Hổ Tế

Chương 1185




Chương 1185:

 

“Tôi ti Dưới loại hơi thở khổng lồ này, đội chân của bà cụ Đường trở nên yêu ót, gân như ngã quy xuông.

 

Hai mắt tối sằm lại, không ngờ rằng tân chủ tịch hội đồng quản trị lại là Đường Mộc Tuyết.

 

Không hiểu vì sao, trong lòng bà cụ Đường lại xuất hiện một nỗi ân hận sâu sắc.

 

Từ đầu đến cuối bà tạ coi thường Đường Mộc Tuyết, đồng thời cũng coi thường đánh giá thập Dương Tiêu.

 

Xong rồi, bà cụ Đường biết nhà họ Đường rơi vào tay Đường Mộc Tuyết, mọi chuyện đã kết thúc.

 

Vẻ mặt Đường Mộc Tuyết lạnh băng, nhìn đám người họ Đường đang .

 

sững sờ, hơi thở ác bị đè nén suôt năm năm trong lòng phóng thích ra ngoài chưa từng có.

 

Đã năm năm, năm năm tròn chẵn.

 

Cô đã bị chế giễu là đồ đàn bà yêu ớt suốt năm năm. Bây giờ cô kế thừa ngôi vị nhà họ Đường, tất cả những kẻ xâu xa trước mặt cô này cuôỗi cùng cũng trợn tròn mắt.

 

Giờ này phút này, không cân nói trong lòng Đường Mộc Tuyệt kích động như thê nào, không cận nói trong lòng Đường Mộc Tuyết đã phóng thích như thế nào.

 

Cót két!

 

Ngay sau đó, cửa phòng họp tập đoàn Y dược Đường Nhân lại bị đây ra, bóng dáng Long Ngũ bước vào trước.

 

“Chúc mừng em dâu kế thừa ngôi vị!”

 

Long Ngũ cười nói.

 

Nhìn thấy Long Ngũ đến, Đường Mộc Tuyết vừa mừng vừa sợ: “Anh rê khách sáo quá rôi!”

 

“Ha ha ha ha!” Nghe Đường Mộc Tuyết gọi mình là anh rê, Long Ngộ cười to rât sảng khoái.

 

Theo lý mà nói, Đường Mộc Tuyết .

 

thực sự nên gọi Long Ngũ là anh rê.

 

Mấy năm trước cô đã sớm có quan hệ tốt với Đường Vận, cô gọi Đường Vân là chị, tự nhiên cũng phải gọi Long Ngũ là anh rễ.

 

Tuy nhiên, Dương Tiêu và Long Ngũ quen không theo lẽ thường rôi, không có nhiêu nghi thức rườm rà như vậy.

 

“Đây không phải là Long Ngũ sao?

 

Không phải cậu là đại diện của tập đoàn Tuyết Tiêu sao? Cậu tới đây làm gì?” Nhìn thấy rõ người tới bà cụ Đường quát lớn.

 

Mười năm trước, Long Ngũ là đại ca xã hội trong thành phô Trung Nguyên, thông trị vùng Trung Nguyên.

 

Hỏi đó Long Ngũ thích Đường Vận, bị bà cụ Đường tìm cách ngăn cản, cho dù bây giờ nhìn thấy Long Ngũ, bà cụ Đường vần không thích như cũ.

 

Long Ngũ lại ném thêm một quả bom nặng ký: “Chậc chậc! Sao hả? Bà Đường, tôi tới chúc mừng chủ tịch Đường nhà tôi, bà còn muôn lo chuyện bao đồng à?”

 

Cái gì! Tới chúc mừng chủ tịch Đường nhà tôi?