Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

Chương 35: Chương 35





Mấy ngày nay, Điêu Thư Chân ở lại đơn vị công tác, ngụp lặn xem các tài liệu trong kho hồ sơ.

Cô trải một tấm đệm trong văn phòng, lúc nào mệt không gượng nổi thì nằm lên chợp mắt một lúc xong lại lồm cồm bò dậy làm việc tiếp.

So sánh với Điêu Thư Chân đầu tắt mặt tối, Tống Ngọc Thành lại thảnh thơi hơn nhiều vì công tác pháp y về cơ bản đều đã hoàn thành vào lúc khám nghiệm hiện trường.
Có điều, tuy hai người thuộc cùng một đơn vị nhưng vẫn việc ai nấy làm, bình thường không hề liên quan đến nhau.

Vì mấy vụ án treo của thành phố C mà đã mấy ngày Điêu Thư Chân chưa về nhà.

Không có cái người ồn ào lại bướng bỉnh này, Tống Ngọc Thành thật sự cảm thấy trong nhà yên ắng đến mức không ở nổi, thế là dứt khoát đến khoa Tâm lý Tội phạm thăm nuôi.
Khi gặp được Điêu Thư Chân thì cô nàng này đang gục trên đống hồ sơ mà ngủ, là tư thế ngủ kiểu im lìm không hề nhúc nhích tưởng như chết rồi, nom chẳng khác gì thi thể, khiến Tống Ngọc Thành phải chau mày.

Cô đắp tấm thảm lông trong tay lên người Điêu Thư Chân.

Đối phương cảnh giác choàng tỉnh giấc, hai mắt trợn to, rất giống một chú cáo con xù lông.

Tuy nhiên, sau vài giây sửng sốt, lim dim thấy là Tống Ngọc Thành, cô lại khôi phục trạng thái mơ màng chỉ trong vài giây, ngoẹo đầu toan ngủ tiếp.
Tống Ngọc Thành vội túm lấy cổ áo sau gáy đối phương, động tác nhuần nhuyễn như túm một chú cáo con không xương mê ngủ trong nhà.

Điêu Thư Chân làu bàu mấy tiếng trong cổ họng, mắt lim dim nửa nhắm nửa mở, hình như đang nói “Em tha cho chị đi”, “Ngủ xíu thôi mà” các kiểu.
Chỉ mới nhìn thoáng qua thôi mà Tống Ngọc Thành đã hết sức kinh ngạc, không biết rốt cuộc làm sao mà chị lại khiến bản thân trở nên nhếch nhác thế này.

Mắt giăng đầy tơ máu, hốc mắt trũng sâu, dưới mí dưới là quầng mắt thâm đen.

Mặt mày xanh xao, trên má đầy vệt đỏ do ngủ nằm đè lên.

Tóc tai bù xù, chắc đã mấy ngày chưa gội, bết dầu bóng lưỡng.

Nếu đặt trước mặt chị cái chén mẻ là có thể biểu diễn xin cơm ngay lập tức.
Tống Ngọc Thành vừa buồn cười vừa đau lòng.

Ngành này của các cô là thế đấy, dãi nắng dầm mưa, vất vả đã đành, những lúc án chưa được phá thì áp lực và trách nhiệm nặng như núi đè lên ngực, mệt đến mức không sao thở nổi.

“Chị gối lên chân em ngủ một lát đi.” Tống Ngọc Thành kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống, “Ngủ nằm sấp sẽ khiến cột sống mất đường cong sinh lý tự nhiên, lâu dần dễ gây bệnh ở đốt sống cổ.

Hơn nữa, chị ngủ như thế sẽ đè lên mạch máu và thần kinh vùng mặt, rất khó chịu.”
Điêu Thư Chân ngước đôi mắt đỏ bừng, mơ màng nhìn Tống Ngọc Thành một cái.

Đầu óc nhét đầy hiện trường vụ án đang trong trạng thái đứng máy, không cách nào chuyển từ cảnh gió tanh mưa máu sang say gối đùi mỹ nhân.

Dưới sự mỏi mệt, kiệt sức, cô không mấy hiểu được tình hình hiện tại.
Tống Ngọc Thành cong khóe môi, xoa đầu Điêu Thư Chân.

Nói cũng lạ, Điêu Thư Chân đã là người trưởng thành nhưng tóc chị lại vừa mềm vừa mảnh, khá giống tóc măng của em bé, sờ rất êm tay.
Tống Ngọc Thành nhẹ giọng nói: “Chết chửa, mấy vụ án làm bé Thư Chân của em khờ luôn rồi, còn chẳng màng thả thính mấy chị gái nữa.”
Điêu Thư Chân liếc cặp chân dài dưới chiếc quần jeans bó của Tống Ngọc Thành, đôi mắt mỏi mệt chợt hồi phục tia sáng ranh mãnh, rất giống một chiếc xe cà tàng được đổ xăng, kéo cái động cơ cũ rích chạy băng băng trên con đường mới toanh.
“Dễ gì.” Điêu Thư Chân nheo mắt, nở nụ cười: “Cái nữ tính vĩnh hằng, đưa ta lên cao mãi [1].

Có ngốc cũng không quên sơ tâm, sao có thể quên chuyện thả thính mấy chị gái được chữ!”
“Ồ, vậy sao?” Tống Ngọc Thành cười lạnh, cười hết sức nguy hiểm.
“Vậy đương nhiên là không được rồi! Chị chỉ… chị chỉ ngắm mấy chị gái thôi, như ngắm hoa xuân, trăng thu, cảnh sắc tươi đẹp vậy đó.

Chị sẽ không thật sự tiếp xúc với họ!” Điêu Thư Chân cười khan mấy tiếng, ngoan ngoãn đáp.
Đoạn, cô nằm xuống, dè dặt gối đầu lên đôi chân dài mềm mại của Tống Ngọc Thành, như quay về với những năm tháng tươi đẹp thời cấp ba cô từng gối đùi mấy chị gái mà ngủ, ngây ngô lại mơ màng, không nhuốm chút gì sắc dục.

Cô duỗi thẳng tay chân tê mỏi vì gập lại quá lâu, thoải mái ngâm khẽ một tiếng.

Mùi hương hoa cỏ đặc hữu trên người Tống Ngọc Thành bao quanh, Điêu Thư Chân như trở về cơ thể mẹ, có cảm giác an tâm diệu kì.

Thần kinh căng thẳng quá mức mấy hôm nay cũng được thả lỏng.
Điêu Thư Chân vừa thả lỏng thì lại chẳng thấy mệt nữa, bèn nhắc đến vụ án: “Mấy hôm nay, ngoại trừ sắp xếp lại manh mối thì chị vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Đó chính là nếu hung thủ thật sự muốn báo thù cho Diệp Cửu thì quan hệ của người nọ với Diệp Cửu rốt cuộc là gì?”
Tống Ngọc Thành nhẹ nhàng mát xa huyệt Thái Dương cho Điêu Thư Chân, giúp chị xoa dịu cảm giác mệt mỏi.


Hiện tại đang là đêm khuya, dù ở tỉnh thì cũng chỉ có loe ngoe vài ô cửa sổ còn sáng đèn, tựa ánh đom đóm lập lòe vô định.

Văn phòng ở tỉnh thì có vài nơi vẫn đèn đuốc sáng trưng, đoán chắc có đồng nghiệp khác cũng như các cô, đang dốc hết tâm huyết vì những vụ án.
“Trong hồ sơ tâm lý tội phạm vẫn tồn tại mấy vấn đề khó giải quyết, chính là việc xác định tuổi tác, giới tính và chỉ số thông minh của hung thủ.” Điêu Thư Chân cau mày, thấp giọng nói, “Thứ nhất, dựa theo quan điểm của hồ sơ tâm lý tội phạm truyền thống, nếu một người có vấn đề về nhận thức rõ rệt trong quá trình thực hiện hành vi phạm tội thì chuyên gia lập hồ sơ tâm lý tội phạm thường sẽ cho rằng người ấy là người trưởng thành.

Nhưng trên thực tế, cùng với sự tăng trưởng của tỉ lệ mắc bệnh tâm lý và khuynh hướng trẻ hóa tội phạm thì những vụ án phức tạp, tàn nhẫn hoàn toàn có thể do trẻ vị thành niên gây ra.”
“Thứ hai, về việc nhận định giới tính của hung thủ, chuyên gia lập hồ sơ tâm lý tội phạm rất có thể sẽ phạm phải sai lầm vì định kiến giới.

Phái nữ, thường bị cho là yếu đuối, sẽ không lựa chọn cách thức tấn công bạo lực, đồng thời thiếu đi động cơ tình .dục ảo tưởng.

Thế nhưng chỉ vì giới tính mà loại trừ đối tượng nào đó thì thường sẽ để sót hung thủ thật sự.”
“Thứ ba, về việc suy đoán chỉ số thông minh của hung thủ.

Hung thủ có chỉ số thông minh cao, bằng cấp cao vẫn có thể mắc sai lầm sơ đẳng, ngớ ngẩn vì thiếu sót kinh nghiệm hoặc kế hoạch không đủ chặt chẽ.

Mà một hung thủ với chỉ số thông minh bình thường, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm vẫn hoàn toàn có thể bày ra kỹ năng gây án tuyệt hảo [2].”
Tống Ngọc Thành im lặng lắng nghe, đến khi Điêu Thư Chân nói xong hết mới cất tiếng hỏi: “Giờ thứ đang khiến chị vướng mắc chính là nhận định về giới tính của hung thủ à?”
“Phải.” Cảm giác có người tâm ý tương thông với mình thế này khá tốt, cứ như sự mỏi mệt tích tụ bao ngày qua đều tan thành mây khói trong giây phút ấy.

Nụ cười nơi khóe môi Điêu Thư Chân dần sâu hơn: “Nhận định về chỉ số thông minh thì chị còn có lòng tin, nhưng tuổi tác và giới tính thì… đau đầu thật sự.”
“Dựa trên kết quả chúng ta dựng lại quá trình gây án thì hung thủ là một phụ nữ.” Tống Ngọc Thành nói, “Nếu không phải có nhiều người gây án thì hung thủ chắc chắn phải là nữ.

Chỉ có nữ mới dụ được nạn nhân ở hai vụ sau ra.

Hai người đó, nếu thấy đối tượng hẹn hò là một người đàn ông cao to lực lưỡng thì chắc chắn đã chạy từ lâu rồi.”
“Đúng.

Nhưng nếu là như thế thì quan hệ của hung thủ với Diệp Cửu là gì?” Điêu Thư Chân lẩm bẩm, như nói cho Tống Ngọc Thành nghe mà cũng như chỉ đang độc thoại, “Người thân? Không phải.

Bạn bè? Giết người vì bạn, cái giá phải trả hơi đắt.


Người yêu? Nếu đã bị Lý Bình PUA thì hẳn Diệp Cửu phải là gái thẳng chứ.”
Cô bất giác xoắn các ngón tay lại với nhau, mặt hiện rõ nét lo âu, bối rối.

Mỗi khi gặp phải vấn đề khó khăn, cô đều như thế.
Tống Ngọc Thành nhẹ nhàng áp tay lên trán Điêu Thư Chân, khẽ an ủi: “Có lẽ chị cũng không cần biết quan hệ của hung thủ với Diệp Cửu là gì đâu.

Chị chỉ cần dự đoán bước tiếp theo hung thủ định làm gì là được rồi.”
Điêu Thư Chân bất ngờ vỗ tay, hưng phấn bật dậy, kích động nói: “Lão Tống, em nói đúng lắm! Hung thủ đang báo thù cho Diệp Cửu.

Nếu thật sự có nạn nhân tiếp theo thì rất có thể đó sẽ là người từng làm hại đến Diệp Cửu! A, là chị suy nghĩ phức tạp quá.”
Điêu Thư Chân nhảy vọt xuống ghế, quay lại trước bàn làm việc mà hí hoáy viết chữ.

Tống Ngọc Thành ngồi bên cạnh nhìn góc nghiêng gương mặt đang nghiêm túc làm việc của chị.

Điêu Thư Chân một khi đã nghiêm túc thì hệt như nhà vua trong lĩnh vực này, có một nét thu hút lạ thường.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Tống Ngọc Thành phản chiếu hình ảnh Điêu Thư Chân, nơi đó chứa đầy bóng dáng người kia, như ngập tràn ánh sáng của cả thế giới.
Cũng như em và chị, không cần thế gian dùng những từ ngữ nông cạn, hạn hẹp định nghĩa mối quan hệ giữa hai ta, dù là đồng nghiệp hay bạn cùng nhà, bạn thân hay người yêu, người chi phối và kẻ phục tùng.

Em không thể lí giải những tình cảm sâu xa, nhỏ bé, không thể làm rõ các mối quan hệ rắc rối, phức tạp mà lại mập mờ khó phân kia như chị.

Nhưng cảm giác mãnh liệt muốn ở bên chị thật lâu, thật lâu này, dù là trái tim đã trì trệ, ngừng đập của người chết cũng sẽ vì nó mà thức tỉnh.
“Còn một vấn đề nhỏ xíu xiu nữa.” Điêu Thư Chân đặt bút xuống, hài lòng búng búng trang giấy đầy chữ, mực trên nét chữ rồng bay phượng múa hãy còn chưa khô, “Hung thủ chắc chắn là người trưởng thành.

Bất luận là xét từ vóc dáng hay ngoại hình thì giả thành một học sinh trung học có phải hơi khó không?”
Nhưng cô lại chợt lắc đầu, bỏ qua nghi vấn này mà nói tiếp: “Thôi, thời gian gấp rút, không thể quá để tâm vào tiểu tiết, đành nhìn bao quát thôi vậy.”
Rồi cô thu dọn sơ một lượt, liếc nhìn đồng hồ, vừa qua hai giờ sáng, có vẻ vẫn kịp về nhà ngủ một giấc trước khi cuộc họp chuyên án bắt đầu vào tám giờ sáng mai.

Trút được gánh nặng trong lòng, cảm giác mệt mỏi ập đến chực nuốt chửng lấy cô như con sóng thủy triều.

Ngủ trên nền sàn cứng còng, lạnh lẽo đã mấy hôm, vừa nghĩ đến chiếc giường lớn mềm mại trong nhà thôi thì cô đã cảm thấy xụi lơ cả người, đi không nổi.
Điêu Thư Chân nghĩ thế, rồi cả người chợt trở nên nhẹ hẫng.

Theo phản xạ, cô câu lấy cổ Tống Ngọc Thành, bấy giờ mới muộn màng nhận ra cô nàng kia vậy mà lại bế mình lên bằng tư thế ôm công chúa, mà bản thân cô thì mặt ửng đỏ rúc vào lòng đối phương, rõ rành rành bộ dạng nhược thụ.
Cô đẩy đẩy phần ngực căng tròn của Tống Ngọc Thành, má phồng lên như con cá nóc bị kích thích, “Hey, để chị tự đi, không cần em ôm đâu.”
Hừ, đừng có lôi bài dỗ mấy bé gái ra mà dỗ chị.

Lúc chị đây tung hoành thì cô em còn đang chơi với xương người chết trong phòng giải phẫu kia kìa.


Chị là công bộ chị không cần mặt mũi à? Bị người ta thấy thì mặt mũi chị công này biết để đâu?
Hơi thở ấm áp của Tống Ngọc Thành phả lên vành tai Điêu Thư Chân.

Vành tai trắng nõn ấy hệt như dung dịch acid trong suốt gặp quỳ tím, rộ lên một màu đỏ tươi đẹp, ướt át.
“Ngoan, nghe lời.” Tống Ngọc Thành ôm Điêu Thư Chân thật chắc, không hề có ý định buông tay.
“Được rồi, vậy chị đành miễn cưỡng nhận…” Điêu Thư Chân quay mặt sang bên, ụp vào phần mềm mại kia.

Vốn cô định giấu đi vẻ ngại ngùng, xấu hổ để khỏi bị Tống Ngọc Thành trêu ghẹo, nào ngờ nhiệt độ trên má có vẻ còn cao hơn.
Chết tiệt, hình như mình còn lớn hơn Tống Ngọc Thành tới mấy tháng cơ mà, tại sao ngực lại phát triển chênh lệch thế chứ? Ông Trời bất công quá mà!
Không xong, hình như sắp ngộp thở.
Chiếc đèn đường màu vàng cam vẫn siêng năng thực hiện công việc, đứng đó thắp lên một ngọn tâm đăng cho người về khuya.

Trên cây, tiếng ve kêu râm ran như đang tấu lên một giai điệu cùng những ngôi sao, ca ngợi mùa hè sắp đến.

Một bóng dáng cao gầy ôm ngang một cái bóng nhỏ khác trong lòng, giao hòa như một sự triền miên thầm lặng.
_____________
Tác giả:
[1] Faust.

*Faust là tác phẩm kịch thơ của Goethe.

Ở trên là 2 câu thơ cuối trong tác phẩm.

Bản dịch toi xài là bản của Nhã Nam xuất bản.

Giải thích “Cái nữ tính vĩnh hằng” trong câu này.

Goethe quan niệm rằng: trong bản chất thẳm sâu nhất của người phụ nữ có sự khát vọng vươn đến sự hoàn thiện lý tưởng.

Chính đặc tính bản chất vĩnh hằng này (cái nữ tính vĩnh hằng) đưa chúng ta vươn tới gần hơn sự Tồn tại chân chính và sự Hoàn thiện.

Biểu tượng cho khát vọng vĩnh hằng vươn đến sự hoàn thiện lý tưởng là Đức Mẹ Maria (ở cõi thánh thần) và Gretchen (ở nơi trần thế).
[2] Đặc Duy, Lý Mân Cẩn (2005).

Phác họa tâm lý tội phạm: Nhập môn phân tích chứng cứ hành vi, Nhà xuất bản đại học Công an Nhân dân Trung Quốc..