Thiên Diệu lấy lại tim rồng ở Quảng Hàn môn, nhưng Yêu tộc ở tiền tuyến và
tiên nhân do Tố Ảnh cầm đầu vẫn tiếp tục chiến đấu. Tố Ảnh đã thu được
rất nhiều nội đan.
Một buổi chiều nọ, phía bên đó rốt cục cũng
truyền về tin tức, Tố Ảnh nhận được tin từ Trung Nguyên truyền đến,
Quảng Hàn môn bị đánh lén, bà ta mới thu tay rút lui, quay về Quảng Hàn
môn trong đêm.
Cùng với tin tức này, còn có một tin tức khác được sứ giả đưa về...
Huyền Ca con gái của Thái tử Cửu Vĩ Hồ được phái ra tiền tuyến, đã bị Tố Ảnh bắt đi trên chiến trường.
Sau đó thì không có tin tức của Huyền Ca nữa, không ai biết Tố Ảnh có giết
Huyền Ca không, có móc nội đan của Huyền Ca không, vì không ai nhìn thấy thi thể của Huyền Ca. Tố Ảnh cũng tạm thời không tung ra tin tức nào
liên quan tới Huyền Ca, bà ta chỉ âm thầm bắt Huyền Ca như vậy.
Khoảnh khắc nghe được tin tức này, Nhạn Hồi liền nghĩ, Tố Ảnh nhất định biết
Thiên Diệu đã đưa Lục Mộ Sinh tới Thanh Khâu, bởi vậy mới làm việc này
để chế ngự Thanh Khâu.
Mấy vị Vương gia Cửu Vĩ Hồ quá lợi hại
không bắt nổi, vậy nên mới bắt Huyền Ca, tộc Cửu Vĩ Hồ cực kỳ coi trọng
huyết thống nhất định không bỏ mặc Huyền Ca.
Bước này của Tố Ảnh có thể nói là thông minh.
Lúc Nhạn Hồi nghe Chúc Ly nói, Thiên Diệu cũng ở bên cạnh, hắn nghiêng mắt nhìn nàng, “Cô có muốn đi cứu Huyền Ca không?”
“Muốn.” Nhạn Hồi kiên định đáp, tiếp đó lại lắc đầu, “Nhưng ta không thể đi.”
Nàng ngoảnh đầu nhìn Thiên Diệu, “Hiện giờ chưa chắc ngươi thắng được Tố Ảnh, đúng không?”
Thiên Diệu im lặng xem như ngầm thừa nhận.
Nhạn Hồi lại nhìn Chúc Ly đang im lặng chau mày bên cạnh: “Tộc Cửu Vĩ Hồ cũng chưa có hành động gì đúng không?”
Chúc Ly nghe vậy lập tức nói: “Ta đương nhiên là muốn bất chấp tất cả cứu
Hoàng tỷ về, có điều...” Chúc Ly khựng lại, mắt khẽ cụp xuống, “Quốc chủ chưa có chỉ thị gì?”
Nói đến cùng, tình hình cũng như Nhạn Hồi nói, tộc Cửu Vĩ Hồ đang giữ im lặng.
Nhạn Hồi nói: “Chỉ cần Lục Mộ Sinh ở trong tay chúng ta, Tố Ảnh sẽ không làm gì Huyền Ca.” Nàng cụp mi mắt, “Kế sách bây giờ chỉ có chờ, xem thử Tố
Ảnh muốn chơi trò gì, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động thôi.”
Thiên Diệu vẫn lặng thinh suốt từ khi Nhạn Hồi nói, mãi đến lúc này mới gõ
nhẹ xuống bàn mấy cái: “Cô đã trưởng thành hơn nhiều. Không bồng bột như trước nữa.”
Nhạn Hồi cong môi, nụ cười có chút cay đắng: “Nếu
đây là trưởng thành, ta thà rằng cả đời ông trời không cho ta cơ hội
trưởng thành.”
Thiên Diệu không nói nữa, Nhạn Hồi nhìn xa xăm,
lòng thầm nói, Tố Ảnh đã bắt được Huyền Ca, vậy khả năng rất cao là muốn dùng Huyền Ca để đổi Lục Mộ Sinh. Còn đối với Thanh Khâu, Lục Mộ Sinh
có thể chế ngự Tố Ảnh, song có lẽ không quan trọng bằng con cháu mình,
có lẽ Huyền Ca sẽ bình yên trở về...
Đêm về khuya, trăng sáng tỏ, Tố Ảnh đứng trên từ đường đã biến thành đống đổ nát dưới chân núi Quảng Hàn.
Thi thể Lăng Phi được bọc vải trắng đặt trước mặt bà ta, Tố Ảnh lật vải
trắng trên mặt Lăng Phi, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy gương mặt
muội muội mình từ khi về Quảng Hàn môn. Khi thấy vết sẹo trên mặt Lăng
Phi, toàn thân thảm hại, ngực đầy vết máu, hơn nữa còn mở mắt, trong đôi mắt chưa nhắm kia, Tố Ảnh nhìn thấy rất nhiều thù hận và những nỗi
không cam.
Mộng Vân tiên cô im lặng đứng bên cạnh Tố Ảnh, thấy
ngón tay nắm vải của Tố Ảnh khẽ run, Mộng Vân cúi đầu xót xa nói: “...
Lúc Lăng Phi chân nhân vào trong kết giới của từ đường, tôi vốn muốn đi
theo giúp cô ấy một tay, khổ nỗi Yêu long canh giữ ở lối vào kết giới,
chúng tôi không thể phân thân...” Vẻ mặt Mộng Vân buồn bã, “Chân nhân... đừng quá đau lòng.”
“Ta rời Quảng Hàn môn chỉ có mấy ngày, vậy
mà một nửa môn đồ bị tổn thương kinh mạch nặng nề, có người không thể
tiếp tục tu tiên, Mộ Sinh bị Yêu long đưa đi, sống chết chưa rõ, còn
muội muội ta chịu tai kiếp, chết không nhắm mắt!”
Giọng nói lạnh lẽo trời sinh hơi khàn khàn run rẩy, đáy mắt bà ta tích tụ gió tuyết,
sát ý dày đặc: “Nhạn Hồi phản bội tiên môn, Yêu long tội ác chồng chất,
còn có yêu quái của Thanh Khâu...” Bà ta nghiến răng căm hận, “Ta sẽ bắt chúng nợ máu trả bằng máu.”
Lời vừa dứt, Mộng Vân đã cảm thấy
một trận cuồng phong cuốn lấy Tố Ảnh, đưa Tố Ảnh về phía chân trời, hóa
thành một luồng sáng trắng bay về phía Thanh Khâu.
Đoán được Tố
Ảnh muốn làm gì trong cơn đau đớn phẫn nộ, Mộng Vân vội đuổi theo phía
sau: “Chân nhân! Không thể kích động!” Nhưng Mộng Vân còn đang bị thương làm sao đuổi kịp Tố Ảnh, nhìn ánh sáng trắng của Tố Ảnh biến mắt trong
tầm mắt, Mộng Vân quay về Quảng Hàn môn, lập tức truyền triệu đệ tử:
“Mau! Mau tới núi Thần Tinh mời Lăng Tiêu đạo trưởng tới! Môn chủ đau
thương quá độ đã một mình tới Thanh Khâu rồi!”
Nhạn Hồi ở Thanh
Khâu đang vì chuyện Huyền Ca bị bắt mà đêm ngủ không yên, nàng theo thói quen đi tới suối băng, cũng đã quen với việc gặp Thiên Diệu đang hóa
thành hình rồng tắm nước suối.
Thiên Diệu gác đầu lên bờ, nghe
thấy tiếng bước chân Nhạn Hồi từ xa tiến lại gần, lúc nàng tới mới mở
một mắt nhìn sang, sau đó nhắm mắt lại như thể đã thành thói quen.
Đầu rồng dịch sang bên cạnh, chỗ Thiên Diệu đặt đầu rồng được cằm hắn ủ ấm, Nhạn Hồi ngồi gần đầu hắn theo thói quen, nơi nàng ngồi chính là nơi
Thiên Diệu vừa gác đầu, đêm thu hơi lạnh thầm vào người, nhưng Nhạn Hồi
ngồi xuống cũng không cảm thấy lạnh.
“Thiên Diệu.”
“Ừm.”
“Nếu Thanh Khâu không muốn dùng Lục Mộ Sinh đổi Huyền Ca.” Nhạn Hồi khựng lại, “Ngươi nói Tố Ảnh có giết Huyền Ca không?”
“Không biết.”
“Ngươi nói ta trưởng thành.” Nhạn Hồi nói, “Những lúc đầu óc trống rỗng, ta
bèn không nén được suy nghĩ, chắc Tố Ảnh sẽ giết Huyền Ca như giết những yêu quái khác, sau đó móc lấy nội đan cô ấy... Nghĩ tới đây, ta sắp
ngồi không yên nữa rồi.” Nhạn Hồi hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn lên
bầu trời đêm: “Dù ngồi không yên ta cũng không biết làm sao.”
Thiên Diệu im lặng.
“Không nghĩ chuyện này nữa, có nghĩ cũng không nghĩ ra được kết quả.” Nhạn Hồi vỗ đầu Thiên Diệu, im lặng nhìn bầu trời đêm một lúc, đột nhiên trong
đầu nảy ra một vấn đề, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, “Thiên Diệu.”
Giọng nàng nghiêm túc hơn thường ngày mấy phần, “Nội đan của ngươi đâu rồi nhỉ?”
Mắt Thiên Diệu đang nhắm lập tức mở ra, đầu rồng khẽ cử động, hắn nhìn Nhạn Hồi.
“Yêu quái đều có nội đan, ngươi cũng không ngoại lệ.” Nhạn Hồi nhìn hắn, “Sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới nội đan vậy?”
Thiên Diệu không đáp.
Lúc hai người im lặng nhìn nhau, trên trời thình lình ập xuống một luồng
hàn khí kinh người, nhiệt độ xung quanh hạ thấp, cây cỏ trong rừng lập
tức kết sương tàn úa, tựa như mùa đông đã đến bất ngờ chỉ trong khoảnh
khắc ngắn ngủi, muôn thú trong rừng hoảng hốt chạy tứ tung, kêu gào inh
ỏi.
Thiên Diệu trong suối băng liền hóa thành hình người.
Một luồng sáng trắng vạch qua bầu trời, Thiên Diệu nhíu mày, không kịp nói
gì, hắn đưa tay kéo Nhạn Hồi tránh sang bên cạnh, một trận băng châm đột ngột rơi xuống như mưa, Thiên Diệu dựng quanh người một kết giới lửa
nung chảy hết băng châm, tuy nhiên có lẽ do pháp lực không đủ, chẳng mấy chốc, kết giới lửa Thiên Diệu dựng lên bắt đầu trở nên mông manh trước
màn công kích dày đặc.
Có nơi thậm chí xuất hiện lỗ thủng, kết giới sắp bị phá.
Thiên Diệu lắc người ôm Nhạn Hồi vào lòng, lấy thân làm khiên, dùng lưng chắn hết tất cả các mũi châm phóng tới.
Tay của Thiên Diệu không còn yếu ớt như trước đây, cánh tay hắn mạnh mẽ,
vòm ngực to rộng, vòng tay ấm áp, Nhạn Hồi được bảo vệ trong lòng hắn
nhất thời quên hết tất cả.
Không phải nàng không nhìn rõ tình
thế, nàng biết châm băng này nhanh và mạnh dường nào, thế nên nàng cũng
biết, cho dù Thiên Diệu đã tìm lại được tất cả các bộ phận của cơ thể,
song lúc này đây cũng vẫn phải dùng tính mạng để bảo vệ nàng.
Tất cả châm băng cách sống lưng Thiên Diệu ba tấc đều tan chảy thành nước
rơi xuống đất, không một cây nào đâm trúng lưng Thiên Diệu.
Ánh
sáng trắng trên trời đã đáp xuống, đứng trên rừng cây rậm rạp, Tố Ảnh
nhìn hai người ôm nhau, mặt lạnh như sương, thấy châm băng không tổn
thương được hai người bên dưới, bà ta lại tiếp tục phóng một đạo pháp
lực ném lên không trung, mây trên trời liền tụ lại, một đạo thiên lôi
mang theo sức mạnh chấn động trời đất như từ Cửu trùng thiên giáng
xuống.
Đập mạnh lên người Thiên Diệu và Nhạn Hồi.
Thiên
Diệu tích tụ pháp lực, tất cả sức mạnh đều bảo vệ Nhạn Hồi, hắn không
ngờ sau đạo thiên lôi đinh tai nhức óc này, chỉ trong tích tắc, một
thanh hàn kiếm mang theo hào quang chói mắt đâm về phía hắn và Nhạn Hồi.
Thiên Diệu bị ép phải buông Nhạn Hồi ra.
Tố Ảnh không hề chớp mắt, xoay người nhắm thẳng vào Nhạn Hồi chém xuống, chuẩn bị bổ Nhạn Hồi thành hai mảnh.
Song trước khi lưỡi kiếm bổ xuống người Nhạn Hồi, một tiếng rồng gầm vang
dội phát ra, đuôi rồng quật mạnh lên người Tố Ảnh, Tố Ảnh hứng trọn một
đòn của Thiên Diệu đã hóa rồng, bị lực đạo này đánh bay vào trong rừng
cây, không biết quật ngã bao nhiêu gốc cây mới dừng lại.
Thanh long khổng lồ che chắn trước mặt Nhạn Hồi.
Bụi đất trong rừng cây rơi xuống, Tố Ảnh không hề thương tổn, bước ra từ
trong đống bừa bộn dưới ánh trăng, gương mặt phủ hàn sương, ánh mắt ngập tràn sát khí, tựa như thần tiên ở Thiên giới xuống trừ yêu diệt ma,
lạnh lùng đến mức khiến lòng người rét buốt.
Hai bên đối mặt nhau.
Nhạn Hồi thầm hiểu rõ, đòn ban nãy đối với Tố Ảnh chẳng là gì cả, nhưng Thiên Diệu đã bị ép phải hiện nguyên hình.
Tình thế rõ ràng hơn bao giờ hết, Thiên Diệu quả nhiên vẫn không phải là đối thủ của Tố Ảnh.
“Yêu long Thiên Diệu.” Tố Ảnh vung hàn kiếm ba thước trong tay, “Với sức
ngươi hiện giờ, đừng hòng ngăn cả được ta giết kẻ đã sát hại muội muội.”
Thiên Diệu không hề hoảng loạn, hắn dùng đuôi quấn lấy Nhạn Hồi, bảo vệ nàng
bên trong, nhìn Tố Ảnh, cất giọng hùng hồn, “Trong biên giới Thanh Khâu, người là Quảng Hàn môn chủ thì đã sao?”
Hắn vừa dứt lời, Yêu
hỏa rực sáng bốn phía, chẳng mấy chốc, tất cả Vương gia của tộc Cửu Vĩ
Hồ đều có mặt, còn trên bầu trời, Yêu lực của Cửu Vĩ Hồ dốc xuống, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh sợ.
Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn lên, Quốc chủ Thanh Khâu đã đích thân xuất hiện.
Nàng nhìn Tố Ảnh một mình đối diện với quần yêu nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Nhạn Hồi bất chợt nghĩ rằng, người này rốt cuộc là người thế nào chứ. Nàng
chưa bao giờ nghĩ Tố Ảnh sẽ vì cái chết của muội muội mình mà phẫn nộ
đến mức một mình xông vào Thanh Khâu, nhưng nghĩ lại, Nhạn Hồi bèn hiểu
ra.
Đây là người vì cứu người mình yêu mà ra sức dụ dỗ Thiên
Diệu, sau đó phanh thây lóc gân hắn, là người vì có được trái tim người
mình yêu mà bất chấp tất cả, là người trao hết mọi thứ tốt đẹp cho người mình yêu, mà bất chấp người đó nghĩ thế nào.
Tố Ảnh yêu đến mức ích kỷ cố chấp, bà ta tu pháp thuật băng tuyết, song trái tim lại là
dung nham địa ngục, vì tình yêu của mình mà có thể hủy diệt mọi thứ.
Người như vậy là đáng sợ nhất, tuy nhiên cũng đáng thương nhất.