Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

Chương 10: Chương 10





Hai ngày sau, vụ án vẫn không có gì tiến triển.

Đúng như Điêu Thư Chân đã dự đoán, vật chứng còn sót lại tại hiện trường đều là những vật dụng hàng ngày, muốn tra rõ nguồn gốc là chuyện vô cùng khó khăn.

Mà qua điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, Tôn Phượng Đệ tuy tương đối cay nghiệt, hẹp hòi, không được lòng hàng xóm láng giềng ở quê nhưng thực chất cũng không có thâm thù đại hận gì với ai.
Đêm đó, cháu trai của nạn nhân không nghe điện thoại là bởi vì cậu ta ở tiệm net suốt đêm, bận chơi game nên không hay điện thoại của bà cụ, loại bỏ hiềm nghi của người cháu.

Đồng thời, trên cơ bản có thể loại trừ khả năng hung thủ có mâu thuẫn trong kinh doanh với con trai nạn nhân, từ đó giận cá chém thớt mà giết bà cụ.
Thế nhưng dựa theo phương hướng điều tra mà bản khắc họa tâm lý tội phạm của Điêu Thư Chân cung cấp thì lại tìm ra được một số manh mối.

Qua quá trình điều tra, thăm hỏi của cảnh sát, phát hiện cháu trai Tôn Tiềm của nạn nhân đã từng có một người yêu đồng giới là Từ Cương.

Hai người tâm đầu ý hợp, thậm chí tình cảm đã phát triển đến bước về ra mắt gia đình hai bên.

Tuy nhiên, mối tình này lại bị bà cụ Tôn phản đối gay gắt.

Bà ta cho rằng Tôn Tiềm là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tôn, nếu cặp với một thằng con trai thì chẳng phải nhà bà ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn hay sao? Hơn nữa, cháu trai đồng tính luyến ái làm bà ta xấu hổ, thật sự không thể nào đối mặt với những lời đàm tiếu và ánh mắt của hàng xóm láng giềng.
Vậy nên bà ta kiên quyết phản đối chuyện tình cảm của cháu trai tới cùng, còn liên tục đến tận trường học phản ánh với nhà trường, làm rùm beng cả lên, mãi đến khi Từ Cương buộc phải chuyển trường mới chịu bỏ qua.

Nghe nói lúc vừa bị ép chia tay với Tôn Tiềm, thành tích học tập của Từ Cương tuột dốc không phanh, còn bị trầm cảm.

Như vậy vô cùng phù hợp với khắc họa của Điêu Thư Chân về hung thủ.
Phát hiện này khiến cảnh sát thành phố C cùng với hai người Điêu, Tống vô cùng hưng phấn.
Nhưng công tác điều tra tiếp sau đó lại cho thấy ở một trường đại học khác, Từ Cương đã hồi phục rất tốt, học hành thuận lợi, còn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm khác.

Lần này, cậu chàng bảnh trai tương đối may mắn, tìm được người yêu mới, cả hai hết sức mặn nồng, thắm thiết.
Hơn nữa, vì tư tưởng của người dân địa phương khá thoáng, cha mẹ hai bên cũng rất văn minh, tiến bộ nên cậu chàng Từ Cương và người yêu mới được mọi người chung quanh ủng hộ, định nửa sau năm nay sẽ đi đăng kí kết hôn ở nơi mà hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa.
Như vậy, hiềm nghi Từ Cương giết hại bà nội của bạn trai cũ với động cơ trả thù cũng không tồn tại.
Vụ án lại rơi vào bế tắc.
Trên đường trở lại tỉnh thành, Tống Ngọc Thành kiên quyết không để Điêu Thư Chân lái xe để tránh động đến vết thương.

Người quen lái xe bão táp là Điêu Thư Chân không thể làm gì khác hơn là hậm hực ngồi tựa vào ghế, rảnh rỗi ăn không ngồi rồi.

Trên cửa sổ xe có phủ một lớp sương mỏng, cô vô thức dùng đầu ngón tay vẽ lung tung lên đó.
Chiếc cầu lớn bắc ngang sông, hành lang ngắm cảnh uốn cong, vòng vèo bên bờ, lại thêm mấy người nhỏ nhỏ đang chạy bộ.

Đường ngang tượng trưng cho chiếc cầu có hơi nước chảy xuống, trông như một giọt nước mắt rơi.

Trong đầu Điêu Thư Chân thoáng qua một suy nghĩ, đó là suy nghĩ mà cô đã lờ mờ bắt giữ được khi nằm dưới đáy hố, trong thời khắc sinh tử cận kề.
Địa điểm.
Đôi mày Điêu Thư Chân càng lúc càng chau chặt.

Tại sao hung thủ lại thiết kế một vụ mưu sát đặc biệt mà tàn nhẫn đến thế cho nạn nhân? Tại sao phải dùng cách thức hành hạ đến chết để trút hết mối hận mãnh liệt, sâu sắc trong lòng?
Hung thủ lựa chọn địa điểm ấy để chôn sống bà cụ.


Đối với hung thủ mà nói, nơi này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Nhưng bãi bồi ven sông thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Dưới bụi lau sậy, nước sông rút đi, từng hàng dấu chân in rõ trên lớp bùn ướt nhẹp.

Bên bãi bồi, hoa tử uyển nở rộ.

Những cặp yêu nhau nắm tay chậm bước ven bờ sông.

Người thích vận động thì chạy bộ dọc theo hành lang ngắm cảnh.

Tiết Thanh Minh, có người thả hoa đăng bên bờ.

Chiếc thuyền nho nhỏ cùng với ngọn nến lập lòe ký thác niềm thương nhớ dành cho người đã khuất.

Ánh trăng sáng vằng vặc trút lên hàng cỏ thơm trên bờ đê như đọng lại thành những giọt sương trắng li ti.

Cách đó không xa, trên chiếc cầu lớn, xe cộ qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Điêu Thư Chân cẩn thận tìm tòi từng ngóc ngách trong trí nhớ, vẫn không ra được manh mối gì.
Địa điểm xảy ra vụ án dường như vẫn luôn là một nơi yên bình.

Nước chảy rì rào, hoa thơm phảng phất, tiếng cười rôm rả, trông có vẻ cực kì vô tội trước sự hoài nghi của cô.
Điêu Thư Chân cảm thấy hơi bực bội, bèn thò tay lục lọi trong túi, lại không sờ đến tờ giấy như dự định.

Cô trút hết đồ đạc bên trong ra, chỉ có mấy tờ phiếu định mức nhàu nhĩ cùng vài đồng tiền xu.
Lạ thật, Điêu Thư Chân nhủ thầm.

Rõ ràng hôm đó cô đã bỏ hết đồ trong túi áo sang đây rồi mà, sao không thấy tờ giấy của cô nàng xinh đẹp kia nhỉ?
Cô nhìn sang Tống Ngọc Thành, ngập ngừng toan mở lời.

Thôi, có lẽ rớt lại trong vũng bùn mất rồi.
Cô không muốn hỏi Tống Ngọc Thành chuyện này.
Tống Ngọc Thành vẫn chăm chú nhìn thẳng mà chẳng mảy may chớp mắt, mặt không cảm xúc, tập trung như thể đang khám nghiệm vết thương trên xác.

Cô nàng là thế đấy, bất luận là khám nghiệm tử thi hay lái xe, luôn có thái độ bình đẳng với mỗi nhiệm vụ, nghiêm túc, cẩn trọng, không hề qua loa.
“Thư Chân, hai ta là cộng sự đúng không?” Tống Ngọc Thành ngắt ngang việc tìm kiếm của Điêu Thư Chân.
Điêu Thư Chân dừng tay, rõ là rất khó hiểu, song vẫn đáp ngay mà chẳng màng nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi.”
Tống Ngọc Thành mím môi, cân nhắc từng câu chữ: “Có lẽ chị có thể thử tin tưởng em một chút.

Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc phá án của chị.

Em chỉ…”
Đằng trước là đèn đỏ.


Tống Ngọc Thành đạp phanh, vững vàng dừng lại trước vạch kẻ đường.
“Tối hôm đó em trở lại từ buổi hẹn, phát hiện chị không về.

Gọi điện cho chị thì báo tắt máy, em đoán ra ngay chị đến hiện trường.

Em lo cho chị, nên lập tức đi tìm.” Cô nói, giọng vẫn để lộ sự nóng ruột và lo lắng hiếm thấy.
Điêu Thư Chân thấy trong lòng ấm áp, vươn tay vỗ vỗ vai đối phương.
“Em thấy ở hiện trường hình như có một bóng đen đang vùng vẫy ngay chỗ phát hiện thi thể.

Em chạy đến nhìn cho rõ, lại phát hiện người đó là chị.” Cô quay sang Điêu Thư Chân, “May mà em đến kịp lúc.”
Cặp mắt đen láy của Tống Ngọc Thành yên lặng nhìn Điêu Thư Chân.

Đôi đồng tử kép như mực ngấm vào đầm nước, trong suốt, sạch sẽ đến mức khiến người ta run sợ.

Bờ môi màu anh đào nhạt trở nên trắng bệch, khẽ run.

Nhớ lại cảnh tượng hôm ấy mà lòng cô còn sợ hãi.
Cô có thể giải phẫu một cái xác đã trương phình mà mặt không biến sắc, có thể thuần thục giám định một thi thể khiếm khuyết đã thối rữa nặng nề, giòi bọ lúc nhúc, có thể bình tĩnh mở khoang ngực của một xác nữ đang độ xuân thì trông chỉ như đang ngủ.
Nhưng lại không dám tưởng tượng người ngồi trước mắt đây có mệnh hệ gì.
“Lần sau chắc chắn chị sẽ không thế nữa.” Lòng Điêu Thư Chân thít chặt.

Sự áy náy và cảm kích dao động trong lồng ngực khiến cô không nhịn được muốn bộc bạch bí mật của bản thân.
Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Chị biết điều em muốn hỏi chính là tại sao chị cứ luôn một mình dấn thân vào nguy hiểm, tại sao lại hành động lỗ mãng, cố chấp như vậy.

Chị thừa nhận, vì rất nhiều nguyên nhân mà chị căm ghét thế giới này.

Chị thậm chí còn có ý định sống trong nguy hiểm như thế mãi, cho đến một ngày bị hung thủ đập vỡ đầu hoặc là tự kết liễu bản thân khi đã triệt để chán ngán.”
Giọng điệu cô hết sức bình thản, bình thản đến mức như thể đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Tống Ngọc Thành chăm chú lắng nghe, không lên tiếng.

Cô không tìm được chỗ nào để mình có thể lên tiếng… Điêu Thư Chân tốt nghiệp ngành Tâm lý học tốt nhất, người chị tiếp xúc là những nhà trị liệu tâm lý và bác sĩ tâm thần hàng đầu.

Nếu ngay cả họ cũng không thể khuyên giải, khích lệ Điêu Thư Chân thì cô có thể làm được gì đây?
Ở những chuyện lớn lao như sống chết, thứ một người có thể làm cho người khác chỉ là những điều nhỏ nhoi không đáng nhắc đến.
“Được rồi, cứ sống sống chết chết mãi, tạm thời không nói tới chuyện này nữa.” Điêu Thư Chân thản nhiên chuyển chủ đề, “Em cảm thấy bản chất của hồ sơ tâm lý tội phạm là gì?”
Dòng xe lại di chuyển.
“Chắc là một môn khoa học phỏng đoán tâm lý của hung thủ dựa trên dấu vết tại hiện trường.” Tống Ngọc Thành đáp.
“Cũng không hẳn.

Hồ sơ tâm lý tội phạm, khắc họa, đánh giá nhân cách, hay còn gọi phác họa tâm lý, chỉ là một kiểu suy đoán giả thiết, một phương pháp tìm ra nghi phạm bắt nguồn từ góc độ động cơ tâm lý học trong trường hợp những vật chứng ở hiện trường không đủ để xác định hung thủ.” Điêu Thư Chân cầm một thanh chocolate trong tay, tiếp tục nói, “Khắc họa tâm lý tội phạm, phân tích và dựng lại hiện trường vụ án.

Cũng như pháp y bọn em không chỉ tiến hành khám nghiệm thi thể nạn nhân, đưa ra nguyên nhân và thời gian tử vong một cách máy móc mà các em cũng sẽ dựa vào kinh nghiệm bản thân để tiến hành dựng lại hiện trường từ cách tấn công của hung thủ, loại hung khí sử dụng, vân vân…”

“Tiếp theo là căn cứ vào cơ sở dữ liệu đã thống kê, vào những ghi chép phân tích trong quá khứ cùng với các đặc điểm dấu hiệu, đối chiếu với vụ án vừa xảy ra, từ đó thu hẹp phạm vi điều tra của cảnh sát, xác định nghi phạm có khả năng nhất, hoặc là căn cứ vào hành vi đánh dấu của hung thủ mà tiến hành xâu chuỗi vụ án.”
“Cuối cùng, đưa ra một trình tự ưu hóa, phỏng đoán địa điểm gây án tiếp theo của nghi phạm hoặc nơi hắn cư ngụ, từ đó đạt được mục tiêu ngăn chặn hành vi phạm tội xảy ra thêm lần nữa.”
“Nhưng mà, cái ngành thoạt trông có vẻ hết sức thực dụng này, hiện nước ta vẫn còn ở giai đoạn gần như là chưa có gì hết.” Điêu Thư Chân cười chán nản, "Thầy mà còn sống thì cũng không thể nào một thân một mình đưa ngành Tâm lý học tội phạm nước ta lên ngang tầm thế giới.

Còn chị, càng không thể nào.

Gánh thì nặng mà đường thì xa, chỉ tính riêng việc thành lập cơ sở dữ liệu báo cáo phạm tội của người phương Đông thôi cũng đã cần sự nỗ lực của mấy thế hệ rồi.”
“Nhưng bao nhiêu lần chị phá được kỳ án, nếu không phải xuất phát từ những nghiên cứu về tâm lý tội phạm thì là do đâu? Chẳng lẽ không phải do chị có kiến thức nền tảng phong phú, siêng năng thực hành, đồng thời bám sát những lý luận hàng đầu sao?” Tống Ngọc Thành nghi hoặc hỏi.
“Đó là lí do tại sao hôm ấy chị lại có mặt ở hố.” Điêu Thư Chân liếm đôi môi khô khốc.

Bộc bạch chuyện này khó khăn hơn là cô nghĩ: “Chị có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của người khác.

Nếu thứ cảm xúc này vô cùng mãnh liệt thì dù đương sự đi rồi, chị vẫn có thể nhận thấy.”
“Cái này khác với việc đọc những biểu hiện vi mô… Chị thậm chí chẳng cần tiếp xúc với người nọ đã có thể biết được thứ hắn mắt thấy, tai nghe, suy nghĩ và cả cảm nhận.”
“Nhưng đối với chị mà nói thì đây hoàn toàn không phải chuyện đáng mừng, đặc biệt khi thứ gọi là thiên phú này có nguồn gốc rất tởm lợm.

Không, không phải tài năng do ông trời ban tặng mà là thứ được con người tạo ra từ khay nuôi cấy.” Quanh mũi Điêu Thư Chân hằn lên những nếp nhăn chán ghét, “Tạm thời chị không muốn nhắc đến cái chuyện khiến người ta buồn nôn này.”
Tống Ngọc Thành khẽ thở dài, lòng quẩn quanh một cảm giác u ám, muộn phiền không rõ.
Món quà chưa tỏ tường mà vận mệnh ban tặng, sẽ đi kèm với cái giá thế nào đây?
“Đừng quá lo cho chị.” Điêu Thư Chân cười cười, nụ cười mang vẻ mệt mỏi khó tả, “Khi sức cùng lực kiệt, chị sẽ tưởng tượng mình là một người bình thường nhàn tản, mở một hiệu sách hay cửa hàng bán hoa bình lặng nơi góc đường vắng vẻ, tình cờ gặp được một chàng trai hay cô gái bình thường, trải qua một mối tình ngọt ngào, xoàng xĩnh.

Nhưng mà…”
Đôi mắt màu hổ phách của cô chợt trở nên sắc bén, cắt qua mũi kiếm lạnh lẽo: “Lưỡi dao vốn nên nhuốm máu, ngựa hay phải phi nước đại, pháo hoa lí nên đốt cháy, mà chị thì nên quyết đấu với tội phạm.

Thoải mái nằm yên cố nhiên rất tuyệt, nhưng chị không thể mục ruỗng giữa cuộc sống tầm thường.”
“Nếu vận mệnh đã như thế với chị, vậy chị sẽ đưa vở diễn này lên đỉnh cao.”
“Đừng thương hại chị, Ngọc Thành.

Chỉ đơn giản là vận mệnh thôi.” Điêu Thư Chân cười, “Chẳng phải em cũng giống chị đấy sao? Nếu không vì niềm kiêu hãnh và lí tưởng thì tại sao em lại chọn cái nghề vừa khổ vừa cực lại vừa tra tấn tinh thần là pháp y? Như đồng chí Hách Nhân đã nói đấy, mấy chuyện này giao cho đàn ông làm là được rồi.

Bất luận là điều tra vụ án, bắt giữ thủ phạm, là rửa sạch oan sai, trừng trị kẻ ác hay là dấn thân nguy hiểm, bảo hộ người khác, nghe có vẻ không giống chuyện phụ nữ nên làm mà đúng không?”
Tống Ngọc Thành im lặng.
Điêu Thư Chân nở nụ cười tươi tắn với đối phương, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

Tống Ngọc Thành dường như muốn xụ mặt giáo huấn Điêu Thư Chân thêm một trận, song vẻ tức giận cuối cùng vẫn nguôi đi, băng tuyết tan rã.
“Chỉ là muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời thôi.” Tống Ngọc Thành lưu loát lái xe.

Lăn bánh, vào số, đánh lái, vượt xe, động tác thành thạo đẹp tuyệt, như đầu ngón tay điểm lên chú bướm vỗ cánh: “Khi chết đi, những thành tựu nhỏ nhoi ấy chẳng có gì đáng để ca tụng, những mối quan hệ xã hội từng dốc lòng vun vén đã sụp đổ từ lâu, người từng yêu thương sâu đậm có lẽ đã đi trước một bước hoặc chẳng thấy bóng dáng, chỉ có những vết sẹo hình thành khi nỗ lực tiến bước đồng hành cùng em, đó là vinh quang dành tặng cho chính bản thân…”
“Cả đời này của em, vì lòng tin mà dốc cạn tất cả.”
“Ầy, cơ mà hôm xem mắt ấy, em nói em không thích người sống chỉ là cái cớ để từ chối Hách Nhân thôi đúng không?” Điêu Thư Chân cười xấu xa hỏi.
Xe đột ngột phanh gấp.

Nếu không phải có thắt dây an toàn thì Điêu Thư Chân chẳng mảy may nghi ngờ mình đã đụng vào tấm kính chắn gió đằng trước.
Tống Ngọc Thành quay sang nhìn thẳng vào mắt Điêu Thư Chân.
“Không phải.” Cô nghiêm túc nói, trịnh trọng hệt như đang thốt ra lời thề ước trong hôn lễ trước mặt thần linh.
Ánh mắt trời dừng trong đôi đồng tử kép của Tống Ngọc Thành, khiến màu đen nơi đó trông có vẻ càng sâu thẳm, khó lường, trầm lặng mà rét buốt.

Khối ngọc đen lạnh lẽo này ấy thế mà lại bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Điêu Thư Chân né tránh ánh mắt nóng rực kia, nói lảng sang chuyện khác.
Anh đào đua nhau nở rộ từng nhánh, lại lác đác rơi rụng.


Chồi non tươi mới vươn mình trên đầu cành.

Mùa đông đã qua, con người từ từ sôi nổi trở lại.

Theo đó, hoạt động phạm tội cũng ác liệt xảy ra khắp nơi, số vụ án tăng dần.
Tống Ngọc Thành bận luôn chân luôn tay, thường hay dãi nắng dầm mưa.

Điêu Thư Chân chưa dậy là cô đã đi, mà khi Điêu Thư Chân chìm sâu trong giấc mơ đẹp thì cô mới trở về.

Thi thoảng được lúc nghỉ ngơi giữa chừng, cô thường ngả người thiếp đi ngay trên sô pha.
Mà Điêu Thư Chân, tuy không phải dãi nắng dầm mưa đến hiện trường nhưng cũng bận lo mấy vụ việc đang đảm nhiệm, lúc rảnh còn không quên đi thu thập tài liệu, số liệu về báo cáo tội phạm các nơi, phân tích tổng hợp sơ lược, cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, mắt thâm quầng.
Cùng lúc đó, sự chú ý của Cục Cảnh sát thành phố C phải phân ra cho chuyện khác, không còn vướng bận quá nhiều bởi vụ án của cụ bà Tôn Phượng Đệ nữa.

Bởi vì sau khi điều tra vật chứng, thăm hỏi, khám xét khu vực chung quanh cùng những mối quan hệ xã hội của nạn nhân thì vẫn không tìm được manh mối gì có giá trị.
Cảnh sát thà tin rằng có lẽ kẻ giết hại Tôn Phượng Đệ là một người mang nhân cách phản xã hội.

Đối phương chỉ đơn giản là muốn hành hạ một cụ già không có thù oán gì với mình tới chết.
Dù sao, nhân tính âm u khôn lường, rất khó có thể đánh giá.
Đồng tính nữ ở Quảng Tây chôn sống chồng mình chỉ vì người chồng ngăn cản tình yêu của họ; thiếu niên mười lăm tuổi chôn sống hai em trai gái của mình chỉ đơn thuần do ghen ghét cha mẹ thiên vị hai em.
Trên thực tế, người thật sự còn nhớ đến vụ án này chỉ có mỗi mình Điêu Thư Chân mà thôi.
Trên bàn chất đầy những tài liệu liên quan.

Ghi chép về vụ án, Điêu Thư Chân đã viết gần nửa quyển.

Ngoại trừ những hồ sơ liên quan thì còn có phỏng đoán của cô về địa điểm xảy ra án mạng.

Quả nhiên đó là một nơi đặc biệt: thánh địa tự sát.

Có đến mười mấy người nhảy Cầu số 1 tự sát mỗi năm.
Căn cứ vào thống kê bệnh lưu hành của Trung Hoa thì trung bình cứ một trăm ngàn người sẽ có bốn người tự tử.

Đối với thành phố C, nơi có khoảng bốn triệu dân, do hiệu ứng đám đông và bắt chước, kết hợp với tin tức báo đài, tỉ lệ người tự tử lựa chọn Cầu số 1 rất cao.
Điêu Thư Chân cầm lấy xấp tài liệu dày cộm về những người đã từng nhảy Cầu số 1, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Thứ này chưa chắc đã có liên quan gì đến vụ án.

Chẳng qua xuất phát từ sự nghiêm túc, cẩn thận, không muốn bỏ qua bất kì một manh mối tiềm tàng nào, Điêu Thư Chân vẫn sắp xếp lại chồng tài liệu dày cộm ấy, định lúc rảnh rỗi sẽ đọc thử.
Tia nắng len qua lớp cửa lá sách, chiếu lên hai má Điêu Thư Chân những đường kẻ dài.

Ánh sáng dần mờ đi, đến khi Điêu Thư Chân ngẩng mặt lên thì trời đã chập tối.

Cô thu dọn đồ đạc đứng dậy.

Tống Ngọc Thành không có nhà, cô cũng lười về bật bếp nấu nướng, định bụng sẽ ăn đại một bữa ở tiệm cơm kế bên là được.
Hoàng hôn dần tàn, sao trời nhấp nháy, lẳng lặng nhìn ngắm thế gian hối hả.

Vài tỷ người đang trình diễn cuộc đời có thể bình đạm nhưng lại độc nhất vô nhị của họ, tựa một bản giao hưởng đồ sộ.
Có người đứng trước bộ xương trong phòng giải phẫu, cặm cụi phủi đi tro bụi trên đó, miệng lẩm nhẩm một cái tên, giọng trầm thấp thương cảm, ẩn chứa nỗi niềm nhung nhớ;
Có người ngáp ngắn ngáp dài, thần sắc mỏi mệt nhưng sau khi đứng dậy rửa mặt với nước lạnh vẫn trở lại mở tệp hồ sơ đã ố vàng tiếp theo;
Có người sống cuộc đời chán chường chìm giữa trụy lạc xa hoa, bên cạnh là những cánh tay, bắp chân trắng nõn, trút hết thứ dục vọng nguyên thủy quá dư thừa trong tiếng nhạc nhức óc đinh tai;
Có người kiễng chân gõ cửa, cửa mở toang, bên trong đen đặc hệt một đôi mắt đầy ác ý..