Dù sao, đây chính là đảo nhỏ trong hồ của ven hồ Nhạn Minh, nếu không đắt mới ra tà.
Không khách khí chút nào nói, nếu xây dựng biệt thự ở giữa đảo nhỏ, giá trị biệt thự chỉ sợ phải đứng trong top ba toàn bộ thành phố Trung Nguyên.
Lý Minh Hiên lá xe, hai người nhanh chóng đi vào nhà đấu giá nhà họ Cung.
“Xin lỗi ngài, người không liên quan không được đi vào.” Vừa mới đến, người phụ trách tiếp khách liếc nhìn Dương Tiêu một cái, trên mặt toàn sự khinh thường.
“Làm càn! Anh ấy là ông chủ của tôi.” Lý Minh Hiên tức giận mắng một tiếng.
Giờ phút này, Dương Tiêu bị ướt như một con gà rớt vào nồi canh.
Quần áo cũng không đáng bao nhiêu tiền, vừa thấy đã không giống nhân vật lớn gì.
Tên tiếp khách này bán mạng cho nhà họ Cung, một trong bốn tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, tất nhiên mắt cao hơn đỉnh.
Nghe thấy ngôn ngữ của Lý Minh Hiên, người tiếp khách lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, là tôi đường đột, mời hai vị vào bên trong.”
Anh ta thật sự nghĩ không ra, Lý Minh Hiên ăn mặc hàng hiệu, trong phục ít nhất mấy trăm nghìn.
Người có nhan sắc bình thường mặc đồ nhà quê như thế này sao là ông chủ của anh ta được?
Chẳng lẽ, đầu năm nay, những kẻ có tiền thích chơi như thế sao?
Dương Tiêu trực tiếp tìm được giám đốc nhà đấu giá, nói: “Tôi muốn đảo nhỏ được bán đấu giá ở ven hồ Nhạn Minh trong chủ nhật tuần sau.
Giá cả thì cứ theo như đánh giá của bên các anh.”
Giám đốc nhà đấu giá liếc mắt đánh giá Dương Tiêu đang ướt sũng cả người, khinh miệt nói: “Ngài đúng thật là hài hướ!
cChẳng lẽ không biết quy củ nhà đấu giá của nhà họ Cung chúng tôi sao?”
Nếu không phải nhìn quần áo bất phàm của Lý Minh Hiên phía sau Dương Tiêu, chỉ sợ giám đốc nhà đấu giá trực tiếp gọi bảo vệ ném Dương Tiêu ra ngoài.
Muốn mua đảo nhỏ ở ven hồ Nhạn Minh, nói mạnh miệng gì chứ?
Có biết giá cả bảo thủ của mảnh đất này là một trăm triệu hay không?
Hơn nữa, dù anh có một trăm triệu thì làm sao? Nhà họ Cung chẳng lẽ sẽ phá lệ vì anh?
Phải biết rằng, thành phố Trung Nguyên do tứ đại gia tộc và mười gia tộc giàu có nhất thống trị.
Nhà họ Cung là gia tộc mạnh nhất đứng đầu trong tứ đại gia tộc, ngay cả ba đại gia tộc khác cũng không dám dễ dàng đắc tội nhà họ Cung.
ộ Hơn nữa, nhà đấu giá nhà họ Cung có quy củ nhà đấu giá nhà họ Cung, anh cũng không thể phá hư quy củ này.
Lý Minh Hiên tiến lên một bước nói nhỏ: “Tôi là thiếu chủ Lý Minh Hiên của nhà họ Lý ở Đông Hải, phiền anh cho tôi gặp mặt lãnh đạo của các anh.”
“Nhà họ Lý ở Đông Hải?” Giám đốc nhà đấu giá kinh ngạc một chút, ngay sau đó càng khinh thường nói: “Hóa ra là người bên Đông Hải.
Nếu là mấy người thật sự muốn tham gia bán đấu giá thì đợi đến chủ nhật tuần sau đi.”
Nếu là người danh môn vọng tộc ở Trung Nguyên, anh ta còn bận tâm một chút.
Nhưng nghe thấy Lý Minh Hiên đến từ khu vực Đông Hải, giám đốc nhà đấu giá sẽ không cho sắc mặt tốt.
Đông Hải cách Trung Nguyên không xa lắm, núi cao hoàng đế xa.
Anh ta không nghe qua nhà họ Lý ở Đông Hải, tất nhiên sẽ không cho Lý Minh Hiên mặt mũi.
Lý Minh Hiên cố nén tức giận, nói lần nữa: “Anh gọi lãnh đạo các anh, lãnh đạo của các anh nhất định cho tôi mặt mũi.”
Nhà họ Lý bọn họ là gia tộc đứng đầu ở Đông Hải, lai lịch còn sâu hơn nhà họ Cung.
Báo danh hào, nhà họ Cung tuyệt đối sẽ cho anh mặt mũi.
Lý Minh Hiên vẫn chắc chắn điều này.
Giám đốc nhà đấu giá không kiên nhẫn nhìn về phía Lý Minh Hiên và Dương Tiêu: “Hai người là đến làm loạn đúng không?
Bảo vệ, tống hai người này ra ngoài cho tôi.”
“Vâng!” Đám bảo vệ lập tức xông lên.
Sắc mặt Lý Minh Hiên rất khó coi.
Anh không nghĩ bản thân lại bị một nhân vật nhỏ xem thường.
Ngay khi đám bảo vệ chuẩn bị động thủ, một giọng nói kinh hỉ vang lên: “Bạn nhỏ Dương, tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Phóng mắt nhìn qua, thấy ông cụ Cung mới khỏi bệnh vẻ mặt sung sướng nhìn về phía Dương Tiêu.
Nhìn thấy thần sắc mừng rõ của ông cụ Cung, giám đốc nhà đấu giá ngơ ngắn.
Mí mắt anh ta giật giật, trên mặt lập tức xuất hiện sự hối hận nồng đậm.
Đáng chết, thế mà lại đắc tội bạn của ông chủ, lúc này bản thân muốn lạnh.
Nhìn ông cụ Cung, nhìn tiếp Dương Tiêu, mặt giám đốc nhà đấu giá như tro tàn, ruột gan trong cơ thể mau hồi hận..