Nhìn bàn tay mình đang áp lên mặt Thiên Diệu, lòng Nhạn Hồi đang âm thầm đấu tranh phải để như vậy bao lâu nữa, Thiên Diệu như tựa theo bản năng,
đưa tay ra đón lấy tay nàng.
Bàn tay hắn cũng lạnh cóng như một
khối băng, Nhạn Hồi tự nói với mình phải rút tay lại, nếu không chút nữa hắn sẽ kéo nàng lên giường…
Khi ý nghĩ này của nàng vẫn còn đang ở trong đầu, Thiên Diệu đã đưa tay kéo Nhạn Hồi xuống.
Đôi tay như đứa trẻ tìm mẹ, tự nhiên ôm Nhạn Hồi vào lòng siết mạnh, mạnh
đến mức khiến Nhạn Hồi gần như nghe thấy xương mình phát ra tiếng kêu.
Lần trước Thiên Diệu phát bệnh, Nhạn Hồi chưa hồi phục pháp lực, nàng không giãy giụa được, cũng không thoát ra được, nhưng với tu vi pháp lực hiện giờ của nàng, muốn đẩy Thiên Diệu ra là chuyện đơn giản nhất, chỉ là…
Nàng lại không muốn làm như vậy.
Vòng tay này tựa như hầm băng, siết chặt khiến toàn thân nàng khó chịu, Nhạn Hồi vốn không thể nào ngủ được, song nghĩ lại, người ôm nàng đây còn
khó chịu hơn nàng gấp mười lần. Nghĩ tới quá khứ của hắn, hai mươi năm
sống một mình cô độc, Nhạn Hồi chỉ có thể thở dài.
Nàng đưa tay vòng qua ôm lấy hắn, nhẹ vỗ lên lưng hắn, “Ngủ đi ngủ đi, không đau không đau.”
Giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Chắc là do tác dụng của mê hương thôi, Nhạn Hồi nghĩ, nhất định là tác dụng của mê hương thôi mà.
Nếu không thì một người vô tâm vô tính như nàng, sao đột nhiên lại… thương xót một người chứ.
Sáng hôm sau.
Thiên Diệu mở mắt, nhìn thấy Nhạn Hồi đang trợn trắng mắt, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “ Ngủ đi ngủ đi, không đau không đau.”
Có một khắc, hắn thật sự muốn đạp Nhạn Hồi xấu như ma này xuống giường.
Nhưng hắn nhanh chóng nhẫn nhịn.
Vì hắn cảm giác được, tay Nhạn Hồi vẫn đang vô thức vỗ lên lưng hắn.
Nàng đã chống chọi lại cơn buồn ngủ, vỗ về hắn suốt một đêm như vậy.
Khóe miệng Thiên Diệu khẽ động, hắn lui về phía sau một chút, bấy giờ mới
phát hiện tay mình vẫn tóm chặt cổ tay kia của Nhạn Hồi, đến khi hắn
buông tay, da thịt trên cổ tay nàng đã tái nhợt.
Động tác này của hắn khiến Nhạn Hồi nửa tỉnh nửa mê toàn thân chấn động, sau đó lập tức
mở to mắt: “Sao vậy? Hửm? Lại nữa sao hả?”
Thiên Diệu ho nhẹ: “Cô đè lên áo ta.”
Nhạn Hồi xanh mắt nhìn Thiên Diệu một hồi lâu, sau đó lên tiếng: “Đúng là
phí lời, giường này chật như vậy, ta ngủ chung với ngươi nhất định phải
đè lên áo ngươi chứ.” Nàng bất mãn bò xuống giường, miệng căm phẫn càu
nhàu, “Đúng là… Đã hầu ngủ rồi mà còn bị chê, chẳng biết lý lẽ gì hết
đêm trăng tròn lần sau, cho dù ngươi khóc lóc bò tới cầu xin ta, ta cũng không cho ngươi ôm ngủ đâu…”
“…”
Thiên Diệu quay lưng ho thêm mấy tiếng, vành tai hôm qua lạnh cóng giờ đây lại có cảm giác hơi nong nóng.
Nhạn Hồi bực bội nói: “Ta đã nhường ngươi rồi mà ngươi còn không xuống
giường đi, ta định nhân lúc còn sớm ngủ bù thêm một hai canh giờ nữa,
tối nay chúng ta phải đi trộm sừng rồng, nếu ta không đánh nổi thì ngươi có đánh thay được không? Đi đi, đi đi.”
Thiên Diệu vội vàng dứt khoát xuống giường, cứ như có đao kề trên mông vậy.
Nhạn Hồi chẳng chút e dè, Thiên Diệu còn chưa đứng vững nàng đã nằm ngay ra
trên giường, cuộn chăn, vặn mình mấy cái, tìm một tư thế thoải mái, rồi
cứ vậy mà đi ngủ dưới ánh nhìn đăm đăm của ai đó.
Thiên Diệu im
lặng nhìn Nhạn Hồi một lúc thật lâu, nhất thời không dám tin vừa rồi
mình bị chế nhạo mà lại chẳng nói được câu nào…
Bị chế nhạo một cách trắng trợn trần trụi…
Hắn lắc đầu cười cười, định về phòng tắm, còn chưa cất bước đã có một đôi bàn tay ấm nóng đột nhiên nắm ngón tay hắn.
Thiên Diệu ngây người, không biết từ lúc nào hắn cảm thấy quen thuộc với độ ấm này, thế nên hắn không hất tay nàng ra.
Tay Nhạn Hồi lần theo ngón tay Thiên Diệu tìm đến lòng bàn tay hăn, nắm
chặt rồi thăm dò, kế đó không hề do dự rút tay lại: “Bình thường rồi.”
Trong chăn truyền ra giọng nói lười nhác khàn khàn của nàng, “Đi đi, đi
đi.”
Thiên Diệu lại cảm thấy như có một mồi lửa còn lưu lại trong lòng bàn tay, cứ cháy, cháy mãi, cháy đến tận sau khi hắn tắm xong điều chỉnh nội tức, cảm giác nóng bỏng đó cũng không biến mất.
Đây chắc là khoảnh khắc dịu dàng hiếm có của cô nương Nhạn Hồi này.
Nhưng cũng chính vì thường ngày nàng không biết dịu dàng, bởi vậy một khi trở nên chu đáo liền khiến người ta cảm thấy… khó lòng chống đỡ.
Thiên Diệu nắm chặt bàn tay, cụp đôi mắt đen.
Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại đã là buổi chiều. Nàng thu dọn phần mình rồi tới cân
nhắc thời gian với Huyền Ca và Phụng Thiên Sóc, sau đó gọi Thiên Diệu
cùng xuất phát tới Thiên Hương phường.
Nhạn Hồi đã tính kĩ thời
gian, bắt đầu từ lúc Phụng Thiên Sóc mở tiệc bình phẩm rượu, nàng và
Thiên Diệu sẽ xông vào Thiên Hương phường từ cửa sau.
Thiên Hương phường không có Phụng Minh, chỉ có ít đệ tử Tiên môn canh giữ mà thôi, Nhạn Hồi nghĩ đối phó với họ sẽ rất dễ dàng.
Đúng như Thiên Diệu và Nhạn Hồi dự tính, lúc họ xông vào Thiên Hương phường, tất cả đệ tử Tiên môn đều ra ngăn chặn, không ai chặn được Nhạn Hồi.
Người thật sự tu tiên trên thế gian vốn đã hiếm, muốn những người “hiếm
có” này đến cửa, cũng đâu dễ dàng gì.
Đệ tử Tiên môn đều bị pháp thuật Thanh Khâu của Nhạn Hồi đánh lui.
Nhạn Hồi vốn dĩ còn cảm thấy chột dạ, sợ bị nhìn ra chân tướng, nhưng rất nhanh đã có đệ tử Tiên môn hét lên.
“Cô ta sử dụng pháp thuật của Hồ yêu!”
“Đâu chỉ là của Hồ yêu… Đó là… pháp thuật của Cửu Vĩ Hồ! Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu!”
Tiếng kêu này khiến tất cả mọi người đều ớn lạnh, có ai chưa từng nghe tới uy danh của Cửu Vĩ Hồ, đó là đại yêu quái ăn thịt không nhả xương trong
truyền thuyết. Quả nhiên chẳng mấy chốc, những đệ tử Tiên môn kia đều
chạy trốn hết, không ai dám giao thủ chính diện với Nhạn Hồi.
Sau khi tất cả mọi người chạy mất không còn manh giáp trước mắt nàng, Nhạn
Hồi thân từng là đồng đạo, thấy bọn họ như vậy lòng cũng nổi giận: “Tu
tiên gì mà vô dụng quá vậy, ta mà là sư phụ các ngươi thì ta sẽ giải
quyết đám phế vật các ngươi trước, đỡ phải thả ra ngoài mất mặt!”
Thiên Diệu thờ ơ liếc nàng: “Toàn là người trần mắt thịt, cô tưởng ai cũng không sợ bị thương, không sợ chết như cô sao?”
“Như ta đây gọi là có trách nhiệm, có cốt khí.” Nhạn Hồi nói xong bèn khựng
lại, “Sau này có cơ hội ta sẽ cho ngươi gặp đại sư huynh của ta, lúc đó
ngươi sẽ biết cái gì gọi là ngoan cố bảo thủ không sợ chết.”
Hai người vừa nói vừa tìm vào sân viện có sừng rồng mà Thiên Diệu cảm ứng được.
Họ đã đến đây ba lần, cuối cùng cũng bước vào được sân viện này.
Cả hai cùng nghĩ, Phụng Minh đang ở Vong Ngữ lâu chắc đã nghe được tin tức Thiên Hương phường xảy ra chuyện, ông ta sẽ vội vã trở về, chỉ cần
Thiên Diệu vào được sân viện, lấy sừng rồng ra, đặt nó vào trong cơ thể, chờ khi Phụng Minh trở về giải quyết hắn là được.
Khi vừa đẩy cửa phòng trong sân viện, bước chân Thiên Diệu khựng lại, Nhạn Hồi cũng lập tức lui về phía sau ba bước: “Hỏng rồi.”
Trong phòng bỗng bừng sáng. Một tiếng gáy giòn giã vang đến tận chân trời,
Nhạn Hồi bày ra một kết giới chắn lại lực đạo của âm thanh trước mặt.
Sau ánh hào quang, Nhạn Hồi trấn tĩnh nhìn lại, trước mặt có một con chim cao bằng người đang đứng ngẩng đâu ưỡn ngực.
“Thanh Loan.” Ánh mắt Thiên Diệu sầm xuống.
Nhạn Hồi nghe thấy hai chữ này liền ngẩn ra: “Cái gì?”
“Thần điểu Thanh Loan, tọa kỵ của Tố Ảnh.”
Không ngờ Tố Ảnh lại để tọa kỵ của mình ở đây canh giữ sừng rồng, chả trách
bà ta yên tâm rời khỏi Thiên Hương phường, thì ra còn để lại một chiêu.
Nhạn Hồi tính toán thời gian: “Không được, chút nữa Phụng Minh quay về, bọn
họ hợp lại càng không thể đối phó, ta dụ con chim này đi trước, ngươi
vào lấy sừng rồng, nếu còn cơ quan ám khí gì nữa thì… ngươi xem ý trời
thế nào đi.”
Chia ra hành động đúng là cách tốt nhất.
Thiên Diệu gật đầu, “Thanh Loan không dễ đối phó đâu, cẩn thận.”
Nhạn Hồi không phí lời nữa, ngưng tụ pháp thuật Cửu Vĩ Hồ thành một ngọn
lửa, ném thẳng về phía Thanh Loan, “Đại điểu, nhìn ta này!”
Thanh Loan là thần điểu, trời sinh đã là thiên địch của yêu vật, Nhạn Hồi
dùng pháp thuật của Yêu tộc đánh nó, đương nhiên khiến toàn bộ sự chú ý
của nó đặt lên người nàng.
Nhạn Hồi dụ được Thanh Loan, tức tốc chạy ra bên ngoài. Còn Thiên Diệu xông vào trong phòng.
Trong phòng tối om, đối với Thiên Diệu, bóng tối cũng không ngăn được cảm
giác của hắn, đi đến đây, mỗi khi gần sừng rồng của hắn thêm một bước,
hắn có thể cảm nhận được trái tim trống rỗng mười mấy năm bắt đầu nhảy
nhót.
Từng hồi từng hồi, dồn máu hắn chảy khắp toàn thân.
Đôi sừng rồng của hắn đang được thờ phía sau bức màn, không có vật gì nâng
đỡ, nhưng tự nó có thể lơ lửng trong không trung. Vì đó là vật chí linh
của thế gian, có thể tự hấp thu linh khí xung quanh, vĩnh viễn oai phong hào quang chói mắt.
Sừng rồng, sừng rồng thất lạc hai mươi năm của hắn, năm đó bị người ta chặt trên đầu xuống ngay trước mắt hắn.
Hắn đưa tay, trước khi chạm vào được đôi sừng rồng chỉ cách hắn một bức màn, toàn thân Thiên Diệu bỗng cứng đờ.
Phía sau bức màn, hình bóng của Tố Ảnh đột nhiên xuất hiện!
Là ảo giác! Thiên Diệu nhắc nhở mình. Nơi này vẫn bị Tố Ảnh bày pháp trận ảo giác. Hắn phải phá trận…
Ảnh ảo của Tô Ảnh sau bức màn đưa tay ra, làm ra tư thế y hệt Thiên Diệu,
sau đó dùng ngón tay áp vào ngón tay Thiên Diệu, cách một bức màn nhưng
hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ nơi đó truyền tới.
“Thiên Diệu.” Tố Ảnh lên tiếng, “Cuối cùng ngươi vẫn tìm đến.”
Thiên Diệu quắc mắt, nhìn vào Tố Ảnh phía sau bức màn, thấy vẻ mặt nàng ta lạnh nhạt như đang nhìn con sâu cái kiến thấp hèn.
“Hai mươi năm rồi, ngươi lại xuất hiện.” Tố Ảnh nói, “Làm sao ngươi trở lại
được?” Tố ảnh ngẩng đầu, đôi mắt chứa sương lạnh trời sinh nhìn Thiên
Diệu, “Không, điều này không quan trọng. Hiện giờ ngươi cho rằng ta nên
sợ ngươi phải không? Tuy nhiên ta lại muốn cảm tạ ngươi.”
Không phải ảo giác.
Đôi mắt Thiên Diệu càng lạnh hơn, đây là lời Tố Ảnh để lại cho hắn.
“Hồn phách của ngươi thoát ra, ngươi đã tìm lại được xương rồng, bây giờ ta
sẽ trả sừng rồng lại cho ngươi. Có được sừng rồng, ngươi hãy cố gắng hơn nữa, nhanh chóng tìm ra những bộ phận khác của cơ thể ngươi. Sau đó…”
Tay Tố Ảnh bỗng cử động, xuyên qua bức màn, ngón tay chạm vào tim Thiên
Diệu: “Tìm được vẩy Hộ Tâm của ngươi.”
Tố Ảnh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt trở nên cố chấp, “Ta sẽ không để mất nó nữa đâu.”
Thiên Diệu đưa tay phất lên, giật bức màn xuống, đánh nát hình bóng Tố Ảnh.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Cô cũng sẽ không có được gì đâu.”