Hổ Tế

Chương 1112




Chương 1112:

 

Quan trọng nhát là bộ trang sức này thực sự trị giá chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ?

 

Hít!

 

Trong phút chốc, không ít người hít vào một hơi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

 

Rõ ràng, không ai ngờ Dương Tiêu lại thật sự có thê lấy được bộ trang sức phỉ thủy hoàng gia trị giá chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ đề hoàn thành tâm nguyện cuỗi cùng của bà Triệu.

 

Triệu Cầm nhân cơ hội nhìn Triệu Văn Triết châm chọc nói: “Văn Triết à, không phải vừa nãy cậu nói cái này là giả sao? Bây giò là sao vậy?”

 

“Đúng vậy Văn Triết, rốt cuộc chuyện này là sao?” Triệu Thiết Căn cũng bồi rồi.

 

“Chị họ, bác cả, tôi… tôi nhìn nhằm!”

 

Sắc mặt Triệu Văn Triết vô cùng xâu.

 

Anh ta thật sự không ngờ, đến lúc này rồi mà Vạn Thiền nữ bạo chúa sẽ tới, không chỉ tới mà còn can thiệp vì Dương Tiêu.

 

Lúc này, Triệu Văn Triết vô cùng xấu hỗ.

 

Bị mọi người nhìn chăm chằm, cảm nhận sự khinh thường của mọi người, Triệu Văn Triết xâu hỗ chỉ muốn tìm một chỗ chui vào.

 

Triệu Cầm đâu sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy: “Nhìn nhằm? Thật sự là nhìn nhằm hay là lòng dạ xấu muốn nói xấu gia đình bọn tôi?”

 

“Chúng tôi sống: trong một căn biệt thự sang trọng ở thành phố Trung Nguyên, sẽ thiệu chút chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ này?”

 

Nghe thấy thế, người không nói nên lời nhất chính là Dương Tiêu.

 

Rõ ràng là Vạn Thiền đến đề làm rõ vấn đề này, ai dè Triệu Cần lại nhân cơ hội mà khoe khoang.

 

Giờ phút này, tất cả con cháu của nhà họ Triệu đêu nhìn Triệu Văn Triết bằng ánh mắt không còn thiện ý, tràn đây khinh thường.

 

Dương Tiêu lấy trang sức phỉ thúy hoàng gia trên tay Triệu Văn Triết đưa cho Triệu Thiết Căn: “Ông ngoại, đưa cho bà ngoại mang theo ởi ạ!”

 

“Được!” Triệu Thiết Căn nhìn Dương Tiêu với ánh mắt phức tạp, thở dài rôi mới xoay người.

 

Ông thật sự không ngờ Dương Tiêu không nói dồi ông, thật sự đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất khi còn sông của vợ mình.

 

Bây giò đã là buôi trưa, vỗn Dương Tiêu định cùng người nhà họ Triệu tùy tiện ăn một chút. Nhưng vì Vạn Thiền đến, Dương Tiêu đành phải đưa Vạn Thiền đến con phó gần đó tìm một quán mì.

 

Dương Tiêu gọi Đường Mộc Tuyết đi cùng, nhưng Đường Mộc Tuyết không muôn.

 

Dương Tiêu có thể hiểu được nỗi đau thương của Đường Mộc Tuyết lúc này, vì vậy anh không ép buộc.

 

Tâm trạng Dương Tiêu nặng nè, nhưng không thê hòa mình vào không khí u buôn, anh cân phải tìm ra hung thủ thực sự đứng sau.

 

Do đó, khi nhận được cuộc gọi từ Dương Tiêu, Hồ Khoan Quảng mặc quân áo bình thường đến quán mì.

 

Hồ Khoan Quảng hỏi thẳng: “Cậu Dương, cậu thấy sao về vận đề này?”