Hổ Tế

Chương 1189




Chương 1189:

 

Bà cụ Đường trọn tròn mắt: “Dương Tiêu xuất thân từ nhà họ Dương ở Đề Đô?”

 

“Không phải chứ?”

 

Lần này, tất cả mọi người trong nhà họ Đường thật sự há hỗc môm.

 

Họ nhìn Dương Tiêu như thể đang nhìn một con quái vật.

 

Một thằng phế, vật không hơn không kém vậy mà đến từ nhà họ Dương ở Đề Đô?

 

Cảm giác mạnh tác động vào thị giác khiến nhiều người suýt ngất xỉu, có không ít con cháu dòng chính nhà họ Đường hai chân mêm nhữn, suýt ngã ngôi xung.

 

“Dương Tiêu là người nhà họ Dương ở Đề Đô?” Con cháu nhà họ Đường lại kinh ngạc.

 

Nghĩ đến việc bọn họ nhục mạ Dương Tiêu, cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô năm năm, mọi người trong nhà họ Đường đều xanh mặt.

 

Nhà họ Dương ở Đề Đô là bá chủ thực sự trong nước, chỉ cân một ý nghĩ cũng đủ khiến nhà họ Đường bọn họ tan thành mây khói.

 

Nếu Dương Tiêu tức giận, muốn họ canh ba chết, chắc chăn bọn họ sẽ không sông qua canh năm.

 

Tại đây người khiếp sợ nhất là Đường Mộc Tuyệt, gương mặt xinh đẹp của cô muôn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bây nhiêu đó.

 

“Anh, anh là người nhà họ Dương ở Đề Đô?” Gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết tái lại.

 

Dương Tiệu cười khổ, bắt lực nói: “Mộc Tuyết, chuyện đã đến nước này, anh cũng không lừa em nữa, quả thật anh là người nhà họ Dương ở Đề Đô, nhưng mây năm trước anh đã sớm bị nhà họ Dương ở Đề Đô trục xuất rồi, chuyện này hãy nói saul”

 

Sự xuất hiện của Trịnh Thu đã làm lộ thân phận thứ hai của Dương Tiêu.

 

Vốn dĩ Dương Tiêu muốn khiêm tốn tất cả, lấy được nhà họ Đường. Ai biết được thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô của Dương Tiêu lại bị lộ, càng chắn động hơn so với việc Đưè ờng Mộc Tuyết kế vị nhà họ Đường.

 

Một thằng phé vật lắc mình trỏ thành cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô, thực sự khiến người khác chắn động.

 

“Được rồi!” Gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết vô cùng đặc sắc.

 

Đường Mộc Tuyết thông minh lanh lợi, cô đã đoán được chắc chắn Dương Tiêu không phải người bình thường từ lâu.

 

Năm năm trước, khi ông nội còn sông, không quan tâm bắt cứ người nào ngăn cản gả mình cho Dương Tiêu.

 

Khi đó Đường Mộc Tuyết thấy cực kỳ âm ức, trong lòng có vô sô câu hỏi.

 

Bây giờ cuỗi cùng cô cũng hiệu được tại sao năm năm trước ông nội cô lại hành động như vậy.

 

Hóa ra chồng cô không chỉ là một quân nhân, mà còn xuât thân từ nhà họ Dương ở Đề Đô.

 

Đường Dĩnh là người há hốc mồm nhất, nêu Dương Tiêu xuất thân từ nhà họ Dương ở Đề Đô, vậy chẳng phải quà cưới giá trên trời kia là đưa cho Đường Mộc Tuyết, mà không phải đưa cho cô ta Đường Dĩnh sao?

 

“Có phải có nhầm lẫn gì không? Trịnh Thu, ông nội Trịnh, ông có nhằm không?” Đường Dĩnh sắp nỗi điên rồi.