Hộ Tâm

Chương 109




Sáng hôm sau, Thiên Diệu tỉnh lại cảm thấy cơ thể mình có hơi kỳ lạ, hơn nữa là hắn không nói được cơ thể mình lạ ở chỗ nào.

Ra khỏi phòng, Thiên Diệu thấy Chúc Ly đang ngồi ở sảnh chính, tay cầm một bình sứ nhỏ, thấy Thiên Diệu ra, Chúc Ly bèn đứng dậy đưa bình sứ cho hắn: “Đây là thuốc Quốc chủ kêu ta đưa tới, nói rằng sau khi ngươi uống vào sẽ có ích cho nội đan Cửu đầu xà vừa mới dung hòa. Có thể giúp công pháp của ngươi tang tiến trong một tháng sắp tới.”

Thiên Diệu ngây người, không hiểu tại sao Quốc chủ lại đột nhiên đưa thuốc tới, nhưng hắn vẫn đưa tay đón lấy bình sứ, “Thay ta đa tạ Quốc chủ.”

“Ờ, ta còn có chuyện, đi trước đây.”

Sau khi ra khỏi cửa, Chúc Ly xoay bước tới phòng Nhạn Hồi, thấy nàng sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Chúc Ly chau mày, “Thứ cô muốn ta đưa cho Thiên Diệu rốt cuộc là gì vậy, tại sao phải mượn danh Quốc chủ?”

Nhạn Hồi cong khóe môi, “Là Định tâm hoàn cho Thiên Diệu thôi.”

Đó chẳng qua chỉ là thuốc bổ bình thường, đưa cho Thiên Diệu là vì long khí tăng trưởng trong cơ thể hắn rồi sẽ thể hiện ra bên ngoài. Không thể để hắn biết đó là tác dụng của nội đan, phải để hắn tưởng đó là tác dụng của thuốc này, làm cho hắn yên lòng. Càng không thể để hắn có bất kỳ nghi ngờ nào, như vậy hắn mới có thể không sợ hãi gì mà tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy hơi thở Nhạn Hồi khi nói chuyện yếu ớt như vậy, Chúc Ly càng nhíu chặt mày hơn, “Sức khỏe cô rốt cuộc bị sao vậy? Chẳng qua mới một đêm không gặp, tại sao lại tiều tụy đến thế này?”

“Trong mắt Thiên Diệu ta không phải như vậy là được rồi.”

“Rốt cuộc tại sao…”

“Ôi chao, ngài đừng hỏi nữa!” Huyễn Tiểu Yên cuối cùng không nhịn nổi nữa, ngắt lời Chúc Ly, đẩy nó ra khỏi phòng Nhạn Hồi, đỏ mắt nói, “Tối qua chủ nhân đã vất vả lắm rồi, nói nhiều với ngài sẽ mệt lắm! Ngài hạ lệnh xuống dưới sau này không ai được nhắc trước mặt Thiên Diệu là sức khỏe của chủ nhân không tốt là được.”

Chúc Ly bực bội, “Tại sao không thể nhắc? Ngươi nói rõ với ta chẳng phải xong hay sao?”

Huyễn Tiểu Yên nghiến rang, “Được, tôi cho ngài biết, sau khi biết rồi đánh chết  ngài cũng không được cho người khác biết, đặc biệt là Thiên Diệu.”

“Tại sao không cho ta biết?”

Huyễn Tiểu Yên còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến giọng Thiên Diệu, sắc mặt nó tái đi, thấy Thiên Diệu từng bước từng bước tiến vào, nó không biết Thiên Diệu đã nghe được bao nhiêu. Lúc nó đang hoảng hốt nhìn hắn, tay chân lúng túng, trong phòng lại truyền ra tiếng Nhạn Hồi vươn vai thức dậy: “Thiên Diệu?”

Thiên Diệu nhìn Huyễn Tiểu Yên một cái rồi xoay người đi vào phòng Nhạn Hồi.

Tim Huyễn Tiểu Yên đập thình thịch không ngừng, nó từ bên ngoài thò đầu nhìn vào phòng, thấy Nhạn Hồi trên giường chìa tay ra với Thiên Diệu, để Thiên Diệu kéo nàng dậy.

Nhạn Hồi mặt tái nhợt, nhưng miệng nở nụ cười. Thiên Diệu giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, chỉ hỏi: “Mặt trời lên ba con sào rồi, hôm nay sao ngủ lâu quá vậy?”

“Mơ thấy chàng.” Nhạn Hồi nói, “Không nỡ thức giấc.”

Thiên Diệu cúi người xuống, vừa mang giày cho Nhạn Hồi vừa nói: “Thức giấc cũng có thể nhìn thấy ta mà.”

“Sẽ khác.”

“Sao lại khác?”

“Thiên Diệu trong mơ đã thăng thành tiên, trở thành đại long có thể lên trời xuống đất, oai phong lẫm liệt, bá khí vô cùng. Chàng ngao du trong trời đất, sống tự do tự tại, tiêu dao thoải mái.” Nhạn Hồi khựng lại nói, “Không chịu bất kỳ ràng buộc nào của thế tục.”

Thiên Diệu giúp Nhạn Hồi mang giày, nghe nàng nói xong bèn ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “Còn nàng thì sao?”

“Ta?”

“Nàng đang ở đâu?”

Hắn không quan tâm mình sẽ trở thành thế nào, hắn chỉ quan tâm đến lúc đó nàng đang ở đâu…

Tim Nhạn Hồi như bị kim châm, sau khoảnh khắc đau nhói, nàng khẽ nhoài người về phía trước, chìa ngón tay chỉ vào tim Thiên Diệu, “Đến lúc đó ta ở chỗ này của chàng rồi.”

Thiên Diệu thuận thế nắm lấy tay Nhạn Hồi, “Nàng đã ở đó từ lâu lắm.”

Khóe môi Nhạn Hồi cong lên, đặt ngón tay trên cằm Thiên Diệu, giọng điệu vô lại nói: “Miệng lưỡi Thiên Diệu công tử ngọt quá nhỉ.”

Thiên Diệu rất biết phối hợp: “Cô nương muốn nếm thử sao?’

“Để ta nếm thử vị ngọt nào.” Nhạn Hồi đưa mặt tới gần.

Thiên Diệu hạ tầm mắt xuống, nhẹ hôn lên môi nàng, “Được…” Hắn vừa nói vừa xâm chiếm miệng nàng.

Đối với Nhạn Hồi, mười phần ngọt ngào của Thiên Diệu cất chứa chín phần cay đắng của nàng.

Linh châu đã vào cơ thể, Nhạn Hồi biết rõ hơn ai hết tình trạng sức khỏe hiện tại cảu nàng kém đến mức nào. Thậm chí nàng cảm thấy “một tháng” mà Quốc chủ Thanh Khâu nói có lẽ đã quá lạc quan.

Hôm sau lúc Nhạn Hồi soi gương, nàng phát hiện trên người mình có khí tức màu xám.

Đó là khí tức tử vong, bình thường khi cơ thể người phàm từ từ suy kiệt, nàng sẽ nhìn thấy khí tức này một cách rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả lúc trước ở núi Đồng La, khí tức trên người bà nội Thiên Diệu cũng vậy, mỗi ngày một nặng hơn, cho đến lúc chết. Từ lúc rất nhỏ, Nhạn Hồi đã biết, rồi có một ngày khí tức như vậy cũng sẽ xuất hiện trên người mình, có điều lúc đó luôn nghĩ chuyện như vậy quá đỗi xa vời, trong lòng không có nhiều cảm xúc.

Thế mà cuối cùng ngày đó cũng tới, khí tức đó xuất hiện trên người nàng khi nhìn trogn gương, Nhạn Hồi không khỏi cảm thấy lạnh người và hoảng sợ.

Khí tức của nàng lại còn khác với người bình thường, nàng vốn là người lẽ ra phải bỏ mạng từ lúc mới sinh, là sư phụ dùng vảy Hộ Tâm và nội đan của Thiên Diệu để cứu mạng nàng, từ đó nàng sống kiếp nửa người nửa quỷ trên thế gian. Trước đây nhờ nội đan nên trên người nàng không có dấu hiệu suy kiệt.

Hiện tại nội đan đã rời khỏi cơ thể, cho dù có Linh châu của Quốc chủ tặng bù vào, song một khi khí đen đã xuất hiện trên người thì sẽ không ngừng gia tăng.

Sau hôm đầu tiên xuất hiện, ngày thứ hai màu sắc khí tức trở nên đậm hơn, hôm thứ ba khí tức cuộn trào.

Nhạn Hồi nghĩ chắc mình không gượng nổi một tháng.

Bởi vậy trong thời gian cuối cùng này, hầu như có cơ hội là Nhạn Hồi lại đi gặp Thiên Diệu, có lúc theo Thiên Diệu tới suối băng, hắn ở bên đó điều tức, nàng ngồi bên này lẳng lặng nhìn hắn, cho dù không làm gì cả nàng cũng cảm thấy rất vui.

Có mấy lần nàng ngồi dưới gốc cây thiếp đi, sau khi tỉnh lại đã tới giờ phải về, nhưng nàng không còn sức đứng lên nữa, bèn búng tay, cười híp mắt nhìn Thiên Diệu cũng đang nhìn về phía mình: “Chân ta ngủ bị tê rồi, Thiên Diệu công tử cõng ta về nhé.”

Đối với những yêu cầu như vậy, Thiên Diệu trước nay chưa bao giờ từ chối. Hay phải nói là tất cả những yêu cầu dù hợp lý hay vô lý của Nhạn Hồi, Thiên Diệu đều không bao giờ từ chối.

Mỗi lần trên đường Thiên Diệu cõng nàng về, Nhạn Hồi nhìn thấy ánh trăng đẹp liền kéo áo hắn nói: “Thiên Diệu công tử, lên trời ngắm trăng cùng ta đi.”

“Được.”

“Ta không muốn bay, chàng đưa ta lên nhé.”

“Được.”

Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, Nhạn Hồi cũng cảm thấy mình được cưng chiều quá mức rồi, nàng hỏi Thiên Diệu: “Chàng không cảm thấy ta sắp trở thành người không thể tự lo liệu cho bản thân rồi sao?”

Thiên Diệu nghe vậy thoáng suy nghĩ: “Ừm, cũng tốt.”

“… Vậy chàng có cảm tưởng gì?”

“Như vậy không tốt sao?” Thiên Diệu nói, “Những gì nàng không muốn làm ta đều có thể giúp nàng. Nàng cứ mặc sức tùy tiện kiêu căng đi, hết thảy sẽ có ta giúp nàng hoàn thành ước nguyện.”

Lúc này Thiên Diệu đã hiện nguyên hình, Nhạn Hồi đang nằm bò trên đầu rồng, giữa đôi sừng, nàng ngắm bầu trời đầy sao, bốn phía không một bóng người, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió lướt bên tai.

Nhạn Hồi cười, “Đột nhiên ta cảm thấy mình giống như một Công chúa.”

“Nàng là Vương hậu.”

Khoảnh khắc đó, Nhạn Hồi thật sự cảm thấy mình dường như chính là một Vương hậu, theo Đức vua của mình ngao du khắp đất trời, kiêu ngạo nhìn vạn vật.

Song chẳng qua mấy ngày, Nhạn Hồi đã không nhìn thấy mặt mình trong gương nữa, trong gương nàng đã hoàn toàn bị khí đen bao quanh che lấp. Chỉ nhìn mình trong gương thôi, Nhạn Hồi cũng cảm thấy mình là linh hồn đến từ Địa Ngục, lạc bước vào chốn nhân thế phồn hoa.

Nhạn Hồi biết chắc là nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa, không gượng nổi một tháng…

Tin tốt là thời gian Thanh Quảng cần một số lượng lớn nội đan dường như đã rút ngắn sớm hơn rất nhiều, trên tiền tuyến lại báo về tin Tiên môn bắt đầu thu thập một lượng lớn nội đan.

Có điều lần này không có nhiều người bằng lòng liều mình giúp Thanh Quảng thu thập nội đan nữa.

Tin tức Thất Tuyệt đường lan truyền ở Trung Nguyên đã phát huy tác dụng, Thanh Quảng không thể giải thích về mục đích của việc lấy nội đan, nhiều Tiên môn vì vậy mà xa lánh ông ta, không ai bằng lòng nghe hiệu lệnh của một người có thể đang tu tà đạo, thậm chí bỏ mạng vì ông ta.

Thanh Quảng nhất thời rơi vào trạng thái cô lập.

Nhân lúc tiên môn Trung Nguyên và núi Thần Tinh nghi kị xa lánh nhau. Thái tử Yêu tộc lập tức chuẩn bị một cuộc tấn công lớn. Yêu tộc vượt qua Tam Trùng sơn, thế như chẻ tre tiến thẳng vào Trung Nguyên, đến núi Thần Tinh.

Hành động lần này thật ra đã ngầm được Quốc chủ Thanh Khâu đồng ý.

Thanh Quảng không thu thập đủ số lượng nội đan, không thể bù đắp cho lượng thiếu hụt của mình. Nếu như không có ai nghe ông ta sai khiến, vậy cách nhanh nhất chính là ông ta đích thân ra tay thu thập nội đan yêu quái.

Sau khi Thanh Quảng bị dụ ra khỏi núi Thần Tinh, rời khỏi nơi ông ta quen thuộc nhất, khi ấy Thiên Diệu mới ra tay đấu với ông ta, phần thắng sẽ rất lớn.

Định xong kế hoạch, Thiên Diệu theo đại quân xuất phát, còn Nhạn Hồi ở lại. Thiên Diệu vốn tưởng với tính cách của Nhạn Hồi, nàng sẽ nghĩ cách đi theo hắn, có điều lần này Nhạn Hồi nghe lời hắn một cách khác thường, nàng tiễn Thiên Diệu tới cửa, “Yêu phú ta còn chưa luyện tới tầng thứ bảy, nếu tới đó Thanh Quảng một lòng muốn bắt ta, chẳng phải sẽ thêm rắc rối cho chàng sao, ta ở đây chờ chàng thắng lợi trở về.”

“Ta sẽ trở về.”

Nhạn Hồi nhoẻn cười, “Ta biết chàng sẽ trở về.”

Thiên Diệu xoay người đi.

Hắn vừa đi, Huyễn Tiểu Yên liền đến bên cạnh dìu Nhạn Hồi. Lúc này trong mắt người khác, hai mắt Nhạn Hồi đã hõm sâu, dung nhan khô héo.

Huyễn Tiểu Yên nói: “Chủ nhân, tôi không thể rời Huyễn thuật trên người Thiên Diệu quá xa, cơ mà cô có thể không cần đi, cô như vậy…”

“Phải đi.” Nhạn Hồi cúi đầu, nhìn cánh tay gầy trơ xương của mình, ủ rũ nói, “Ta sợ chàng thắng lợi trở về, lại không kịp nhìn thấy ta lần cuối.”

Nàng muốn Thiên Diệu luôn ở trong tầm mắt mình đến tận giây phút cuối cùng.