Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

Chương 2: Chương 2





HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA

Tác giả: Địa Sơn Khiêm

Edit: Alex

_____________

Trương Dũng ngồi xụi lơ trên ghế, môi trắng bệch, sắc mặt xám ngoét tuyệt vọng như tro tàn.

"Ở thư viện J, trên kệ xếp những quyển sách ít được quan tâm mà Trương Dũng hay mượn, chắc là sẽ tìm được tóc của nạn nhân." Người đàn ông mặc vest lưỡng lự một lúc rồi nói tiếp, "Kiểm tra túi đựng đồ l.ót hoặc ví tiền của hắn, không loại trừ khả năng có vật chứng khác, tỷ như máu của nạn nhân và quần l.ót mà Trương Dũng đã gian dâm."

"Cho dù Trương Dũng thật sự là hung thủ..." Chị Lưu, điều tra viên của thành phố H ngập ngừng, vẻ mặt thoáng chút nghi ngờ, "Sao hắn có thể giữ lại vật chứng khi mà năm năm đã trôi qua?"

"Chắc chắn hắn sẽ giữ lại cái gì đó làm kỷ niệm.


Đối với Trương Dũng thì đó không phải chứng cứ phạm tội mà là huân chương cho việc hoàn toàn chiếm hữu một ai đó." Người đàn ông mặc vest khẳng định chắc chắn, "Dựa theo phỏng đoán của em thì hẳn là Trương Dũng sẽ mang những chứng cứ phạm tội đó theo bên mình.


Nhưng sau khi hắn bị bắt, chúng ta đã cẩn thận điều tra mấy lần vẫn không tìm được gì trên người hắn."

"Nếu các món đồ ấy là vật mang theo bên mình thì nhất định đang ở một chỗ riêng tư nào đó mà hắn vô cùng yên tâm, không phải nơi có tính tập thể tương đối như phòng ngủ sáu người...!Thử nghĩ xem, một món đồ l.ót nữ tự dưng xuất hiện ngay trong kí túc xá nam chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý."

"Thế thì sẽ là một nơi khá kín đáo, riêng tư, không có ai qua lại, dù bị phát hiện cũng không gây chú ý mà lại tiện cho Trương Dũng tìm đến thường xuyên.


Nơi như thế, trong trường học không có nhiều lắm."

"Nếu tìm được vật chứng thì Trương Dũng thật sự chính là hung thủ của vụ án treo năm năm trước." Chị Lưu, điều tra viên của thành phố H vỡ lẽ.


Chị quay sang bắt tay với người đàn ông mặc vest, mắt ánh lên niềm hưng phấn, "Vừa nãy chị chứng kiến trong phòng giám sát hết rồi.


Em thật sự quá thần kì."

Tại Cục Cảnh sát, nơi gần như là thiên hạ của đàn ông này, chị Lưu có thể sở hữu một vị trí nhỏ cho riêng mình chính là nhờ vào sự nỗ lực và trả giá hơn hẳn người thường.

Được khen ngợi bởi đàn chị mình kính trọng, người đàn ông mặc vest đỏ mặt, hết sức ngại ngùng.


Anh ta liên tục xua tay, khiêm tốn nói: "Em nào có thần kì như thế, do lần này may mắn thôi."

Đoạn, anh ta chậm rãi lột bộ râu trên môi, lại lấy chiếc khăn ra lau mặt.


Bỏ đi mũ lưỡi trai, một cái đuôi tóc ngắn ngủn như đuôi thỏ nghịch ngợm lộ ra.


Cả quá trình ấy tựa như loại bỏ tạp chất trên khối ngọc thô, để lộ chất ngọc long lanh, trong suốt bên dưới, sáng bừng óng ánh.


Giọng nói khàn khàn cũng đổi, thay vào đó là một giọng nữ mềm dịu rất êm tai.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest mang giày da, chuyên gia của phòng Nghiên cứu Tâm lý Tội phạm này, hóa ra lại là một cô gái xinh đẹp.

Dưới cặp mày liễu xanh đen là đôi mắt màu hổ phách dài mà cong, chung quanh hơi ửng đỏ.



Khi nghiêm mặt thì đen trắng rõ ràng như cái hồ con tĩnh lặng, có thể phản chiếu thiện ác trong lòng người; đến lúc cười lại quyến rũ mê muội, như tỉnh như say.


Nhìn ngược sáng có thể thấy được lớp lông tơ rất mảnh trên gương mặt có phần non nớt quá mức.


Nước da trắng nõn ánh sắc hồng hào đặc hữu của người trẻ tuổi, vành má còn hơi phúng phính như em bé.


Khi cười lên sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh, trông càng thêm phần trẻ con.

"Thật ra cũng không có gì thần kì đâu." Màu đỏ ửng trên mặt Điêu Thư Chân vẫn chưa tan đi, "Chỉ là em tương đối hiểu Trương Dũng thôi.


Xét theo quá trình gây án thì hắn là tội phạm hi.ếp dâm kiểu quyền lực điển hình, tức là thông qua việc xâm phạm người bị hại để tỏ uy quyền, qua đó bù đắp cho những thiếu hụt của mình, chứng minh giá trị bản thân."

"Căn cứ vào tình hình tại hiện trường thì Trương Dũng bất ngờ tập kích nạn nhân, hơn nữa dựa theo lời khai của Trần Nhu, Trương Dũng bịt chặt miệng cô ấy, không cho cô ấy nói chuyện, còn đưa ra các yêu cầu mang tính mệnh lệnh như nằm sấp xuống, cầm, im miệng, đừng nhúc nhích, cùng với gọi cô ấy là con điếm, dâm phụ.


Ngôn ngữ mang tính công kích và sỉ nhục."

Điêu Thư Chân chỉ vào ảnh chụp trong hồ sơ, tiếp tục nói: "Quần áo của Trần Nhu bị xé rách một cách thô bạo.


Cổ có vết bầm xanh do siết mạnh, cộng thêm trên da có nhiều chỗ bị cào trầy xước, nhiều vết thương do cấu và cắn gây ra.


Tất cả đều là biểu hiện điển hình của khống chế vũ lực."

Rồi cô khép hồ sơ lại, mắt thoáng qua một chút thương hại, nói: "Thông qua việc chứng minh sức mạnh của mình vượt xa nạn nhân, Trương Dũng muốn khoe khoang ưu thế, uy quyền cùng với địa vị của bản thân.


Kiểu phô diễn bản thân một cách quá mức như thế chính là để che giấu sự tự ti ẩn sâu trong lòng."

"Trương Dũng có dáng người ốm yếu, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, ngoại hình tầm tầm, không cách nào thành lập được mối quan hệ xã giao bình thường với người khác phái.


Tại trường đại học J nhân tài lớp lớp, người chẳng có chút gì nổi trội là hắn khó tránh khỏi cảm giác mặc cảm, nỗi tự ti trong lòng dâng lên đỉ.nh điểm.


Mà thân là người đã từng chứng kiến đủ kiểu bạo lực gia đình, rất có thể hắn sẽ cho rằng cách để chứng minh khí khái đàn ông, chứng minh giá trị của bản thân chính là lợi dụng bạo lực để chiếm được tìn.h dục, hệt như cha hắn đã từng làm."

"Vậy nên hắn mới có ý định c.ưỡng hiếp hoa khôi của trường là Trần Nhu." Chị Lưu gật đầu, khâm phục từ tận đáy lòng, "Và khi biết được nữ thần trong cảm nhận của mình bị người khác phỗng tay trên, hắn mới nổi điên như thế."

"Chính xác.


Mục đích của em là muốn chọc giận hắn.


Thường thì loại người này sẽ có ý muốn chiếm hữu và ha.m muốn chinh phục rất lớn.


Nếu phát hiện kho báu mình muốn chiếm hữu bị người khác phỗng tay trên, hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, đặc biệt là khi thua một kẻ ẻo lả có sức mạnh kém xa mình." Điêu Thư Chân nói, "Để xoay ngược tình thế, chứng minh sức mạnh của bản thân, hắn cần phải đưa ra một chuyện còn hiển hách hơn so với chiếm được lần đầu của hoa khôi..."


"Và thế là bật thốt lên chuyện mình từng giết người theo bản năng." Chị Lưu liên tục gật gù, tán thưởng nói, "Xuất sắc, quá xuất sắc."

Điêu Thư Chân cởi bộ vest ra, thay áo khoác màu đen, chuẩn bị rời đi.

Chị Lưu ngập ngừng, tò mò hỏi: "Thư Chân, đây là chuyện riêng tư của em, vốn chị không nên hỏi.


Cơ mà làm sao em có được những bức ảnh đó? Em thật sự...!đã làm mấy chuyện kia với hoa khôi Trần Nhu à?"

"Ý là sao em có thể làm quen với Trần Nhu, rồi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cùng cô ta..." Chị Lưu nhìn Điêu Thư Chân, mắt chứa đầy nghi hoặc.

"Cái này thì không thể nói cho người ngoài được." Điêu Thư Chân nở nụ cười.


Ánh mặt trời len qua cửa sổ lá sách trong phòng, chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, nơi đó thoáng một nét cô đơn.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Điêu Thư Chân đã khôi phục nụ cười thương hiệu, trở về với vẻ cà lơ phất phơ, "Yên tâm, Trần Nhu đồng ý chuyện này.


Ầy, cây ngay không sợ chết đứng, em không thẹn với lương tâm.


Cho dù em có nói với Trương Dũng là em và Trần Nhu chỉ vào khách sạn để tỉ tê tâm sự thôi thì..."

"...!Hắn cũng sẽ cho rằng bọn em tâm sự chuyện yêu đương, quan hệ." Khi Điêu Thư Chân cười rộ lên, hai chiếc răng nanh đáng yêu nhô ra, có vẻ ngây ngô dễ thương, trẻ trung hồn nhiên.

Mãi đến khi Điêu Thư Chân đi rồi, chị Lưu hãy còn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đối phương, trong đầu bất giác hiện lên mấy chữ:

Gần như quỷ mị, mê hoặc lòng người.

Từ quen biết đến cùng chung chăn gối với một cô gái cần thời gian bao lâu?

Điêu Thư Chân nhìn bức ảnh thân mật của mình và cô gái nọ trong điện thoại, nét mặt ảm đạm, mơ hồ.


Cô hoạt động ngón tay, dứt khoát ấn nút xóa bỏ, sau đó khởi động xe, quay đầu rời đi.

*

Tống Ngọc Thành cúi người trước thi thể trên bàn giải phẫu, lưng khom chín mươi độ, nét mặt nghiêm nghị.

Cuộc đời như hoa tươi đang khoe sắc lại đột nhiên chấm dứt vào ngày hôm nay: Người chết giới tính nữ, hai mươi hai tuổi, nhân viên văn phòng ở thành phố H, chết đột ngột tại nhà.


Khi còn sống, nạn nhân không có bệnh nền.


Người thân của nạn nhân cho biết mới cách đây không lâu, nạn nhân và bạn trai từng cãi nhau gay gắt.


Nạn nhân nghi ngờ bạn trai ngoại tình, đề nghị chia tay, bạn trai không đồng ý.


Bạn trai của nạn nhân có hiềm nghi gây án rất lớn.

Nhưng người bạn trai lại giải thích rằng hai người đang hôn nhau thì bạn gái đột nhiên ngã xuống đất ngất xỉu, phủ nhận cáo buộc mình giết bạn gái.


Bác sĩ pháp y trẻ tuổi mặc áo phẫu thuật bằng vải không dệt màu xanh lam đứng bên bàn giải phẫu.


Bên dưới chiếc mũ trùm là mái tóc đen tuyền được búi cao, mang khẩu trang bảo hộ, không nhìn rõ mặt mà chỉ loáng thoáng thấy được nét tinh tế, lạnh nhạt, giữa mày là vẻ tái nhợt ốm yếu.

Cô ấy cẩn thận khám nghiệm mặt ngoài của tử thi.


Đôi đồng tử đen nhánh như đầm nước sâu hun hút, thăm thẳm mà phiếm lạnh lẽo.

Tựa hình ảnh phản chiếu giữa sự sống và cái chết diệu kì nào đó: Trên bàn giải phẫu cũng là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, môi tím thẫm, mặt tím xanh.


Trên cơ thể không có vết thương nào khác.


Ở nhiệt độ thấp, dưới hàng mi cô ta ngưng kết một lớp băng li ti.


Cô ta yên lặng nằm đó như đang ngủ, hệt một đóa hoa tươi vừa bị cắt xuống, đóng băng vào tiêu bản.

Sau khi khám nghiệm mặt ngoài xong, ngón tay thon dài của Tống Ngọc Thành cầm một con dao giải phẫu sáng bạc, tạo đường cắt hình chữ Y.


Bắt đầu ở mỏm cùng vai một bên, đi dọc theo bờ trên xương đòn đến mỏm cùng vai bên đối diện, sau đó từ điểm chính giữa vòng cung, rạch thẳng xuống đến khớp mu một cách chính xác, dứt khoát.

Lớp da trắng bệch lật ra, để lộ lớp mô liên kết như mỡ vàng đông lạnh bên dưới.


Trong không khí vương vất một mùi buồn nôn mà quái dị như mỡ và máu trộn lẫn vào nhau.

Tống Ngọc Thành như không hề ngửi thấy, vẫn cẩn thận bóc tách đến phần xương sườn bên dưới.


Cô nhấc mảng xương lên như nhấc cái nắp, lấy lá phổi màu đỏ đen bên trong ra.

"Là phản xạ thần kinh phế vị làm ngưng tim đột ngột." Giọng Tống Ngọc Thành mát lạnh, trong trẻo như nước suối róc rách chảy bên dưới mặt băng, "Không phải vì bị siết mạnh dẫn đến ngạt cơ học.


Dấu vết phần cổ cũng không phải vết thương do bị siết."

"Nhưng người chết là một cô gái trẻ, không có tiền sử bệnh tim mạch, tại sao lại ngưng tim đột ngột?" Bác sĩ pháp y Lý đứng ghi chép bên cạnh hỏi.

"Cậu nhìn đây này.


Chỗ này là ngay xoang cảnh của người chết.


Trùng hợp sao mà bạn trai người chết một tay đè lên xoang cảnh bên này của cô ta, trong lúc hôn môi lại đè thêm xoang cảnh bên kia, dẫn đến phản xạ thần kinh phế vị cả hai bên, khiến cho nhịp tim giảm, lưu lượng tuần hoàn máu giảm, cuối cùng làm nạn nhân tử vong." Tống Ngọc Thành nghiêm túc nói.

"Thật quá trùng hợp." Pháp y Lý cảm thán, "Cũng nhờ chị cẩn thận khám nghiệm.


Nếu mang suy nghĩ chủ quan ngay từ đầu thì rất dễ đổ oan cho người vô tội."

"Cơ mà trường hợp này cũng hi hữu thật.


Có ai ngờ hành động thân thiết giữa người yêu với nhau lại gây nên thảm kịch tử vong đâu chứ? Đúng là số kiếp đã tận.


Cũng may chúng ta không đổ oan cho bạn trai của người chết." Pháp y Lý lau mồ hôi lấm tấm trên trán, bội phục nhìn vị bác sĩ pháp y trẻ tuổi trước mặt.

"Ừ.



Không phải cố ý giết người." Tống Ngọc Thành nói bâng quơ.

Cô đang rửa tay tại bồn rửa, nghiêm túc tuân theo phương pháp rửa tay bảy bước, động tác trôi chảy, đúng chuẩn, không hề qua loa, cẩu thả.


Ngón tay cô trắng nõn, thon dài, móng tay cắt sát, hồng nhạt gần như không màu.


Đôi bàn tay có nét mềm mại đặc trưng của con gái.

Rất khó tưởng tượng đôi tay ấy lại có thể bóc mở những thi thể đã thối rữa biến chất đến mức không dám nhìn thẳng, lấy các phần nội tạng bốc mùi hôi thối kia ra, giám định đám giòi bọ hình thù kì quái một cách chính xác, mạnh mẽ, thành thạo như thế.

Tống Ngọc Thành cởi khẩu trang và mũ trùm xuống, để lộ một gương mặt xinh đẹp lộng lẫy.


Nước da trắng đến mức gần như trong suốt, vẫn còn dấu hằn của khẩu trang.


Màu môi rất nhạt, cả người ngoại trừ đôi tròng mắt đen láy cùng mái tóc dài buông xõa trên áo choàng ra thì chỉ một màu trắng tuyết.


Tựa chìm trong một lớp sương mù lạnh lẽo, như thật như ảo, giống một vị tiên giáng trần mà người ta chỉ có thể nhìn từ xa chứ không cách nào tiếp cận.

"Ngục sự không trọng bằng đại tịch, đại tịch không trọng bằng sơ tình, sơ tình không trọng bằng giám định*.


Giám định, trung với sự thật, dựa trên khoa học thì kết quả suy ra được mới đáng tin." Tống Ngọc Thành lau khô tay, đoạn nói thêm.

*Trích từ "Tẩy oan tạp lục" của ông tổ ngành pháp y Tống Từ (yep, Tống Ngọc Thành theo họ ông ý đó).


Đại ý là trong các án hình sự thì án phạt tử hình là nặng nhất.


Trong án phạt tử hình thì điều tra ban đầu vụ án là quan trọng nhất.


Mà trong điều tra ban đầu vụ án thì không gì hơn giám định.

"Lòng người quỷ quyệt khó lường, lời người nói miệng khó tin.


Chỉ có cẩn thận giám định vật chứng mới có thể tìm ra sự thật thầm lặng."

_____________

Tác giả:

Hồi còn học đại học, xuất phát từ khí phách của thanh niên và sự tò mò mà bị cuốn vào một vụ.


Ngày nọ, lúc sắp xếp tài liệu, lật xem quyển "Nhân tính yếu ớt" của tiền bối Lý Mân Cẩn thì bất ngờ bắt gặp vụ mà tôi từng đích thân trải qua, thật sự vô cùng cảm thán.


Dù rằng không đồng ý với phỏng đoán của tiền bối về đương sự (dù sao thì hai người chúng tôi tiếp xúc với vụ án này từ góc độ khác nhau) nhưng vẫn rất khâm phục tiền bối.

_____________

Ta nói làm cái truyện này mà ai đọc được lịch sử tìm kiếm của toi chắc sốc lắm, tại toàn hãm hi.ếp, thủ dâ.m, giết người, xác chết các kiểu ????????.


Mỗi lần tra gu gồ sợ nó nhảy cái dì lạ ra chắc chớt ????????.