Hổ Tế

Chương 1501: 1501: Chương 160






Nghe Dương Tiêu nói câu này, không ít người ở hiện trường đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ đã quan sát Dương Tiểu tỉ mỉ vài lần, thầm nghĩ thằng nhóc này là ai mà làm việc lại bá đạo đến mức độ này.

Đường Hạo cũng trừng lớn mắt.

Anh ta có thể cảm nhận rõ sự áp bức bao trùm lên người mình, cứ như tên Dương Tiêu trước mặt lúc này chính là một ác ma bước ra từ địa ngục.

Như thể nếu khiến Dương Tiêu bực tên thì tên này sẽ xử lý mình thật.

Trước đó Dương Tiêu đã dám ra tay đánh nhau với mình ở công ty, bây giờ còn dám đụng mình, Đường Hạo thật sự không dám tưởng tượng tiếp sau này Dương Tiêu sẽ còn làm gì nữa.

Dương Tiêu nhìn Đường Hạo đang hoảng sợ, nói tiếp: “Còn nữa, sau này còn để tôi nghe thấy anh nhục mạ Mộc Tuyết một câu nào nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.


Vợ của tôi, anh không được làm nhục!”
Cái gì!
Nghe Dương Tiêu báo đạo, giận dữ mắng Đường Hạo đến như vậy, Đường Mộc Tuyết đứng cách đó không xa run hết cả người lên.

Khoảnh khắc này, hốc mắt Đường Mộc Tuyết đã đầy nước mắt.

Cô cuối cùng cũng hiểu ra vì sao ban nãy Dương Tiêu lại tông Đường Hạo, thì ra là tên này cũng vì muốn bảo vệ mình, bảo vệ tôn nghiêm của mình.

3 Cả đời người đàn ông cần phải bảo vệ bồn thứ, thứ nhất là đất dưới chân, thứ hai là cha mẹ trong nhà, thứ ba là người phụ nữ trong lòng, thứ tư là anh em bên cạnh.

Tên Đường Hạo này dám nhục mạ Đường Mộc Tuyết trước mặt anh, nếu anh tiếp tục thờ ơ thì chẳng khác nào một tên phế vật cả.

Thấy Dương Tiêu tức giận như vậy, rất nhiều chủ xe ở hiện trường đều như hiểu ra.

Trách sao người anh em này lại cực đoan đến như thế, thì ra là thằng xui xẻo kia kiếm chuyện trước.

Cho dù là ai ở đây đi chăng nữa, chẳng ai trơ mắt nhìn vợ của mình bị nhục mạ.

Trong nhất thời, không ít người nhìn Đường Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng rồi lại nhìn thấy vẻ tiểu nhân đắc chí của Đường Hạo, đám người càng chán ghét hơn.

Biết thằng xui xẻo này là người như vậy thì họ cũng không buồn cứu nó làm gì.

Chẳng máy chốc, cảnh sát giao thông đã đến hiện trường.

Thấy cảnh sát giao thông đến, Đường Hạo kêu to cứu mạng như thể vớ được cọng rơm: “Anh cảnh sát giao thông ơi, cứu tôi với! Tên phế vật này tông tôi còn muốn đe dọa tôi nữa!”

Dương Tiêu cũng cực kỳ phối hợp, kể rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối.

Có một vài chủ xe ban nãy nhìn không nổi vẻ mặt ghê tởm của Đường Hạo nên đưa camera hành trình ra cho cảnh sát giao thông xem xét.

Các anh cảnh sát giao thông xem xong thì biết hóa ra chuyện này còn có nguyên nhân, mọi người đều trách đường Hạo cố tình gây sự trước.

Sau khi tìm hiểu tìm huống, cảnh sát giao thộng cực kỳ im lặng, thêm hai nhóm người này đều là người một nhà, cùng họ Đường, nhưng chẳng qua là đối đầu trong công việc mà thôi.

Oan gia nên hòa giải hay không, cảnh sát giao thông định để hai bên tự giải quyết.

Dù sao cả hai bên đều có trách nhiệm nhưng có thể trách nhiệm của Dương Tiêu lớn hơn một chút.

Dương Tiêu cũng bắt đầu chơi xấu, anh tỏ vẻ vừa rồi xe bị mắt khống chế.

Bảo anh chịu trách nhiệm cũng được nhưng anh muốn đến cửa hàng 4S tìm bên bán Maserati hỏi cho rõ ràng.

Dương Tiêu có thể tùy ý lươn lẹo nhưng Đường Hạo thì lại không được.


Đầu anh ta đã chảy máu, răng cửa trước bị gãy mắt một cái, cần đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.

“Chờ đó, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, chúng bay chờ đó cho tao, tao vẫn chưa xong với bọn mày đâu!” Vút lại một câu ác độc, Đường Hạo được xe cứu thương khiêng đi.

Trộm gà không được còn mắt nắm gạo.

Bản thân Đường Hạo không chỉ bị thương mà ngay cả chiếc Ferrari mua được chưa đến hai mươi bốn tiếng cũng tan nát, cần phải đi bảo dưỡng, Đương nhiên, tình hình của chiếc Maserati cũng chẳng lạc quan hơn, đầu xe trước đã bị đụng đến biến dạng rồi.

Sau khi lập hồ sơ đăng ký xong, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết chỉ đành đón xe về nhà.

Đường Mộc Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, cô vẫn không thê tin nồi Dương Tiêu lại vì mình mà không tiếc gì, đâm mạnh vào xe của Đường Hạo.

Sau một tiếng đã có kết quả kiểm tra..