Hổ Tế

Chương 1498: 1498: Chương 157






Cô bé ngốc à, em không ngấp nghé vị trí gia chủ nhưng lại mong nhà họ Đường ngày càng phát triển tốt, chuyện này có khác gì ngấp nghé vị trí gia chủ đâu?
Thế hệ này của nhà họ Đường toàn máy thiếu gia ăn chơi, chỉ biết ở công ty kiếm chác vài món béo bở để thỏa mãn nhu cầu cá nhân của mình.

Công bằng mà nói thì Đường Hạo cũng có chút tài năng đấy, nhưng chỉ tiếc rằng tài năng của anh ta từ trước đến nay chưa bao giò dùng vào đúng chỗ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những cách bàng môn tà đạo để trục lợi cho bản thân.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới nhà họ Đường cũng chỉ có mỗi Đường Mộc Tuyết luôn cần trọng cống hiến cho công ty.

Cho nên, trong lòng Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết chính là người thừa kế tốt nhất của nhà họ Đường.

Cho dù Đường Mộc Tuyết chưa từng nghĩ đến nhưng Dương Tiêu phải mưu tính sâu xa hơn vì Đường Mộc Tuyết.

Ông cụ Đường có ơn với anh, anh nhất định sẽ không thể trơ mắt đứng nhìn nhà họ Đường bị hủy hoại trong tay Đường Hạo.


Buổi chiều, Đường Hạo vừa đắc ý đã tham ô ngay một khoản tiền công của công ty, sắm cho mình một chiếc Ferrari hơn ba triệu.

Bây giờ, Đường Hạo đã đường đường chính chính trở thành giám đốc điều hành có thực quyền, đám người dòng chính nhà họ Đường có tức cũng không dám làm gì.

Sau khi bà nội Đường nghe tin cũng ngầm chấp nhận.

Bà ta muốn Đường Hạo được vẻ vang đề Đường Mộc Tuyết phải ảm đạm đi.

Ai bảo Đường Hạo là cháu trai ruột của bà ta cơ chứ.

Đến năm giờ, Đường Hạo tổ chức hội nghị, Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết đi đến Đường Nhân.

Trên thực tế, hội nghị này cũng chẳng có nội dung gì quan trọng cả, chủ yếu thông báo rằng Đường Hạo đã nhậm chức giám đốc điều hành, sẽ dẫn nhà họ Đường đi đến bước đường vinh quang.

Nói trắng ra là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Đường Hạo tổ chức hội nghị chủ yếu là để khoe khoang, đặc biệt là khoe khoang lộ liễu với đường Mộc Tuyết.

Trong hội nghị, thỉnh thoảng Đường Hạo lại nhìn về phía Đường Mộc Tuyết bằng vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, như thể muốn so với tôi thì cô còn chưa có cửa.

Tôi có phạm nghìn sai vạn sai thì bà nội cũng tha thứ cho tôi thôi không phải sao, còn giao chức vụ quan trọng thế này cho tôi nữa chứ.

Cô sẽ vĩnh viễn bị tôi giãm dưới chân, mãi mãi cũng sẽ không có ngày được nồi danh.

Đám người dòng chính của nhà họ Đường đều khúm núm trước Đường Hạo, toàn cúi đầu khom lưng.


Quan mới đến đốt ba hồi lửa, Đường Hạo có thể nói là hăng hái cực kỳ, vẻ đắc ý trên mặt chưa lúc nào tan.

: Trong phòng họp, Đường Hạo nói bắn cả nước bọt đi lung tung suốt một tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Trong lòng Đường Mộc Tuyết nổi lên ý lạnh, cố nén cơn xúc động mà rời đi.

Sau khi hội nghị kết thúc, Đường Mộc Tuyết rời khỏi công ty, Dương Tiêu đã lái chiếc Maserati Quattroporte đợi sẵn ở cửa.

Đường Hạo vừa leo lên chiếc Ferrari mới mua vừa đắc ý nói với Dương Tiêu: “Ôi! Chẳng phải ông chủ Kim mới đưa cho mày một con Lamborghini tận hai mươi triệu sao? Xe đâu? Có phải hay không Có phải bị ông chủ Kim đòi lại rồi hay không?”
“Ha ha ha ha! Loại dế nhữi như mày, có thể lái một con Maserati đã là phúc phận tu được từ kiếp trước rồi!”
Đường Mộc Tuyết chán ghét nói với Dương Tiêu: “Đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi thôi!”
Dương Tiêu cười lắc đầu.

Đối với loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như Đường Hạo, anh chẳng buồn để tâm.

Thấy Đường Mộc Tuyết không nhìn mình thêm chút nào, mặt mũi Đường Hạo dữ tợn nói: “Đường Mộc Tuyết, cô đừng vội đắc ý.


Bà nội từ đầu đến cuối đều giữ gìn quyền lợi cho tôi, còn cô chỉ là một kẻ hèn mọn đáng thương mà thôi.

Tôi mới là cháu ruột của bà nội.

Cô yên tâm đi, chẳng mấy hôm nữa tôi sẽ xử chết cô, để cô không ở lại nhà họ Đường nỗi.”
“Còn tên phế vật Dương Tiêu nữa.

Đợi tao kế thừa nhà họ Ầ Đường thì sẽ khiến mày sống không được, chết cũng chẳng xong!”
Dương Tiêu nghe nhiều đến mức lỗ tai muốn hóa kén, anh nhìn về phía Đường Hạo đang tức giận, hỏi: “Đường Hạo, anh bịp bịp hết chưa?”
“Hả? Mày có ý gì?” Đường Hạo nhíu mày rồi nhìn lại về phía Dương Tiêu.

Dương Tiêu thản nhiên nói: “Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ muốn nói cho anh biết rằng mình không có thói quen nghe người khác đánh rắm!”.