Hổ Tế

Chương 1456: 1456: Chương 115






Đường Dĩnh là cháu gái ruột của bà ta, bà ta ước cháu gái mình có thể gả vào nhà giàu rồi đưa nhà họ Đường lên.

Nhưng không thể ngờ, cháu gái mình lại bị người ta vô tình vứt bỏ, mà người khởi nguồn lại chính là Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu.

Chuyện này khiến bà nội Đường hận đến nghiền răng.

“Cháu đừng nói vội, đợi tên phế vật Dương Tiêu bị bà sa thải, quyền lực của Đường Mộc Tuyết sẽ lập tức suy yếu, đến lúc đó xem thử bọn chúng còn đắc ý được kiểu gì!” Bà nội Đường lại lùng nói.

“Vâng!” Hai anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh cùng đồng thanh đáp.

Hai người này thầm hận mãi không thôi, chúng hận không thể dồn Đường Mộc Tuyết vào chỗ chết.


Hai người vừa đi ra từ phòng làm việc của bà nội thì thấy Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đi từ phòng thị trường đến.

Thấy hai người, Đường Hạo không nhịn nổi mà lên tiếng châm chọc: “Đường Mộc Tuyết, thế nào? Tôi phạm sai lầm, bà nội không chỉ không trừng phạt mà còn muốn làm suy yếu quyền lợi của cô.

Thật xin lỗi nha, vị trí giám đốc bộ phận thị trường của cô bây giò thuộc về tôi rồi, bây giờ cô đến giám đốc thị trường còn không phải thì có khác gì chó khóc nhà có tang không chứ?”
Nhìn chằm chằm Đường Hạo, Đường Mộc Tuyết bày ra vẻ mặt chán ghét.

, ụ Cô biết rõ là tên điên Đường Hạo này chắc chắn sẽ nhân cơ hội để bỏ đá xuống giếng với mình.

“Thật sao? Chó khóc nhà có tang? Đường còn dài lắm, đến cuối cùng ai là chó khóc nhà có tang còn chưa thể nói trước được!” Dương Tiêu cợt nhả nói.

Nhìn Dương Tiêu, Đường Hạo cười khẩy nói: “Thằng phế vật này, mày đắc ý cái gì? Con vợ mày sớm cho mày đội nón xanh từ lâu rồi, mày còn mặt mũi để mà cười đấy à? Có biết là Lý Minh Hiên đã ngủ với Đường Mộc Tuyết máy lần rồi hay không, mà mày còn ở đó mà cười, trên đầu mày bây giờ là cả cái thảo nguyên xanh mơn mỏn luôn đó.”
“Anh câm mồm!” Đương Mộc Tuyết xem trọng danh dự, không thể chấp nhận nổi kiểu sỉ nhục như thế này.

Đường Dĩnh cũng thừa cơ châm chọc: “Ôi chao! Đúng là không ngờ luôn đó! Đường Mộc Tuyết luôn tự xem mình là thanh cao thế mà lại dạng hai chân trước mặt đàn ông cơ à, đúng là bẩn thỉu buồn nôn.”
“Đường Mộc Tuyết, cho dù Giả Tuấn Kiệt có bỏ tôi thì đã sao?.

Truyện Đoản Văn
Tôi còn chưa kết hôn, đã thế lại còn trẻ hơn cô.


Cô đã gả cho một tên phế vật, cả đời này cũng đừng mong trở nên nổi bật hơn.

Mà tôi lại còn dư tuổi xuân cả đống, tùy tiện tìm một người đàn ông cũng khiến cô ao ước cả đời mà không có được rồi.”
Dương Tiêu rốt cuộc cũng bị hai anh em nhà họ Đường này làm buồn nôn.

“Tôi khuyên các người tích đức một chút đi!” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Đường Hạo lên tiếng giễu cọt không thôi: “Phế vật, mày cũng đã bị đội nón xanh rồi, còn bảo vệ Đường Mộc Tuyết đến thế để làm gì? Cười chết tôi rồi, có biết Đường Mộc Tuyết đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông để ký hợp đồng hay không?”
“Anh nói bậy!” Đường Mộc Tuyết uất ức đến mức suýt rơi nước mắt.

Cô luôn giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra chuyện gì có lỗi với gia đình, có lỗi với Dương Tiêu được cơ chứ.

“Anh lặp lại lần nữa!” Sắc mặt Dương Tiêu đen hết lại.

Nhìn Dương Tiêu, Đường Hạo càng thêm phách lối ngang tàng: “Lặp lại lần nữa sao? Được! Rất được! Vậy tao thành toàn cho mày.


Phế vật, mày có biết Đường Mộc Tuyết đã đội cho mày bao nhiêu cái nón xanh để ký được hợp đồng hay không?”
Àm! Một giây sau, chân phải Dương Tiêu nhanh chóng xẹt qua, đá mạnh vào người Đường Hạo.

Đường Hạo sao có thể ngờ được Dương Tiêu lại dám ra tay chính diện với mình, bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị đá bay cả người.

Bị Dương Tiêu sút bay, Đường Hạo bò dậy, tức giận trừng Dương Tiêu đến muốn rách mi: “Má nó, thằng phế vật này, mày dám đánh tao? Mày không sợ chết hay sao?”
Nhìn thẳng vào Đường Hạo đang tức giận đến cực điểm, trong đôi mắt đen nhánh của Dương Tiêu lóe lên tia sắc bén, khí thế áp đảo trong người phun trào trong nháy mắt.

Anh trầm giọng nói: “Chết? Đương nhiên là tôi sợ! Bởi vì, có cái mạng này, tôi mới có thể ném trải trăm vị nhân gian, nhìn thấu tình người nóng lạnh, trải nghiệm yêu ghét cuồng si, lắng nghe lời ca tụng phong nhã.”
“Có cái mạng này, tôi mới có thể khiến người yêu tôi không lo lắng, người ghét tôi biết khó mà lui, khiến người tôi yêu được hạnh phúc, để người tôi hận biến thành chó khóc nhà có tang!”.