nếu như không có Dương Tiêu thì bệnh của bố cô không còn cách nào trị khỏi nữa.
Kết quả là bà ta không chỉ không cảm kích Dương Tiêu mà còn biến Dương Tiêu trở thành kẻ có tội trong nhà.
“Thật sự xin lỗi anh!” Đường Mộc Tuyết đứng thẳng người, cúi đầu thở dài nói.
“Mộc Tuyết, em còn khách sáo với anh như thế làm gì? Anh đã quá quen rồi.” Dương Tiêu mỉm cười nói.
Đường Mộc Tuyết cực kỳ thất vọng với Triệu Cầm, cô đưa thẻ ngân hàng lại cho Dương Tiêu, sau khi đưa xong mới nói: “Sau này anh đừng có dùng tiền trước mặt mẹ nữa.
Mẹ là người ghét cuộc sống nghèo khó, thích sống giàu sang, ham hư vinh, còn có thành kiến rất lớn với anh, mẹ không thích trông thấy anh sống tốt đâu.”
“Không sao đâu, tiền này thì nên tốn.” Dương Tiêu dịu dàng nói.
Nhìn Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn đầy nghỉ vấn.
Sao đột nhiên Dương Tiêu lại có tiền đến vậy chứ?
Đầu tiên là mua cho mình một con Maserati Quattroporte gần hai triệu, sau đó còn chỉ ra tận ba mươi triệu để tổ chức lễ kỷ niệm kết hôn và bữa trưa tại khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo.
Hôm nay lại thản nhiên lấy ra mười nghìn tệ, thoáng một cái đã làm cái nhìn của Đường Mộc Tuyết về Dương Tiêu sụp đề.
Chẳng lẽ Dương Tiêu trúng số độc đắc sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Bình thường có mua vé số thì giải ghê gớm nhất cũng chỉ mới là tám triệu, đừng nói đến khoản tiền khổng lồ ba mươi triệu.
Chẳng lẽ trước khi Dương Tiêu ở rễ, anh là công tử của nhà giàu ư?2 Chuyện này cũng không thể nót luôn!
Nếu như Dương Tiêu thật sự là công tử nhà giàu thì sao năm năm qua người nhà Dương Tiêu vẫn chưa đến nhà cô lần nào?
Khi còn sống, ông cụ Đường đã chính miệng nói Dương Tiêu là trẻ mồ côi, lớn lên ở côi nhi viện.
Chẳng lẽ khi còn sống, ông cụ nói dối hay sao?
Liên quan đến chuyện côi nhi, có lẽ lúc còn sống ông cụ Đường cố ý tạo ra để cho Dương Tiêu một thân phận trong sạch chăng?
Trong lòng Đường Mộc Tuyết ngỗồn ngang trăm mối khó giải.
Nếu như Dương Tiêu thật sự có nhiều tiền từ trước, sao năm năm qua anh không thể hiện ra chứ?
Người khác không biết Dương Tiêu thế nào nhưng Đường Mộc Tuyết cô lại cực kỳ hiểu anh.
Bị người nhà họ Đường chế nhạo cũng thôi đi, còn trở thành trò cười của cả cái thành phố Trung Nguyên này, cũng chẳng được bố mẹ hay em gái mình chào đón, có thể nói Dương Tiêu đã phải nhận áp lực khủng khiếp mà đáng ra tuổi của anh chưa phải chịu đựng.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?” Đường Mộc Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Cô sợ Triệu Cầm lại dán tai lên cửa nghe trộm.
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Mộc Tuyết, em tin anh không?”
“Ừm!” Đường Mộc Tuyết hơi chần chừ một chút rồi mới nghiêm túc gật đầu.
Sớm tối kề cận năm năm nay, Dương Tiêu chưa từng nói dối cô một lời này, trong lòng Đường Mộc Tuyết cũng tin tưởng Dương Tiêu tuyệt đối.
Dương Tiều kề sát tai Đường Mộc Tuyết, thần thần bí bí nói: “Anh có hai mươi tỷ.”
Đường Mộc Tuyết….