Nhạn Hồi ra khỏi phòng của Tê Vân chân nhân, vừa lúc nhìn thấy Thiên Diệu quấn băng trắng, cởi trần nửa trên đang ngồi dậy từ trên giường.
Dường như phát hiện ra có người xuất hiện, đôi mắt Thiên Diệu ngước lên, hiển nhiên là bốn mắt chạm nhau với Nhạn Hồi.
Trong một tích tắc này, Nhạn Hồi đột nhiên cảm thấy ngực mình đập “bịch” một cái, trong mắt nàng nhìn thấy ánh sáng vàng kỳ lạ toát ra từ người Thiên Diệu, vòng quanh người hắn như hình một bộ xương, giống hệt bộ xương rồng tỏa ánh sáng vàng dưới đáy hồ nàng trông thấy lúc đó vậy.
Nhưng điều kỳ lạ là vầng sáng này hình như cũng chỉ có một mình nàng thấy được, Xà Yêu đang thu dọn hộp thuốc ở bên cạnh vẫn chẳng buồn liếc mắt một cái.
Nàng cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xuống cạnh bàn: “Tỉnh rồi thì nhanh chữa bệnh cho Tê Vân chân nhân đi, đừng có mà kéo dài thời gian.” Nàng tự châm cho mình một ly trà lạnh, “Dù sao hai chúng ta bây giờ cũng chẳng ai muốn gặp ai.”
Ánh mắt Thiên Diệu nhàn nhạt, giọng nói hơi khàn, nhưng ngữ điệu lại vững chắc: “Lời này của cô nói sai rồi.”
Ngụ ý là nói nàng nói sai, hay là nói… còn có chuyện phải tính sổ với nàng?
Nhạn Hồi chậm rãi buông chén trà, trừng mắt nhìn Thiên Diệu.
Xà Yêu ở bên cạnh thu dọn hộp thuốc xong thì liền đứng thẳng lên nói: “Khí tức trong cơ thể cậu ta vẫn còn hỗn loạn, chỉ sợ đêm nay phải nghỉ ngơi đã.” Xà Yêu đương nhiên không phải thực sự lo lắng cho Thiên Diệu, y chỉ đang sợ nếu khí tức của Thiên Diệu hỗn loạn thì chỉ e là chẳng những không chữa được cẩn thận cho Tê Vân chân nhân mà còn có thể gây ra phiền toái.
Nhạn Hồi hừ một tiếng, quay đầu ra khỏi cửa rồi xoay người nhảy lên nóc nhà nằm xuống, dứt khoát tỏ vẻ mắt không thấy tim không phiền. Nhìn ánh trăng trên nóc nhà, Nhạn Hồi vẩn vơ nghĩ tới những chuyện ngày trước, hai ngày nay nàng đã mệt gần chết, cơ thể lại còn bị thương, chẳng bao lâu nàng đã cảm thấy mơ mơ màng màng muốn ngủ, nhưng trong lòng vẫn khư khư nghĩ đến những chuyện khác khiến nàng không tài nào ngủ nổi.
Vì thế đôi mắt nọ cứ giãy dụa trong đêm như thế.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Nhạn Hồi chợt nghe tiếng nước xối ào ào.
Nàng ngồi dậy thì nhìn thấy Xà Yêu đang ngồi trong sân giặt dội nước giặt quần áo.
Một con xà yêu giặt quần áo…
Nhạn Hồi tò mò nhìn xem, phát hiện hắn chỉ giặt độc mỗi quần áo của Tê Vân chân nhân. Nhạn Hồi lại càng cảm thấy kỳ lạ, cứ ở yên trên nóc nhà yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Dùng thuật tịnh thân chẳng phải là sạch sẽ rồi sao, sao còn phải tự tay giặt?” Xà Yêu cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Thuật pháp tuy tiện thật, nhưng phải tự giặt tự phơi nắng thì nàng ấy mặc mới thoải mái được.”
“Xem ra anh cũng là người có tình.” Nhạn Hồi nhếch miệng, không ngủ được, lại không có ai nói chuyện, trong lòng Nhạn Hồi bỗng nhiên muốn nhiều chuyện, nàng nghiêng người nhảy xuống nóc nhà, bước hai bước tới bên cạnh Xà Yêu rồi dừng lại, “Ta nói nè, lần trước ta đã muốn hỏi anh rồi, anh là một con xà yêu đạo hạnh chẳng cao bao nhiêu, sao lại có duyên gặp gỡ với Tê Vân chân nhân thế, hơn nữa lại còn thích cô ấy?”
Xà Yêu dừng động tác tay: “Cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.” Y vừa vò quần áo vừa nói, “Cô cũng biết đấy, linh khí ở Trung Nguyên nhiều hơn ở Tây Nam rất nhiều, mấy năm trước, ta cùng mấy đồng tông(*) vượt biên giới Thanh Khâu lén vào Trung Nguyên tu hành, chẳng may bị mấy tên tu tiên phát hiện ra. Bị đuổi giết một đường, ta với mấy đồng tông lạc đường trong núi hoang… Lúc bấy giờ, Tê Vân đã cứu ta.” Như thể nghĩ tới lúc đó, sắc mặt Xà Yêu thoáng nhu hòa.
Đồng tông: Người cùng tộc
“Lúc đó trên người ta bị thương, cùng đường nằm vất vưởng trong bụi cỏ. Tê Vân đi qua nhìn thấy, ta nhìn quần áo nàng ấy, lại ngửi thấy khí tức của nàng thì trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, lúc đó chỉ nghĩ là hẳn sẽ phải bỏ mạng nơi đây, chẳng ngờ lúc ấy nàng ấy lại chỉ đường sai cho mấy tên đạo sĩ đang đuổi giết bọn ta.”
Nhạn Hồi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Mấy năm nay, giới tu tiên luôn có dị tâm nếu không phải tộc ta thì phải giệt trừ, yêu tức là ác, ác thì phải giệt. Tê Vân chân nhân thân là chưởng môn của một trong tam đại môn phái tu tiên nhưng lại “nhân từ nương tay” với yêu quái như thế…
Nhạn Hồi cũng chưa từng nghe qua chuyện thế này. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như mỗi lần có hành động thắt chặt bắt giết đám yêu quái vượt biên vào Trung Nguyên, Tê Vân chân nhân tuy không phải đối nhưng hình như cũng chẳng ra mặt.
“Lúc đó ta còn trẻ, từ nhỏ đã sinh sống cùng với đồng tông, chẳng có chút kiến thức gì về chuyện bên ngoài, cũng chẳng biết nàng ấy là ai. Lúc đó ta chỉ biết mình sắp chết, còn người này thì đã cứu ta, ta liền quấn vào quần áo của nàng, để nàng đưa ta rời khỏi đó, đưa ta về biên giới Thanh Khâu.” Xà Yêu nói đến đây thì bật cười, “Lúc đó Tê Vân cũng cười ta, ‘Tiểu Xà Yêu à, gan ngươi cũng bự thật đấy’.”
Nhạn Hồi cũng cười: “Nếu lúc đó anh rơi vào tay sư phụ hay đám sư thúc của ta thì chỉ e còn chưa chờ anh chạm được góc áo bọn họ thì đã bị băm thành thịt băm rồi.”
“Vậy mà lúc đó nàng ấy vẫn dẫn ta ra khỏi đó, tiễn ta tới biên giới Thanh Khâu, sau đó để ta tự về Tây Nam.” Sắc mặt Xà Yêu ôn hòa, “Lúc bấy giờ đang là mùa xuân, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ như in một đường đầy hoa và gió mát lúc đó…”
Nhạn Hồi gật đầu: “Sau đó anh liền thích chân nhân luôn. Vì thế bây giờ mới dốc sức liều mạng bảo vệ cô ấy.”
Xà Yêu ho nhẹ một tiếng, hơi quay đầu, dường như đang thẹn: “Cũng… Cũng không hẳn như vậy, chẳng qua là năm đó nàng ấy cứu ta một mạng, hôm nay ta nguyện dùng mạng báo đáp.”
Nhạn Hồi yên lặng nhìn Xà Yêu hồi lâu, thật ra nàng cũng hiểu tâm tình này của y. Kính ngưỡng, sùng bái, ái mộ một người, mà lúc mình thiếu người ta một mạng thì thứ tình cảm này đã không đơn giản như thế nữa, ngày qua ngày, tình cảm đó càng khắc sâu, càng không khống chế được, khó có thể quên… Nhạn Hồi trầm mặc chốc lát rồi nói: “Anh không nghĩ nếu cứ sống như thế này thực ra cũng không tệ sao…”
Ai cũng biết, nếu Tê Vân chân nhân khỏi rồi thì mặc dù cô ấy có nhân từ với yêu quái đi chăng nữa thì cũng không thể ở bên một yêu quái.
Xà Yêu vắt khô quần áo, nói: “Nàng ấy là người trên đỉnh Tiên Sơn, nàng ấy sẽ không muốn sống một cuộc sống như vậy đâu, mà ta cũng chỉ muốn để nàng ấy sống cuộc sống nàng ấy muốn, đây mới là tốt nhất.”
Nghe vậy, Nhạn Hồi không mở miệng nữa, chỉ nhìn Xà Yêu treo quần áo lên, sau đó vào phòng Tê Vân chân nhân ru nàng ấy ngủ. Một mình Nhạn Hồi đứng trong sân, nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, than nhẹ một tiếng. Yêu quái cũng có tình người, chuyện này nếu nói với đám người trên núi Thân Tinh thì có thế nào bọn họ cũng chẳng tin đâu.
Sáng sớm hôm sau.
Thiên Diệu ngồi trên giường, sắc mặt dù vẫn tái nhợt như trước nhưng dường như tinh thần đã khá hơn hôm qua rất nhiều, Nhạn Hồi nhíu mày nhìn hắn. Xem ra sau khi tìm được thứ mình cần, tốc độ khôi phục của hắn đã tăng không ít.
Xà Yêu dẫn Tê Vân ra khỏi phòng, để nàng ấy ngồi đối diện Thiên Diệu. Thiên Diệu cũng không nhiều lời, hắn cắn nát ngón tay mình, nắm lấy tay Tê Vân chân nhân. Xà Yêu có vẻ hơi lo lắng: “Có đúng là trị được không?”
“Thuật sương hoa dùng hỏa để trị là cách phổ biến nhất, anh hẳn cũng biết chuyện này.”
Xà Yêu nhíu chặt mày: “Nàng ấy sẽ không đau chứ?”
Thiên Diệu giương mắt nhìn Xà Yêu: “Ta không biết.”
Xà Yêu cắn răng, cuối cùng cũng lui lại một bước giữ khoảng cách: “Chữa đi.”
Thiên Diệu vẽ một huyết phù ở cổ tay Tê Vân, sau đó ngón tay điểm trên đầu nàng ấy một cái. Chỉ thấy ở huyệt Bách hội của Tê Vân chân nhân lóe lên một cái như ánh lửa, sau đó lại lập tức biến mất, chẳng bao lâu thì vầng sáng đó lại di chuyển tới ngực của Tê Vân chân nhân.
Núi Thần Tinh cũng thường có mấy buổi diễn luyện thuật pháp, thỉnh thoảng cũng có người phân tích cách giải thuật, trong đó có một khóa giải thích làm sao để phá thuật sương hoa. Một đệ tử thi thuật sương hoa trên người một trưởng lão, sau đó trưởng lão vừa giải thích, vừa giải thuật, diễn luyện ngay trên cơ thể mình để các đệ tử có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhạn Hồi nhớ lúc trưởng lão đó giải thuật cũng như thế này, bắt đầu ở thuật bách hội, rót minh hỏa vào rồi để hành hỏa chạy khắp cơ thể từ đầu đến chân, chậm rãi trục hàn khí ra ngoài.
Thuật sương hoa trên người Tê Vân tuy lợi hại nhưng cách giải thuật cũng chỉ có như thế, chỉ cần có ngũ hành hỏa khí thật mạnh là được.
Nhưng điều kỳ lạ là ở chỗ ánh lửa của Thiên Diệu lúc đi tới ngực của Tê Vân chân nhân thì không tiến lên được nữa. Cùng lúc đó, sắc mặt Tê Vân chân nhân lộ vẻ đau đớn.
Xà Yêu thoắt cái liền khẩn trương: “Sao thế?”
Thiên Diệu cũng nhíu mày: “Chớ lên tiếng.” Hắn cắn vào vết thương trên đầu ngón tay, máu lại chảy ra, sau đó lại vẽ một phù chú lên giữa chân mày của Tê Vân, lần này ánh lửa lại lớn hơn, ngay cả Nhạn Hồi đứng xa như vậy mà cũng cảm thấy được nhiệt độ. Ánh lửa thứ hai này giao với ánh lửa thứ nhất đang dừng ở ngực Tê Vân chân nhân, hợp lại sau đó sáng rực lên, chậm rãi di chuyển xuống bụng Tê Vân chân nhân, lần này lại thuần lợi trục thẳng hàn khí tới lòng bàn chân.
Nhạn Hồi thở phào một cái, nàng biết đến lúc này thì thuật sương hoa đã được trục kha khá rồi.
Nhưng chẳng ai ngờ đúng lúc này, sắc mặt Tê Vân chân nhân lại trở nên đau đớn, mặt nàng đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run lên, bờ môi như đông lạnh, biến thành màu xanh mét.
Càng đáng sợ hơn là lòng bàn chân nàng ta bỗng nhiên phát khí lạnh, tầng khí lạnh này lạnh tới mức kết sương khắp giường. Ánh lửa lập tức bị đẩy lên phần bụng của Tê Vân chân nhân.
Thiên Diệu còn đang muốn thi lực tiếp thì Nhạn Hồi đột nhiên kinh hãi quát lên: “Dừng tay! Dừng tay!” Nàng nghiêm nghị, “Thuật sương hoa cắn trả, không thể giải tiếp, mau dừng tay lại!”
Mày Thiên Diệu nhíu chặt lại, hắn rút ngón tay, ánh lửa trong cơ thể Tê Vân chân nhân liền biến mất.
Thoáng chốc, băng sương đã ngưng kết lại trên da Tê Vân chân nhân, bao phủ cả người nàng ấy như một tầng tuyết.
Xà Yêu đã hoàn toàn rối lên, y quỳ trước người Tê Vân chân nhân, nắm chặt tay nàng xoa nắn: “Tê Vân? Tê Vân?”
Dường như Tê Vân chân nhân nghe được giọng y, nàng ta mở to mắt, nhưng lúc này sắc mặt nàng ta không còn thất thần ngơ ngẩn như trước nữa. Đôi mắt nàng ta trong trẻo vô cùng, vẻ mặt phức tạp.
Nàng há to miệng, phun ra một ngụm hàn khí.
Có băng tinh kết lên chân nàng, chẳng mấy chốc đã kết hai chân nàng thành khối băng. Xà Yêu vôi lấy tay che hàn băng trên chân nàng lại, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình hòa tan lớp băng.
Trong mắt Nhạn Hồi lộ vẻ phức tạp: “Phá thuật tức tử… Phá thuật tức tử… Phá thuật sẽ chết ngay lập tức…” Nhạn Hồi cắn răng, “Có người đã hạ chú thuật này lên nàng ấy.”
Tốc độ của lớp băng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lan lên bụng Tê Vân chân nhân, Tê Vân chân nhân cắn chặt răng, dường như dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình nói: “Ngăn… hắn lại…”
Trong tình cảnh này, dù là Nhạn Hồi cũng chẳng tài nào thuyết phục nổi mình rằng người mà nàng ấy nói không phải là Lăng Tiêu nữa.
“Tê Vân… Tê Vân…”
Xà Yêu gọi tên nàng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.
Băng sương bao phủ lên cổ Tê Vân, nàng ấy như muốn giãy dụa, đầu hơi ngẩng lên, cuối cùng nàng ấy nhìn Xà Yêu, khóe miệng đang kết băng mấp máy, không để ý người bên cạnh mà chỉ nói được ba chữ với Xà Yêu: “Cảm ơn huynh.” Băng sương lan khắp mặt nàng ấy, ngưng lại nơi khóe mặt nàng ấy, không để nàng rơi nước mắt.
Tóc sau lưng nàng ấy bị đông cứng thàng lớp băng lạnh ngắt.
Tính mạng của nàng ấy kết thúc trong tư thế này. Không thở nữa, cũng chẳng động đậy được nữa.
Xà Yêu thất thần nhìn nàng ấy, dường như đã lạc mất cả hồn phách.
Chỉ nghe một tiếng “rắc”. Một khe hở tự động vỡ ra từ trên đỉnh đầu Tê Vân chân nhân.
“Không…” Xà Yêu đột nhiên hoàn hồn, “Không!” Khe nứt vỡ ra, nứt toác cả khuôn mặt Tê Vân chân nhân, sau đó tiếng vỡ vụn vang lên, Tê Vân chân nhân lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ.
“Không! Van nàng, không… Không không không!”
Một tiếng vang giòn tan như bánh xa lăn qua cành khô trên mặt đất, trong tiếng vang này, Tê Vân chân nhân vỡ vụn hoàn toàn, biến thành băng tinh như ánh sao sáng trên bầu trời, rơi xuống như một bầu trời tuyết.
Tiếng vang vụn vỡ, tịch mịch đến dường nào.
Xà Yêu khẽ vươn tay, chỉ ôm được khoảng không trơcs mặt.
“A…” Giọng của y khàn khàn, như con thú rơi vào đường cùng.
Nhạn Hồi nhìn bóng lưng y quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rũ xuống, không phản bác được gì.
Thiên Diệu cũng nhìn bàn tay mình, tay nắm chặt thành đấm, cũng chỉ trầm mặc đứng đó.