Hộ Tâm

Chương 84




Khi nhuyễn kiếm rút ra khỏi ngực Nhạn Hồi cảm thấy lồng ngực buốt lạnh, huyết khí trong cơ thể nhộn nhạo khiến nàng vô cùng khó chịu.

Nhạn Hồi đưa tay lên, Lăng Phi thấy vậy bèn nghĩ là nàng muốn ngưng tụ pháp lực bịt miệng vết thương để cầm máu, ánh mắt ả trở nên tàn độc, nào để Nhạn Hồi có cơ hội hồi phục, ả lại đâm kiếm xuống, Nhạn Hồi không thể né tránh được, đành trơ mắt nhìn mũi kiếm sắp sửa đâm vào ngực mình lần nữa. Thình lình sau lưng có một luồng sức mạnh khổng lồ truyền tới, chặn lại mũi kiếm của Lăng Phi, cố định thanh kiếm trong không trung.

Ả không cam tâm hét lên, gắng gượng hết sức để đâm mũi kiếm vào ngực Nhạn Hồi, biểu hiện trên gương mặt sẹo vô cùng dữ tợn. Nhưng cho dù là ả có dốc hết pháp lực toàn thân, thanh kiếm vẫn bất động.

Lăng Phi lập tức nổi giận, “Kẻ nào cản ta!” Ả ngẩng đầu lên, trông thấy ngọn lửa từ tim rồng trên cột đá bùng lên, lửa cháy hừng hực khiến cả từ đường đỏ rực. Mặt đất rung chuyển, âm thanh ầm ỉ từ trong lòng đất phát ra, trần nhà bắt đầu nứt vỡ, đá vụn rơi xuống, Lăng Phi không hiểu chuyện gì xảy ra, bị sức mạnh rung chuyển của mặt đất đẩy lui về sau một bước.

Nhạn Hồi nằm dưới đất, tay chân rã rời, nhưng trái tim bị Lăng Phi dùng kiếm đâm xuyên dường như vẫn nóng bỏng nhảy nhót. Thấy Lăng Phi lui về phía sau, ánh mắt Nhạn Hồi chăm chú, nhân cơ hội này quẹt máu tim vào lòng bàn tay, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng giơ tay đánh “bốp” một chưởng lên tim rồng đang cháy đó.

Máu tim hòa vào ánh sáng vàng phát ra từ tim rồng, tim rồng lập tức run rẩy, một tiếng “ầm” từ lòng đất truyền tới, Nhạn Hồi cảm thấy trong tim có một sức mạnh dị thường đang tuôn trào, chảy ào ạt khắp cơ thể nàng.

Lăng Phi mặc kệ tất cả những dị thường xung quanh, ả chỉ nghĩ tuyệt đối không để cho Nhạn Hồi sống sót ra khỏi đây.

Thấy Nhạn Hồi đứng dậy, Lăng Phi lại bất chấp hết thảy chĩa mũi kiếm về phía Nhạn Hồi lần nữa.

Ả hét lên một tiếng, mũi kiếm chống lại sức mạnh của ngọn lửa phát ra từ tim rồng, chĩa thẳng về phía Nhạn Hồi. Đúng lúc này, tim rồng bỗng bùng lên hào quang chói mắt, cơ hồ có thể đâm mù mắt Lăng Phi, động tác của ả liền khựng lại trong ánh sáng, đến khi ánh sáng biến mất, ả bỗng nhiên cảm thấy ngực mình lạnh buốt.

Tiếp đó truyền tới đau đớn.

Ả cúi đầu nhìn xuống, trong tay Nhạn Hồi đang cầm một thanh đao nhỏ, đâm xuyên qua ngực ả, máu trong người ả theo lưỡi dao tí tách nhỏ xuống đất.

“Nhạn Hồi...” Ả nghiến răng nghiến lợi hét lên, cực kì không cam lòng, “Ngươi dám...”

Nhạn Hồi nhìn ả, hàn khí ngập tràn trong đôi mắt, “Trả lại cho ngươi đó.”

“Xoẹt” một tiếng, thanh đao được rút ra khỏi ngực Lăng Phi, Nhạn Hồi dường như cũng kiệt sức, nàng lui về phía sau ngã ngồi xuống đất.

Ánh sáng của tim rồng càng nóng hơn, đá vụn trên trần rơi xuống càng nhiều hơn.

Lăng Phi toàn thân đầy máu, ả chống người đứng dậy, vẫn không gục ngã, tiếp một bước về phía trước, cố chấp nâng kiếm huơ về phía Nhạn Hồi, “Ta phải giết ngươi...”

Ả tiến lên phía trước, một tảng đá lớn từ trên trần đột ngột rơi xuống đầu Lăng Phi, cơ thể ả nhũn ra, đổ ập về phía Nhạn Hồi. Nhạn Hồi không thể tránh né, cũng không còn sức lực để tránh né, cứ vậy bị cơ thể Lăng Phi đè lên, tầng tầng lớp lớp đá rơi xuống, chôn vùi hai người bên trong.

Có điều, tất cả đá rơi lên trên tim rồng đều bị ngọn lửa của tim rồng đốt thành tro bụi.

Chỉ trong thoáng chốc, cả từ đường ầm ầm sụp đổ.

Trên mặt đất, kết giới từ đường tức thì biến mất, Thiên Diệu một mình chiến đấu với các Tiên nhân trên không trung, phân tâm nhìn về phía sau, thấy từ đường sau lưng trong phút chốc đã hóa thành tro bụi.

Ngực nóng rát, cho dù cách rất xa, Thiên Diệu cũng nhìn thấy ánh sáng vàng tựa như ánh nắng bay lên từ trong bụi đất.

Tất cả Tiên nhân trong không trung đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng dưới chân núi Quảng Hàn, ai nấy cũng đều thấy ánh sáng vàng trong từ đường sụp đổ bay ra hướng về phía Thiên Diệu. Mọi người không rõ nguồn cơn, không ai đi ngăn cản, có Tiên nhân thậm chí cho rằng ánh sáng vàng đó là pháp bảo bí mật của Quảng Hàn môn, khi ánh sáng vàng chạm vào người Thiên Diệu, có Tiên nhân còn bật tiếng hoan hô, sau đó bọn họ liền phát hiện có điều không ổn, lập tức trở nên im lặng...

Vì Yêu long bên dưới không hề biến mất trong ánh sáng vàng đó, ngược lại ánh sáng vàng đó biến mất...

Lồng ngực trống rỗng hai mươi năm của Thiên Diệu lúc này đầy ấp trở lại, nhịp tim rõ ràng trong cơ thể, dòng máu nóng hổi chảy khắp tứ chi bách hài, cả cơ thể lạnh lẽo trở nên ấm nóng từ trong ra ngoài. Nhưng Thiên Diệu không vì tìm được tim rồng mà kích động, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, trong từ đường đổ nát sau lưng không có bất kì vật gì hay người nào xuất hiện.

“Nhạn Hồi...” Hắn lẩm bẩm cái tên này, chẳng thèm đóai hoài đến mấy trăm Tiên nhân ở trên không trung đối địch với mình, hắn xoay người bước lên đống đổ nát.

Tìm được tim rồng, hắn có thể cảm nhận được sự sống của vạn vật trên thế gian này, nhưng giờ đây, dù giác quan của hắn đã trở nên nhạy bén, hắn cũng chỉ lờ mờ thăm dò được chút khí tức ít ỏi của Nhạn Hồi.

Bị chôn vùi dưới tầng tầng đổ nát này...

Thiên Diệu biết tính cách Nhạn Hồi mạnh mẽ, biết rõ nàng một khi hành sự sẽ bất chấp tất cả, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh nàng lấy máu tim mình để phá phong ấn tim rồng dưới sự truy sát của Lăng Phi, để làm được điều này, có lẽ Nhạn Hồi đã... đánh đổi bằng tính mạng.

Còn hắn lại chưa từng giúp đỡ nàng, cũng chưa từng cứu nàng.

Rõ ràng Nhạn Hồi vì hắn hy sinh. Thế nhưng hắn...

Điều đầu tiên mà trái tim vừa tìm lại được của hắn cảm nhận được, là cảm xúc hỗn loạn và đau thương khôn xiết.

Hắn cúi người, dùng tay hất đống gạch đá đổ nát mà nhất thời quên mất việc mình có thể vận dụng Yêu thuật vốn có để làm việc này, đến khi phát hiện làm như vậy không biết đến ngày tháng năm nào mới đào hết được đống gạch này, hắn mới vận động khí tức toàn thân, dùng lửa đốt thành hình xoắn ốc, khiến không khí xung quanh cuộn lên một cơn gió khổng lồ, cuốn hết tất cả bùn đất gạch đá dưới đất lên không trung.

Tiên nhân trên không trung thấy vậy đều không hiểu, chưởng môn phái khác được mời tới cứu viện hỏi Mộng Vân: “Yêu long này có ý đồ gì?”

Mộng Vân nhíu mày, “Mặc kệ hắn muốn làm gì, ngăn hắn lại.”

Bà ta vừa dứt lời, trận Diệt yêu trên không trung chuyển động kịch liệt, tuyết rơi dày đặc phủ trời ngập đất, đè lên ngọn lửa của Thiên Diệu, gió từ ngọn lửa cuộn ra nhỏ dần, bùn đất gạch đá trên cao rào rào rơi xuống. Trong mắt Thiên Diệu tựa như có một ngọn lửa bùng cháy.”

“Ai cản ta sẽ chết!”

Hắn nghiêng đầu, huyết sắc trong mắt tựa như lửa cháy, khí tức quanh người hắn chuyển động, tuyết trắng dày đặc dưới đất đều bị tan chảy thành nước, cuồn cuộn chảy đi. Tiên nhân Quảng Hàn môn trên cao vẫn không ngừng thi triển trận pháp.

Thiên Diệu vận động pháp lực, tim rồng vừa tìm được phập phồng trong ngực, nơi sâu thẳm trong đôi mắt đen của hắn cháy lên một ngọn lửa hừng hực.

Lập tức cả trời đất trở nên tĩnh lặng, tuyết thôi rơi, mây ngừng trôi, bốn bề yên tĩnh, thình lình một luồng sóng nhiệt vô hình mang theo hơi nóng mà các Tiên nhân chưa bao giờ cảm nhận được, đập thẳng lên trận pháp do họ tụ thành.

Người bày trận không ai không cảm thấy toàn thân bỏng rát, có Tiên nhân muốn ngoan cố chống lại, nhưng rất nhanh da thịt họ liền bị cơn sóng nhiệt không nhìn thấy này đốt phỏng lên thành bọng nước. Cuối cùng, có Tiên nhân không chống cự nổi ngất đi tại chổ, trên không trung phát ra một tiếng âm vang dội.

Trận Quảng Hàn diệt yêu bị phá, mấy trăm Tiên nhân bày trận trên không rơi lã lả xuống đất như một tờ giấy bị xé thành từng mảnh vụn.

Mộng Vân và chưởng môn các phái khác thấy vậy đều kinh hãi.

“E là chúng ta không địch nổi Yêu long, kế sách bây giờ là không nên đánh nhau với hắn nữa thì hơn!” Có chưởng môn nói thế, Mộng Vân tiên cô đành gật đầu, “Chúng ta lui đến Tam Trùng sơn trước, ở đó có trọng binh của Tiên môn canh giữ.”

Các Tiên nhân trên cao đương nhiên chẳng ngờ Thiên Diệu nghe được hết thảy những lời họ nói, khí tức toàn thân hắn lại chuyển động, sóng nhiệt chẳng mấy chốc lại lan tỏa, cuốn những người còn lại trên không đi, tuyết trắng khắp mấy mươi dặm núi Quảng Hàn cũng bị cuốn trôi sạch sẽ.

Lúc Mộng Vân bò dậy thì đã không còn xác định được mình bị sóng nhiệt này cuốn đến nơi nào, bên tai văng vẳng giọng nói của Thiên Diệu như từ chân trời truyền tới, “Nói rõ với Tố Ảnh” Nghe tiếng hắn khiến Mộng Vân không khỏi kinh người, “Món nợ hai mươi năm trước, ngày sau Thiên Diệu nhất định tìm cô ta tính rõ.”

Khi không còn âm thanh nào nữa, Mộng Vân vội vàng ngự kiếm bay lên, vừa xác định được một hướng đã tức khắc lao đi.

Dưới chân núi Quảng Hàn cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, bốn bề không một bóng người.

Thiên Diệu đứng trên đống đổ nát, hắn phất tay, từ đường sụp đổ bên dưới liền bị đốt thành tro bụi, bên dưới đống đổ nát đó là bùn đá.

Thiên Diệu không thể xác định được Nhạn Hồi bị chôn ở độ sâu nào, nên dùng lửa hóa thành gió dọn dẹp gạch đá, cuối cùng hắn cũng ngửi được mùi máu của Nhạn Hồi.

Trong lúc vui mừng vì tìm được Nhạn Hồi, tim hắn đột nhiên thắt lại, đau đớn như bị kim châm. Thiên Diệu cúi người, dùng tay cào xới từng tầng từng lớp bùn đá, rốt cuộc cũng nhìn thấy vạt áo bên dưới, hắn vội vàng hất tung mọi thứ xung quanh, nhưng lại thấy Lăng Phi đang đè lên cơ thể Nhạn Hồi.

Nhìn cảnh tình này, Thiên Diệu cảm thấy trước mắt tối đi, hắn vỗn vẫn ôm hy vọng rằng Lăng Phi không tìm được Nhạn Hồi, rằng Nhạn Hồi phá được phong ấn trước Lăng Phi, rằng từ đường sụp đổ vì Nhạn Hồi đã phá phong ấn tim rồng.

Nhưng cuối cùng họ đã gặp nhau, cho thấy Nhạn Hồi đã phải chịu cực khổ rất nhiều trước khi phá được phong ấn tim rồng.

Hắn không muốn dùng tay chạm vào thi thể Lăng Phi, chỉ dùng lửa cuộn lại, Lăng Phi lập tức bị lửa cuốn vứt sang một bên, bùn đất lăn xuống che hết một nửa thi thể ả.

Thiên Diệu nhìn thấy Nhạn Hồi bị đè bên dưới, nhìn nàng lúc này, cổ họng hắn nghẹn lại, chua xót, cay đắng, đau đớn, hoảng hốt ngập tràn trong lòng hắn.

Vết thương trên ngực nàng vẫn có máu chảy ra, nàng bị thương không nhẹ, gần như không thể cảm nhận được hơi thở nữa.

Tay Thiên Diệu đặt lên ngực Nhạn Hồi, truyền pháp lực vào tim nàng, Thiên Diệu có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của trái tim và vảy Hộ Tâm, ngoài ra còn có một sức mạnh như có như không ẩn giấu trong tim Nhạn Hồi...

Ánh mắt Thiên Diệu chỉ ngừng trên ngực nàng thoáng chốc rồi lập tức dời đi.

Pháp lực truyền vào ngực Nhạn Hồi, máu nhanh chóng ngừng chảy, chỉ còn lại vết thương trên da thịt. Thiên Diệu rút tay lại, nàng ho nhẹ một tiếng, mở mắt, ánh mắt mơ hồ, đến khi nhìn rõ mặt Thiên Diệu, nàng lại ho húng hắng rồi nhoẻn miệng cười, giọng hơi khàn, “Ngươi vẹn toàn rồi, Thiên Diệu.”

Cảm xúc trào dâng khiến cổ họng Thiên Diệu nhất thời tắt nghẹn, hắn im lặng nhìn nàng, lâu thật lâu sau mới nói được, “Đúng vậy.”

Nhạn Hồi cười híp mắt, khóe môi vương máu cũng không che lấp được nụ cười rực rỡ của nàng, “Nhờ ta đó.”

Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi ra khỏi lớp đất đá rồi nhưng vẫn không buông tay, tay hắn nâng đầu nàng áp vào lồng ngực mình, “Đúng vậy.” Hắn thì thầm, “May nhờ có cô.”

Nhờ trên thế gian này có Nhạn Hồi...

Vì thế mà hắn có thể tìm lại được trái tim mình, tìm lại được cảm giác hoảng hốt bất lực, tìm lại được cảm giác tim đập thình thịch,cảm giác mất rồi lại được...