Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

Chương 32: Chương 32





Tống Ngọc Thành liếc Điêu Thư Chân một cái.

Ánh mắt tối tăm, trầm tĩnh lạnh lùng bắn qua.

Cô như con búp bê xì hơi, bị một cái kim chọc thủng lớp da mỏng, dũng khí gom góp suốt đường về nháy mắt đã xì hết.

Điệu bộ ra oai hầm hố chợt biến thành một miếng nhựa mỏng dính.
“Hôm nay phát hiện một manh mối.” Điêu Thư Chân phanh gấp, bẻ câu chuyện quặt sang hướng khác.

Cô chớp chớp mắt, bộ dáng cực kì ngoan ngoãn.
Không mấy… để mai lại kháng nghị hành vi “bạo hành” của Tống Ngọc Thành vậy.
Điêu Thư Chân ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.

Chìm giữa cái ăn ngon lành, nhoáng cái cô đã quẳng hết mấy tính toán nhỏ nhặt sang một bên.

Tống Ngọc Thành nhếch môi thật khẽ, mặt lộ nét cười lạnh.
Điêu Thư Chân nói hôm nay mình phát hiện ra chuyện của Diệp Cửu.

Hai người bàn tính sơ qua một phen, định mai sẽ nhín thời gian đến trại trẻ mồ côi thành phố C một chuyến, xem xem liệu có tìm được manh mối nào từ cuộc đời của Diệp Cửu hay không.
“Điêu Thư Chân.” Thảo luận về vụ án xong, Tống Ngọc Thành nói tiếp: “Chị không cần phải cảm thấy áy náy quá hay có khúc mắc tâm lý gì.

Tuy chị và Lý Bình nắm giữ kỹ năng như nhau nhưng em tin chị chưa bao giờ lừa gạt tình cảm hay làm tổn thương người khác.

PUA, kỹ xảo tiếp cận hay bất kì kỹ năng gì, tất cả chỉ nhằm trợ giúp chúng ta phá vỡ bức tường và lớp băng ngăn cách giữa người với người, chiếm được một khả năng cho sự phát triển tình cảm về sau.

Chỉ thế thôi.”
“Không phải công cụ để khoe khoang mình đã chinh phục, thao túng tinh thần được bao nhiêu cô gái.” Tống Ngọc Thành nhìn vào mắt Điêu Thư Chân, nói một cách nghiêm túc, “Con dao nằm trong tay những đối tượng khác nhau thì có thể giết người, cũng có thể cứu người.


Tất cả phụ thuộc vào tư tưởng.”
Chút u ám nấn ná trong lòng tan đi, bầu trời trong xanh bị che khuất dần hé lộ, hệt như tâm trạng Điêu Thư Chân lúc này.
Cô không kiềm được phải bước qua, ngồi xuống, ôm eo Tống Ngọc Thành, nũng nịu nói: “Vậy chị đây vẫn có thể thả thính mấy chị gái nhỉ?”
Tống Ngọc Thành rút tay mình ra khỏi vòng ôm, đảo khách thành chủ, ôm Điêu Thư Chân ngồi lên đùi mình, lạnh nhạt nói: “Không.

Không thể.”
Điêu Thư Chân: …
Biết ngay mà! Đạo lý gì đó toàn là lừa đảo cả! Nói thì nghe bùi tai lắm!
Điêu Thư Chân ngồi xuống rồi mới muộn màng nhận ra tư thế này hình như có gì đó sai sai, vô cùng mất tự nhiên.

Mình hẳn phải là người ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, tay quản chuyện thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân mới đúng chứ, sao giờ lại nằm trong lòng người khác mất rồi?
Rốt cuộc đã sai ở đâu… Điêu Thư Chân còn chưa kịp ngẫm ra nguyên nhân thì đã bị mùi hương hoa cỏ đặc hữu trên người Tống Ngọc Thành hun đến mơ màng, lí trí biến đâu mất sạch.
“Không đúng.” Cô cau mày, thốt lên câu hỏi đã vướng mắc trong lòng bấy lâu, “Rốt cuộc làm sao mà em biết mấy chuyện này? Ngay cả thuộc tính chị giấu kín như thế mà em cũng phát hiện…”
Thế chẳng khác nào một người xe đạp còn không biết chạy mà tự dưng lái cả tàu vũ trụ.

Bước chuyển nhảy vọt gì đã xảy ra?
“Muốn biết hử?” Giọng nói trong trẻo, mát lạnh của Tống Ngọc Thành lẫn một chút cám dỗ, hệt như thức rượu được ủ từ nước tuyết núi băng, thơm nức say lòng người.
Điêu Thư Chân ngửi được mùi nguy hiểm: Tự nhiên không muốn biết nữa.
Nhưng Tống Ngọc Thành không cho cô cơ hội lựa chọn, nhanh chóng mở màn hình điện thoại.

Điêu Thư Chân tập trung, nín thở, sợ đối phương sẽ bất thình lình mở ra trang web gì kì quái.

Đến khi một tệp hồ sơ xuất hiện trước mặt, Điêu Thư Chân mới kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn.
Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một chuỗi tài liệu tiếng Anh dài thượt.

Cô vừa xem đã cảm thấy mặt nóng bừng.

Nội dung đại khái là thế này:

《Giữa khoái lạc và thống khổ 》—— Kết luận cho thấy: Có dấu hiệu rõ ràng về sự gia tăng kho.ái cảm ở người phục tùng khi hiệu ứng sinh học của tương tác BDSM phát sinh.

Điều này có thể liên quan đến việc tăng nồng độ Cannabinoid nội sinh*.

[1]
*Một chất trong cơ thể.

Giải thích dài lắm nên để xuống cuối chương nhó.
Theo nghiên cứu ở góc nhìn tâm - sinh - xã*, chúng tôi đã tích hợp những yếu tố chi phối sự khởi phát và tiến triển của sở thích BDSM.

Điều này có liên quan đến các yếu tố sinh học như bản dạng giới, nồng độ hormone sinh dục, cấu trúc thần kinh của hệ thống đau và hệ thống tưởng thưởng trong não bộ.

Về phương diện đặc điểm tính cách, sự cởi mở và hướng ngoại ở mức độ cao cùng với sự hiện diện của rối loạn nhân cách đều có liên quan đến hứng thú cao độ với BDSM.

[2]
*Kết hợp tâm lý, sinh học, xã hội.

Đoạn trên có tâm lý và sinh học sòi, bản gốc của nghiên cứu này có thêm một phần xã hội nữa.
Người đàn ông 82 tuổi tổn thương mông do thực hành BDSM mạnh bạo*.

[3]
*Cái này là case study có thiệt chứ hong phải yếu tố gây hài.

Nguồn cuối chương nhưng bài này muốn đọc phải trả phí hoặc gửi request (chắc tại vậy nên nó mới có mỗi cái tiêu đề đó ).

2 bài trên có thể đọc free.


Bên dưới những hàng tài liệu đều tăm tắp chính là lời phê quy chuẩn của Tống Ngọc Thành.

Qua từng con chữ ngay ngắn ấy, Điêu Thư Chân như có thể mường tượng ra Tống Ngọc Thành đã đào ba thước đất để tra tìm tài liệu tiếng nước ngoài thế nào, nghiên cứu từng câu từng chữ dưới ánh đèn đến tận đêm khuya tĩnh lặng vẫn không biết mệt mỏi ra sao, rồi lại chắt lọc tinh túy từ các nghiên cứu tràn giang đại hải, từ đó rút ra quan điểm cho bản thân kiểu gì.
Tốt lắm, phong cách lạnh nhạt mà cẩn trọng, thái độ chuyên nghiệp mà sâu sắc thế này lại dùng để nghiên cứu mấy chuyện bậy bạ, thứ dữ một cách nghiêm túc, Điêu Thư Chân có cảm giác không biết phải bình luận thế nào, rất muốn cạy cái đầu Tống Ngọc Thành ra xem thử xem rốt cuộc bên trong có kết cấu phi nhân loại kiểu gì.
Đối với Điêu Thư Chân mà nói thì mấy thứ này hết sức quen thuộc, dù gì trong ngành tâm lý học cô cũng là lão làng, trong số các lão làng cô là người hay nghiên cứu khoa học, mà trong những người hay nghiên cứu khoa học thì cô còn từng có kinh nghiệm thực tiễn.
Một dự cảm không lành chợt dâng lên trong lòng Điêu Thư Chân… Tri thức, vuốt sắc của mãnh hổ, răng nanh của rắn độc, súng ống trong tay kẻ thống trị, là như hổ thêm cánh.

Nhưng khi bản thân rơi vào thế yếu, những thứ quen thuộc này bất chợt quay đầu biến thành phương tiện kiểm soát mình.

Cảm giác chênh lệch lạ kì ấy thật sự rất khó tả.
“Căn cứ vào những gì mấy hôm nay em nghiên cứu được thì đó chỉ đơn giản là một sở thích đặc biệt thôi.

Có năng lực biến đau đớn thành niềm vui sướng thật sự là thiên phú tuyệt hảo mà ông trời ban tặng.

Em biết thế này không phù hợp với hành vi trước giờ của chị, chị không quen với việc thay đổi thân phận, nhưng chị thử tiếp nhận và thăm dò bản thân xem.

Chị đừng lo, vì quan hệ của hai ta sẽ không thay đổi.

Em sẽ không can thiệp vào cuộc sống của chị, sẽ không vượt quá giới hạn bạn bè.”
“Em chỉ cùng chị cai cái đam mê mà chị không thích, vậy thôi.

Chị đồng ý không?” Tống Ngọc Thành nói với giọng điệu trịnh trọng như đứng trước mặt thần linh, dùng lời cầu khẩn chân thành hòng chạm đến một trái tim khác, từ đó lập nên khế ước bền chặt không gì phá nổi.
Như sông băng dần tan chảy dưới làn gió xuân, đáy lòng từ lâu đã phủ kín bụi bặm chợt nứt ra một kẽ hở, ánh mặt trời tươi sáng nhẹ nhàng chiếu vào, những nỗi sợ hãi và kháng cự ấy tan chảy hệt đám chocolate phơi dưới nắng, tiếng nước róc rách chảy xuôi trong lòng.
Tựa như trong khoảnh khắc sự sống chào đời, dưới nhiệt độ cực cao và tia sét, các chất vô cơ đã tổ hợp hàng tỉ tỉ lần, sinh ra một phân tử DNA.

Sau đó, sinh mệnh nhỏ nhoi, yếu ớt này lại sao chép ra một đứa con y hệt nó.

Vì thế, quá trình tiến hóa huy hoàng, đồ sộ của sự sống dần bắt đầu từ đây.
Giữa chốn hồng trần, chị có cơ may gặp được em.

Em biết rõ bí mật chị che giấu, vạch trần sự ngụy trang ấu trĩ, xé rách lớp mặt nạ dối trá, trấn an cảm xúc yếu ớt của chị, dùng nhiệt độ nóng rực hòa tan lớp băng cứng, cứu vớt con người thật trốn bên dưới lớp vỏ ngoài cứng chắc của chị.
“Chị đồng ý.” Trái tim nổi trống hò reo như có thiên quân vạn mã vụt qua.


Mũi cô cay cay, niềm hạnh phúc ngọt ngào ngập tràn trong tim, toan tràn khỏi đôi mắt trong trẻo.
Tống Ngọc Thành nắm lấy tay Điêu Thư Chân, gác nhẹ cằm lên vai đối phương, thấp giọng nói: “Em nói rồi, em sẽ chăm chị thật tốt.

Chị sẽ rất thoải mái.”
Điêu Thư Chân mỉm cười, sóng mắt êm dịu hệt một hồ nước mùa xuân, làn sóng lấp lánh, trong ngần phản chiếu sự cám dỗ không lời.
Cô dùng chiếc răng nanh nhòn nhọn cạ lên vành tai Tống Ngọc Thành, nói như giận dỗi: “Thua em rồi đấy, Tống đại nhân.”
“Được, vậy chúng ta giao kèo.” Trong giọng điệu bình tĩnh của Tống Ngọc Thành có một sự uy nghiêm không cách nào cãi lại, “Không được thả thính với người chị không định phát triển mối quan hệ lâu dài, gồm cả trên mạng lẫn ngoài đời.

Không được đi thâu đêm.

Nếu có trường hợp đặc biệt thì phải báo cho em.”
“Đơn giản vậy thôi á?” Điêu Thư Chân nheo mắt, nói với vẻ hồ nghi, “Hình như chị bây giờ cũng đã phù hợp tiêu chuẩn lắm rồi…”
“Thật không?” Đôi tròng mắt đen láy của Tống Ngọc Thành dần nổi lên một cơn bão âm thầm.

Cô hỏi ngược lại: “Cần em nhắc chị không? Trần Nhu, cô nàng gặp ở nhà hàng, em gái xinh xắn gặp trong quán cà phê, còn cả…”
“Ngừng, ngừng.” Điêu Thư Chân đỡ trán.

Không thể để Tống Ngọc Thành tính tiếp món nợ này được.

Cô ngoan ngoãn nói: “Thì mai mốt chị không tái phạm nữa.”
“Em sẽ nghiêm khắc ước thúc chị.” Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Ngọc Thành ghim chặt vào Điêu Thư Chân, “Nếu chị quên, em sẽ có cách khiến chị nhớ kỹ.”
Điêu Thư Chân rùng mình một cái, sau đó cực kì thiết sống mà dụi dụi trong lòng Tống Ngọc Thành, chường mặt già ra làm nũng: “Không phạm, chị nhất định sẽ cải tà quy chính, lãng tử quay đầu! Làm người trong sạch!”
Tống Ngọc Thành đè dúm tóc chỉa trên đầu Điêu Thư Chân xẹp xuống, khóe miệng hơi nhếch, hòa nhã nói: “Chị còn thắc mắc gì nữa không?”
“Nếu hội chứng khao khát được đụng chạm của chị lại tái phát thì phải làm sao…” Điêu Thư Chân gãi đầu, hai chiếc răng nanh trông có vẻ trẻ con lộ ra khi nở nụ cười.

Cô vờ lơ đễnh hỏi: “Thật ra chị cũng không muốn làm gì, chỉ cần ôm ai đó một cái thôi.”
Tống Ngọc Thành nhìn một thoáng giảo hoạt hiện lên giữa vẻ ngây ngô của đối phương, đôi mắt nhạt màu của chị cứ đảo vòng, rất giống một chú cáo con vừa bị bắt vào lồng sắt, đang trăm phương ngàn kế nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân.
“Tiếp xúc bình thường thì không sao.

Em cũng đâu phải người tình thích ghen hay lão sư thái kỷ luật nghiêm ngặt.” Tống Ngọc Thành lạnh nhạt nói, “Nhưng nếu chị muốn ôm ấp, hôn hít mấy chị gái xinh đẹp thì…”.