Hổ Tế

Chương 1090




Chương 1090:

 

“ĐiI” Tôn Phú Quý cùng với một nhóm người nhà họ Triệu cầm xẻng lao về phía trước.

 

Ngay sau đó, hàng trăm người nhà họ Triệu cầm dao trong bếp, liêm, cuốc và các đồ dùng khác lao lên.

 

Tôn Phú Quý dẫn đầu cầm theo một cái xẻng, giận dữ hét vào kính chắn gió của Maserati: “Dương Tiêu, tên giêt người mau cút ra đây!”

 

“Cút ra đây!H”

 

Một nhóm người thôn trang Triệu tràn đầy phẫn nộ, mang theo dụng cụ nhao nhao hét lên.

 

Như thể Dương Tiêu là hung thủ giết người thực sự đằng sau vụ đầu độc bà cụ Triệu, bây giờ bọn họ muốn đánh chết Dương Tiêu, trả thù cho bà cụ Triệu.

 

“Má ơi!” Triệu Cầm ngồi trong xe giật mình kêu lên.

 

Cảm nhận được hơi thở kỳ lạ mạnh mẽ, sắc mặt Đường Kiên Quốc tái nhọt, ngay cả gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết cũng không có một chút màu máu.

 

Hiển nhiên là bởi vì nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi do Dương Tiêu tặng mà ngay cả nhà Đường Mộc Tuyết cũng bị giận cá chép thớt.

 

Triệu Cầm tức giận chỉ vào Dương Tiêu hét lên: “Xem chuyện tốt mà cậu làm đi, cả nhà chúng tồi đều bị liên lụy!”

 

“Dương Tiêu, bây giờ phải làm sao?”

 

Đường Mộc Tuyệt mặt mày trăng bệch hỏi.

 

Sắc mặt Dương Tiêu lạnh lùng nhìn đám người đang náo loạn, nói: “Mọi người ở trong xe, anh xuông xử lý!”

 

“Anh xử lý? Không được!” Đường Mộc Tuyết vội vàng ngăn cản.

 

Bên ngoài có ít nhất trăm người, trong tay đều mang theo dụng cụ, nếu bọn họ công kích Dương Tiêu, e răng Dương Tiêu sẽ không thê chống lại được.

 

Tôn Phú Quý hét lên: “Dương Tiêu, còn không mau cút ra đây!”

 

“Cút ra đây!” Hàng trăm dân làng hét lên.

 

Thậm chí có nhiều người còn lầy bùn, đá đập mạnh vào Maseratt.

 

Dương Tiêu cười nhẹ nhàng: “Mộc Tuyết, không sao đâu!”

 

Maserati bị đám người vây quanh, nêu anh còn không xuống xe, e răng đến lúc đó ba người Đường Mộc Tuyết sẽ bị thượng, Dương Tiêu không muốn thấy Đường Mộc Tuyết bị tôn hại gì.

 

Cạch!

 

Dưới ánh mắt của nhiều người dân trong thôn, Dương Tiêu mở cửa bước xuÔng xe.

 

Ngay sau khi Dương Tiêu xuống xe, đám người trong thôn mặt mày hằm hè xông lên, câm dụng cụ đôi mặt với Dương Tiêu. Như thể chỉ cân có người ra lệnh, bọn họ sẽ đồng thời ra tay đâm thủng Dương Tiêu mây lỗ.

 

Tôn Phú Quý trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, mẹ uông canh nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi mà cậu tặng bị ngộ độc qua đời, cậu muôn nói gì không?”

 

“Đúng vậy, bà ấy chết vì trúng độc, cậu còn muôn nói gì không?” Đám người nhà họ Triệu tức giận nói.