Nghe những lời Giả Tuấn Kiệt nói, Đường Hạo như gặp phải sắm sét giữa trời quang, cả người đều muốn sụp đỏ.
Vốn tưởng tên Giả Tuần Kiệt này là vương giả, ai mà ngờ gã ta lại là thanh đồng gỉ.
Giả Tuấn Kiệt khóc không ra nước mắt.
Đã giả heo ăn thịt hỗ không thành rồi, cuối cùng còn tự mình biến thành con heo, việc này khiến Giả Tuấn Kiệt buồn bực mãi không thôi.
Cho dù Giả Tuấn Kiệt đã xin lỗi, Lý Minh Hiên vẫn đánh cho Giả Tuấn Kiệt một trận ê người, đánh gã ta thành cái đầu heo.
Trong lòng Lý Minh Hiên, việc dám giả mạo Dương Tiêu điện hạ là một chuyện không thể tha thứ được.
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Mộc Tuyết, em thấy chưa? Gã này chính là một tên giả mạo, không cần phải để ý đến gã.”
Đường Mộc Tuyết nhìn Giả Tuấn Kiệt mặt mũi sưng vù hết cả lên, thầm cảm thấy chán ghét cực kỳ.
Thế mà lại dám giả mạo thần tượng của mình, khiến người khác buồn nôn.
“Gã này là giả mạo thì cái tên tiểu vương tử thổi sáo thật kia đang ở đâu?” Đường Mộc Tuyết tự lắm bẩm với mình.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu bỗng hơi khó chịu trong lòng.
ề Bã xã mình lại đi nhớ thương một thăng đàn ông khác, lòng Dương Tiêu như bị đổ cả lọ ngũ vị vào, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Dương Tiêu quyết định, đợi sau này sẽ bảo Lý Minh Hiên tra thử xem cái gã được gọi là tiểu vương tử thổi sáo ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào, rồi sẽ sai người hành hung gã đó một trận.
Dám khiến bà xã nhà mình nhớ thương như thế, đúng là không thể tha thứ đượ! c Nhưng Dương Tiêu hoàn toàn không biết rằng bản thân tức đến bốc hỏa nên lú lẫn hết cả lên, cái gã được mệnh danh là tiểu vương tử thổi sáo chính là anh.
Giả Tuần Kiệt run rẫy đứng dậy, nhìn về phía Lý Minh Hiên: “Lý thiếu à, tôi sai rồi, tôi không dám giả danh người khác nữa, anh cứ xem tôi như quả rắm xịt đi!”
Lúc này, Giả Tuấn Kiệt đã hối hận đến phát điên.
Vốn định giả mạo một chút trước mặt anh em nhà họ Đường, không ngờ trộm gà không thành còn mắt nắm gạo, việc không xong thì cũng thôi, còn đắc tội với Lý Minh Hiên.
Chỉ tiếc là, thế giới này cũng không bán thuốc hồi hận.
Lý Minh Hiên nhìn về phía Dương Tiêu, trên mặt Dương Tiêu chẳng có biểu cảm gì.
Lý Minh Hiên dữ dằn trừng Giả Tuấn Kiệt, giận đùng đùng nói: “Sau này đừng để tôi thấy cậu giả thần giả quỷ nữa.
Cút!”
“Vâng!” Cảm nhận lửa giận bừng bừng của Lý Minh Hiên, Giả Tuần Kiệt còn không dám thở mạnh.
Trông thấy Giả Tuấn Kiệt như một đứa cháu trai nhỏ đứng trước mặt Lý Minh Hiên, sắc mặt Đường Hạo cứng đò, trong lòng cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Sao Đường Dĩnh có thể để Giả Tuấn Kiệt tùy tiện rời đi thế được, cô ta sải bước rộng bắt lấy cánh tay Giả Tuần Kiệt, vội vàng nói: “Tuấn Kiệt, anh đi đâu?”
Phải biết, vì muốn trèo lên cành cây cao này mà cô ta đã trao thân cho Giả Tuấn Kiệt luôn rồi.
Nếu bây giờ Giả Tuấn Kiệt bỏ đi thì chẳng phải công sức cô ta bỏ ra như lấy giỏ trúc múc nước, tan như bọt xà phòng sao?
Đường Dĩnh mơ cũng muốn được vào nhà quyền thế, nếu Giả Tuấn Kiệt không cần cô ta nữa thì chẳng phải cô ta sẽ biến thành một con đàn bà hư hỏng, một trò hề đấy sao! Giả Tuấn Kiệt cực kỳ tức giận.
Nếu không vì hai anh em Đường Hạ và Đường Dĩnh này thì gã cũng sẽ không mắt mặt đến thé, càng không phải đắc tội với Lý Minh Hiên.
“Bốp bốp bốp bốp!”
Giả Tuấn Kiệt tức hồn hễển, vung tay tát thẳng mấy bạt tai vào mặt Đường Dĩnh: “Cái đ”t mẹ nhà cô, hai anh em các cô đều bị đần hết cả à? Đường Dĩnh, cô thật sự cho rằng tôi thích cô hay sao? Tôi chỉ chơi đùa với cô mà thôi, thế mà cô lại xem là thật, cút ra.”
: Giả Tuần Kiệt giận dữ quát mắng ầm lên, hất tay Đường Dĩnh ra, leo lên chiếc Ferrari bỏ chạy trối chét.
Àm! Trông thấy Giả Tuần Kiệt chật vật bỏ chạy, Đường Dĩnh như bị sét đánh, trợn tròn mắt, ngây cả người.