Sáng hôm sau, Quốc chủ Thanh Khâu triệu Thiên Diệu tới Vương cung, lúc sau
Chúc Ly tới truyền lời rằng Quốc chủ gọi Nhạn Hồi đi cùng.
Nhạn
Hồi nghe vậy sửng sốt, “Ta?” Hiện giờ tuy nàng đã vào Yêu đạo, nhưng
thuật pháp chưa tu luyện tinh thâm, Quốc chủ Thanh Khâu gọi nàng tới gặp là có ý gì, lẽ nào Thanh Khâu thật sự thiếu người đến mức ngay cả nàng
cũng không bỏ qua sao...
Thiên Diệu nghe vậy cũng chau mày, “Vết thương của cô ấy chưa khỏi.”
Chúc Ly gật đầu, “Quốc chủ biết, bởi vậy lệnh cho phu hồ tới đón rồi.” Nó
vừa dứt lời, một luồng sáng lướt qua, một con bạch hồ năm đuôi đáp bên
giường Nhạn Hồi, nó co chân trước, phủ phục dưới đất, chờ Nhạn Hồi ngồi
lên lưng nó.
Nhạn Hồi thấy vậy liền im lặng ngồi lên.
Mấy người đi tới Vương cung Thanh Khâu, duy chỉ Nhạn Hồi và Thiên Diệu vào
cung điện trong cây đại thụ, ngay cả Chúc Ly cũng ngoan ngoãn chờ ở bên
ngoài.
Quốc chủ Thanh Khâu vẫn ngồi sau đại điện như lúc trước,
một tay chống cằm, im lặng cụp mắt, không biết đang trầm tư hay đang
nghĩ ngợi, khiến Nhạn Hồi nhất thời không biết có nên lên tiếng hay
không.
Trước mặt một đại yêu quái lạnh lùng thanh cao như tiên nhân này, không chỉ Nhạn Hồi, e là hiếm có ai không thấy gượng gạo.
Còn Thiên Diệu có lẽ là một trong số những người hiếm hoi đó, “Quốc chủ.”
Hắn lên tiếng chào, tuy gọi hai chữ này, song chẳng khác gì so với chào
hỏi người bình thường.
Quốc chủ Thanh Khâu mở mắt, ánh mắt đảo
qua Thiên Diệu, tiếp đó dừng trên người Nhạn Hồi, quan sát nàng một lúc. Ánh mắt này khiến Nhạn Hồi rất lấy làm lạ, rõ ràng trước đó nàng cùng
Thiên Diệu tới, Quốc chủ không hề quan sát “người nhàn rỗi” như nàng.
“Yêu phú Chúc Ly giao cho cô đã tu luyện được mấy tầng rồi?”
Quốc chủ lên tiếng hỏi Nhạn Hồi trước, Nhạn Hồi không rõ nguồn cơn nhưng vẫn đáp: “Đã đến tầng thứ hai, chăm chỉ tu luyện có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến
tầng thứ ba.”
“Cô tiến triển rất nhanh, là nhân tài hiếm có.”
Nghe Quốc chủ khen mình, Nhạn Hồi vừa mừng lại vừa lo, đã nói đến đây rồi
nên Nhạn Hồi tiến thêm một bước: “Xin hỏi Quốc chủ, nghe Chúc Ly nói Yêu phú kia được phát hiện trong Tàng thư các của Vương cung, tuy nhiên Yêu phú chỉ tới tầng thứ chín là ngừng, công pháp chưa hoàn chỉnh phía sau
Quốc chủ có biết đang để ở đâu không?”
Quốc chủ thoáng im lặng, “Yêu phú tu luyện đến tầng thứ chín là đủ. Thêm nữa đối với cô không phải là chuyện tốt.
Nhạn Hồi ngây người, ý tứ của Quốc chủ đã rõ ràng là biết mấy tầng công pháp tiếp theo của Yêu phú, hơn nữa còn biết rõ nội dung cụ thể, chỉ là Quốc chủ nói vậy...
“Cơ thể của ngươi đã tìm lại hoàn chỉnh chưa?” Quốc chủ dời mắt sang Thiên Diệu, đồng thời cũng chuyển sang vấn đề khác.
Nhạn Hồi nghĩ đáp án của câu này hiển nhiên đã rất rõ ràng rồi, nhưng nàng
lấy làm lạ là tại sao Quốc chủ lại không nhìn ra cơ thể Thiên Diệu đã
hoàn chỉnh chưa, càng kỳ lạ hơn là Thiên Diệu cũng im lặng.
“Đã hoàn chỉnh rồi.” Thiên Diệu đáp như vậy.
Quốc chủ nghe xong liền đứng dậy, chậm rãi bước về phía Thiên Diệu, “Trung
Nguyên truyền tới tin tức, nói ngươi tắm máu Quảng Hàn môn?”
Nhạn Hồi nghe vậy thì kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, Nhạn Hồi
không biết lúc đó Quảng Hàn môn cụ thể đã xảy ra chuyện gì, từ cảnh
Quảng Hàn môn tĩnh lặng chết chóc lúc nàng được Thiên Diệu bới ra từ
đống bùn đất là có thể đoán được, Quảng Hàn môn nhất định đã xảy ra động tĩnh rất lớn.
Nhưng nàng không ngờ là hai chữ... tắm máu?
“Ha.” Thiên Diệu nghe vậy cong môi cười lạnh, “Đó là tắm máu? Chỉ giết ít
người mà Tiên nhân Trung Nguyên đã thổi phồng lên như vậy sao.” Thiên
Diệu hờ hững nói, “Họ chẳng chết bao nhiêu người đâu.”
Ánh mắt
Quốc chủ Thanh Khâu tựa như trời sinh đã có hào quang, lúc này hàn quang trong đôi mắt ông thoáng ngưng tụ, cho dù Quốc chủ không nhìn Nhạn Hồi
nhưng cũng khiến nàng run người, tay chân đều lạnh, giọng Quốc chủ lạnh
lẽo nói: “Sức mạnh của Yêu long ngàn năm chỉ có vậy thôi sao?”
Nhạn Hồi sửng sốt, Quốc chủ nói vậy có ý gì?
Thiên Diệu vừa tìm được tim rồng, dùng sức một mình hắn áp chế tất cả Tiên
nhân canh giữ Quảng Hàn môn, đây vốn đã là một hành động kinh hãi thế
tục, thế mà trong mắt Quốc chủ lại là... chỉ có vậy thôi sao?
Bị chất vấn như vậy nhưng Thiên Diệu không đáp.
Hai người một hỏi một đáp khiến đầu óc Nhạn Hồi mờ mịt, nàng bất giác nói
với Quốc chủ: “Thiên Diệu vừa tìm lại được tim rồng, pháp lực trong cơ
thể chưa hồi phục...”
“Nhạn Hồi.” Thiên Diệu ngắt lời nàng, quay đầu nhìn nàng nói, “Cô ra ngoài chờ ta trước đi.”
Đây là... lần đầu tiên Thiên Diệu yêu cầu nàng như vậy. Xưa nay giữa hai
người luôn chia sẻ tin tức, chuyện nàng biết Thiên Diệu nhất định biết,
còn chuyện Thiên Diệu biết, nàng cũng chắc chắn sẽ biết, đây là lý do
tại sao họ hiểu nhau đến vậy, và tại sao nàng tin tưởng Thiên Diệu đến
vậy.
Song hôm nay, Nhạn Hồi chợt phát hiện, thì ra Thiên Diệu còn có chuyện giấu nàng.
Một bí mật không thể cho nàng biết...
Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, cũng không dùng dằng quá lâu đã đáp một tiếng “Được”, rồi quay đầu ra khỏi cửa.
Ra khỏi Vương cung, Chúc Ly không biết đã đi làm việc gì không chờ ở cửa
nữa. Nhạn Hồi đứng một lúc thấy buồn chán liền nhàn nhả tản bộ trên
những con đường đan xen nhau trong Vương cung.
Vết thương trên
ngực chưa lành, nàng vừa đi vừa nghĩ ngợi, kệ mình đi bao xa, nàng cũng
không nhớ đường, cứ lang thang không mục đích như vậy. Đôi lúc có tiểu
Hồ yêu chạy ngang chân nàng, lòng Nhạn Hồi vẫn bất giác nghĩ, Thiên Diệu đang giấu nàng chuyện gì đó.
Từ những lời ban nãy, ý của Quốc
chủ Thanh Khâu rõ ràng là nói Thiên Diệu thật sự chưa tìm được cơ thể
hoàn chỉnh, ngoài vảy Hộ Tâm trong ngực nàng ra thì còn thiếu bộ phận
nào nữa?
Lẽ nào tấm vảy Hộ Tâm trong tim nàng là một vật không
thể thiếu trong cơ thể Thiên Diệu sao? Quan trọng đến mức ảnh hưởng tới
việc phát huy năng lực của hắn?
Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc nhưng
không có kết quả, chuyện liên quan đến cơ thể Thiên Diệu, hắn đã muốn
giấu nàng, vậy nàng sẽ rất khó biết được.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, đoán thì đoán, Nhạn Hồi vẫn luôn tin tưởng Thiên Diệu sẽ không hại nàng.
Ít ra ban nãy Quốc chủ hỏi cơ thể Thiên Diệu đã hoàn chỉnh chưa, hắn đáp đã hoàn chỉnh rồi.
Hắn không muốn lấy lại vảy Hộ Tâm trong cơ thể nàng.
Vừa đi vừa nghĩ, Nhạn Hồi bất tri bất giác đi tới trước một ngôi nhà nhỏ.
Nhạn Hồi ngây người nhìn tòa nhà ở sâu trong rừng cây của Vương cung, nàng
nhìn trái nhìn phải, tất cả các yêu quái trên núi của Vương cung Thanh
Khâu đều ở trên cây, ngay cả Quốc chủ, Nhạn Hồi cũng chưa từng thấy đi
đến nơi khác, ở đây tại sao lại có một ngôi nhà, lẽ nào... là nơi Quốc
chủ ở?
“Đừng qua đó.” Nhạn Hồi đang thầm suy đoán, bỗng nhiên có một tiểu Hồ yêu màu trắng chạy tới bên chân nàng, có Hồ yêu không biết
nói cắn lấy vạt áo nàng, có Hồ yêu chặn trước mặt nàng, cất giọng non
nớt: “Phía trước là tiểu viện của Công chúa Vân HI, Quốc chủ không thích người khác vào tiểu viện của Công chúa đâu.”
Nhạn Hồi sửng sốt,đây chính là tiểu viện của Công chúa Cửu Vĩ Hồ bị Tố Ảnh sát hại?
Xem ra Quốc chủ thật sự rất yêu thương cô con gái này, những Vương gia khác đều bị đuổi xuống núi, chỉ giữ lại con gái trên núi bầu bạn với mình,
kết quả...
Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn tiểu viện, thấy bóng một cố nhân lướt qua cửa viện.
Nhìn kĩ lại, đó là Lục Mộ Sinh được Chúc Ly đưa đi hôm qua.
“Sao ngươi lại ở đây?” Nhạn Hồi buột miệng hỏi.
Lục Mộ Sinh đang cầm chổi quét lá rụng trước cửa nghe vậy ngẩng đầu, trông
thấy Nhạn Hồi bèn ngây người, “Cô nương?” Ánh mắt y nghi hoặc lướt qua
ngực nàng, “Vết thương của cô khỏi chưa?”
“Không có gì đáng ngại nữa.”
Lục Mộ Sinh gật đầu cười, “Vậy thì tốt, cơ thể của người Yêu tộc các cô bị thương sẽ khỏi rất nhanh.”
“Ta không phải người Yêu tộc.” Nhạn Hồi khựng lại, nghiêm túc nhìn Lục Mộ Sinh, “Mấy tháng trước ta vẫn còn là người tu tiên.”
Lục Mộ Sinh nghe vậy sửng sốt, y nhìn Nhạn Hồi chờ nàng nói tiếp, Nhạn Hồi
thoáng suy nghĩ, “Những chuyện này không quan trọng nữa, bây giờ ta đã
là Yêu, cũng như ngươi, so với Trung Nguyên, ta muốn ở Thanh Khâu hơn.”
Nhạn Hồi chỉ ngôi nhà sau lưng Lục Mộ Sinh, “Quốc chủ cho ngươi ở đây
sao?”
“Là tôi xin Quốc chủ cho tôi ở đây.” Lục Mộ Sinh quay đầu
nhìn tiểu viện, khóe môi treo nụ cười hờ hững, “Đây là nơi Vân Hi ở
trước kia, nghĩ rằng nàng từng cười, từng khóc ở đây, tôi không muốn rời khỏi nơi này nữa. Trước đây nàng từng nói với tôi, nếu sau này có thể
quay về Thanh Khâu, nàng sẽ trồng hoa trồng cỏ trong tiểu viện, vì trước đây nàng quá ham chơi, không có thời gian coi sóc tiểu viện của mình,
bây giờ cuối cùng tôi có thể thay nàng làm rồi.”
Nhạn Hồi nhận
ra được thư sinh này thật sự rất yêu Công chúa Cửu Vĩ Hồ đó, vì lúc y
nhắc tới hai chữ Vân Hi, ánh mắt luôn lấp lánh rạng ngời.
Chỉ là, nhìn vào đôi mắt sáng của y, Nhạn Hồi có thể tưởng tượng ra, Lục Mộ Sinh ở Quảng Hàn môn thê lương dường nào.
Nhạn Hồi bỗng dưng nghĩ tới lúc nàng và Thiên Diệu cùng tới Thiên Hương
phường lấy sừng rồng, nàng dùng pháp thuật Thiên Diệu dạy nhìn trộm hành tung của Tố Ảnh, bị Tố Ảnh phát hiện, lúc đó có người đến báo với Tố
Ảnh là Lục Mộ Sinh tự sát, nên Tố Ảnh mới bỏ đi.
Thiết nghĩ cũng coi như y đã dùng mạng sống gián tiếp cứu nàng và Thiên Diệu một mạng.
Vì lúc đó, nếu Thiên Diệu bị Tố Ảnh phát hiện, những chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa.
Còn Lục Mộ Sinh bị Tố Ảnh khống chế rõ ràng sống không bằng chết, nhưng
muốn chết lại không xong, thiết nghĩ hắn cũng là một người tội nghiệp.
“Thật sự phải cảm tạ Quốc chủ khoan hậu.” Lục Mộ Sinh nói, “Tôi vốn đã chuẩn
bị đời này sẽ không nhìn thấy bất cứ vật gì liên quan tới Vân Hi nữa.”
Hắn cười nhẹ, “Đa tạ cô và vị công tử kia đã đưa tôi từ Trung Nguyên đến đây.”
Nhạn Hồi chỉ im lặng. Một lúc sau, nàng mới nói: “Ngươi
là một nhân tố quan trọng để kìm hãm Tố Ảnh... Thanh Khâu sẽ không cho
ngươi ở đây quét sân cho Công chúa Vân Hi mãi đâu.”
“Tôi biết.”
Lục Mộ Sinh xoay người tiếp tục quét lá khô trong góc tường, “Làm con cờ của Thanh Khâu đối phó với Tố Ảnh, tôi cầu còn không được. Từ khi biết
tin Vân Hi bị hại một cách tàn nhẫn như vậy...” Y là một thư sinh, chưa
từng biết đến đao thương, ngón tay trắng trẻo, vậy mà lúc này nắm chổi
lại dùng sức đến mức khớp tay trắng bệch, “Lúc đó Lục Mộ Sinh đã chết
rồi, từ đó về sau đều sống những ngày không phải con người, bây giờ có
thể đến Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ cũng cảm thấy mạng được
trộm về.”
“Thanh Khâu muốn lợi dụng tôi thì cứ việc lợi dụng,
mạng của tôi cho dù bỏ lại Thanh Khâu cũng chẳng sao.” Trong giọng y là
hận ý không thể hòa giải, “Tôi chỉ mong Tố Ảnh... chết không được tử
tế.”