Nhìn thây bô mẹ mình liên tiệp bị đánh ngã, không cân nói lúc này Đường Mộc Tuyệt đã tuyệt vọng như thê nào.
Nhìn thây Đường Mộc Tuyết xinh đẹp, Dương Bân Hàn cười xâu xa: “Thật sự là người đẹp vô song, anh mắt thằng phê vật này tốt đấy!”
Nhìn kỹ gương mặt của Đường Mộc Tuyết, Dương Bân Hàn le lưỡi liễm láp như khám phá ra một thế giới mới: “Hai Xương hông vẻn vẹn khép, thế mà cô vẫn còn hoàn hảo?”
“Đồ vô dụng Dương Tiêu này, không phải phương diện đó không được đấy chứ? Cũng tốt, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, người phụ nữ đẹp như vậy vừa hay hời cho mình!”
Đường Mộc Tuyết quá xinh đẹp, xinh đẹp không gì sánh được khiên Dương Bân Hàn tim đập thình thịch.
Dương Bân Hàn thường xuyên du tâu giữa đồng phụ nữ, chỉ cân nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra Đường Mộc Tuyết vẫn còn hoàn hảo.
“Anh… anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh đừng làm loạn! Nếu Dương Tiêu biết sẽ không tha cho anh.
”
Bị Dương Bân Hàn cười tà ác nhìn chằm chăm, Đường Mộc Tuyết lảo đảo lùi lại.
Dương Bân Hàn trêu chọc: “Người đẹp, tôi là Dương Tiêu, tôi là chông của cô, nào, chúng ta hãy cùng nhau chế tạo!”
Nói xong, Dương Bân Hàn nhào về phía cơ thê xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết sao có thê đề Dương Bân Hàn thành công, cô nhanh chóng tránh sang một bên, Lệnh công tránh được Dương Bân ản.
“Anh không phải Dương Tiêu, anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?” Đầu óc Đường Mộc Tuyết tỉnh táo kỳ lạ.
Dương Bân Hàn mê gái cười nói: “Tôi đương nhiên ta là chồng của em Dương Tiêu rôi, lại đây, lại đây cho tôi”
Nói xong, Dương Bân Hàn mắt kiên nhẫn, lại lao về phía Đường Mộc Tuyết.
“Mẹ kiếp, dám vô lễ với cô Đường, tôi thấy anh chê sông lâu hả? Lên, mẹ nó, lên hết cho tôi!”
Ngay lúc này, Lý Thần Chiến dẫn đầu hàng trăm đàn em tỉnh nhuệ đến hiện trường.
“Lên!” Hàng trăm đàn em của Lý Thần Chiến vô cùng tức giận, lao về phía nhóm người của Dương Bân Hàn.
Vốn Dương Bân Bân đang muốn động tay động chân với Đường Mộc Tuyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Đờ mờ, từ đâu chui ra nhiều người như vậy?”
“Xử lý bọn họI” Tên vệ sĩ cầm đầu mặt mày không gợn sóng hét lên.
Lý Thần Chiến nhìn chằm chằm Bteit Bân Hàn: “Hả? Điện hạ?
Không! Anh không phải điện hạ, anh là BUdng Bân Hàn cậu chủ lớn nhà họ Dương ở Đề Đô?”
Đi theo Dương Tiêu nhiều năm như vậy, Lý Thần Chiến đương nhiên biết Dương Tiêu xuất thân từ nhà họ Dương ở Đề Đô.
Có thể trông giống Dương Tiêu đến như vậy sợ răng cũng chỉ có Dương Bân Hàn, anh trai cùng cha khác mẹ với Dương Tiêu.
“YoI Thế mà một nơi nhỏ bé như thành phố Trung Nguyên này lại có người biệt tôi, thật thú vị.
Chỗ này giao cho các người, đừng quây rây nhã hứng của tôi với người đẹp!”
Dương Bân Hàn không hê sợ.
.