Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 57




Chớp mắt đã đến sáng hôm sau, cả chi đội đến cô nhi viện Lập Tâm để lấy chứng cứ.

Lục Nghiễm đã thông báo trước với cô nhi viện, để thầy cô giáo trong đó nhanh chóng đưa bọn trẻ trong ký túc xá đi nơi khác, tránh hoảng sợ khi thấy một tốp cảnh sát đi vào.

Lúc đến Lập Tâm, đã có hai người đợi ngoài cửa.

Mọi người xuống xe, Tiết Bồng đi ra sau cốp lấy hộp dụng cụ, vừa quay người đã thấy Lục Nghiễm đang nói chuyện với hai người quản lý cô nhi viện ở ngoài cổng.

Một người trong số đó ăn mặc thoải mái, dáng người rất gầy, tóc ngắn vén sau tai trông rất sắc bén, dù đứng cách một khoảng, Tiết Bồng cũng vẫn nhận ra được đó là Cố Dao.

Lục Nghiễm trao đổi với Cố Dao một lát, chưa bao lâu đã quay vào, tập hợp tất cả mọi người, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.

Ở phía bên kia, Cố Dao cũng bảo người mở cổng, đợi Lục Nghiễm trao đổi xong bèn đưa mọi người vào bên trong.

Tiết Bồng đi theo phía sau, không thể hiện gì suốt dọc đường, chỉ nhìn theo Lục Nghiễm và Cố Dao đằng trước qua đám người, lâu lâu lại nhìn sang xung quanh.

Cố Dao: “Tôi biết hôm nay mọi người sẽ đến đây nên nói trước để thầy cô giáo đưa bọn trẻ đi cả rồi, sắp xếp gấp một chuyến dạo chơi mùa thu, có vài đứa cảm hoặc khó chịu trong người, tôi cho chúng nghỉ ngơi trong phòng y tế cả rồi, hiện giờ cả cô nhi viện chỉ có vài người quản lý và nhân viên, không biết mọi người cần thu thập chứng cứ trong bao lâu?”

Lục Nghiễm nói: “Chắc sẽ hoàn thành trước buổi trưa, ngoài ra chúng tôi cũng muốn xin ít thông tin từ các thầy cô giáo và quản lí cô nhi viện. Nhất là những người thường ngày hay tiếp xúc với Trình Lập Huy.”

Cố Dao nghĩ một lát rồi nói: “Nếu nói người tiếp xúc nhiều nhất với Lập Huy thì chính là tôi, thằng bé không thân với các thầy cô khác cho lắm, có vài đứa mười mấy tuổi cũng hay vây quanh nó hỏi chuyện này chuyện kia. Thế này đi, trưa nay bọn trẻ về, đến lúc đó mọi người đã thu thập xong chứng cứ rồi, tôi cố gắng tập trung những đứa thân với Lập Huy tới cho mọi người hỏi luôn một lần.”

Lục Nghiễm cười: “Quả đúng là chuyên gia tâm lý từng giúp phân cục khu phía Bắc phá án. Chị yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hỏi ngắn gọn, cố không để bọn trẻ bị áp lực tâm lý.”

Cố Dao thở dài: “Thật ra đây cũng là điều mà tôi lo lắng. Những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện đa phần đều biết mình không giống với những đứa trẻ ngoài kia, không có bố mẹ, không có gia đình, ít nhiều đều có vấn đề ví dụ như tự kỷ, rối loạn nhân cách ranh giới, một số chứng sợ hãi kỳ lạ vân vân. Có nhiều đứa trông khá có chí hướng, nhiều đứa lại khá ương bướng, tâm trạng không tốt cũng không nói ra, vì thế lúc hỏi chuyện, tốt nhất là vừa chơi với chúng vừa hỏi, bắt đầu từ một số vấn đề mà chúng có hứng thú, như thế mới có thể hiểu được nhanh hơn điều chúng muốn.”

Trong lúc nói chuyện, cả đội đã đến vườn phía sau.

Lá bạch quả rơi đầy trên sân, có vài cây bạch quả cao như tận bốn tầng lầu, Tiết Bồng ngước mắt, ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, ánh nắng ấm áp qua những phiến lá vàng.

Ánh nắng dịu dàng xuyên qua lá, gió thổi những phiến lá va vào nhau.

Tiết Bồng vô thức nheo mắt, lúc ngẩng lên đã tới trước toà ký túc xá.

Ký túc xá của Trình Lập Huy ở tầng ba, toà ký túc xá đã có lịch sử hơn ba mươi năm, trông rất cũ kỹ, bước chân lên sàn gỗ sẽ còn nghe tiếng “kẽo kẹt”.

Tòa nhà này không thông hai hướng Bắc, Nam, ánh sáng bên ngoài rất tốt nhưng lại khó rọi vào được, nếu không mở đèn nhiều nơi trông sẽ rất u ám, hơn nữa đã vào cuối thu, toà nhà còn có chút ẩm ướt.

Đến ký túc xá của Trình Lập Huy, Lục Nghiễm nhanh chóng, phân chia nhiệm vụ, mọi người bắt đầu thu thập chứng cứ tại hiện trường.

Tiết Bồng vẫn rất tập trung vào công việc của mình, thế nhưng trong quá trình thu thập chứng cứ, cô cũng có ấn tượng ban đầu khá sâu sắc với Trình Lập Huy và đám trẻ mồ côi khác sống ở đây.

Đến lúc xong việc, Tiết Bồng lại nhìn quanh căn phòng lần nữa.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cô nhi viện, kiểu tiếp xúc này không giống những khi tiếp xúc với trẻ mồ côi trong những vụ án trước kia, tuy cô không quen Trình Lập Huy, hiện tại cũng chưa từng gặp những đứa trẻ khác sống ở đây.

Căn ký túc xá này cũng như cả tòa nhà này vậy, ánh sáng nhạt nhoà lại còn ẩm ướt, giống như một phong ấn, một cái hộp bị niêm phong, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh và lá bạch quả thổi xào xạc, cửa sổ nhỏ lắm nhưng phong cảnh rất đẹp, cơ mà quay người lại thì căn phòng cứ tối om, dù bật đèn cũng thấy ngột ngạt.

Lục Nghiễm đi tới hỏi: “Đang tìm gì thế?”

Tiết Bồng nói: “Chỗ này làm người ta không được thoải mái, tôi chỉ ở có một lúc là tâm trạng đã bị ảnh hưởng rồi, huống hồ gì đám trẻ ở đây từ ngày này qua ngày khác. Nếu từ nhỏ lớn lên ở đây, nhìn ra khung cửa nhỏ xíu kia, ra vườn nhìn lên những bức tường cao kia, lại có thể nhìn thấy cuộc sống của những đứa trẻ khác trên báo chí, tôi cũng sẽ muốn rời khỏi đây, khám phá thế giới bên ngoài.”

Lục Nghiễm tiếp: “Em có còn nhớ mấy năm trước có vài vụ án đều có liên quan đến trẻ mồ côi ở Lập Tâm không?”

“Hình như còn nhớ mang máng. Tôi nhớ một trong số những đứa trẻ đó sau khi lớn lên còn trở thành người tài.” Tiết Bồng nhớ lại: “Tiếc là sau khi lớn lên có xuất sắc đến mấy thì vẫn phải dùng cả đời để chữa trị ám ảnh khi còn bé.”

Lục Nghiễm: “Xã hội là như thế đấy, thường ngày rất ít khi có ai quan tâm, để ý tới sức khỏe tâm lý cho trẻ con, đợi sau này đám trẻ đó lớn lên, vấn đề tích tụ trong tâm lý cũng bùng phát, “đạo đức xã hội” khi ấy lại xuất hiện, lên án chúng nặng nề hơn.”

Tiết Bồng không trả lời, cô lại nhìn xung quanh, cứ như cả Trần Lăng và Trình Lập Huy đều bỗng chốc sống dậy, không còn là những cái tên viết trên giấy trắng hồ sơ, cũng không còn là những thi thể nằm trên bàn giải phẫu nữa.

Sau khi hoàn tất công tác thu thập chứng cứ, tất cả mọi người bước ra khỏi phòng, báo cáo đơn giản với Lục Nghiễm.

Ký túc xá của Trình Lập Huy rất “sạch sẽ”, không chỉ không tìm thấy bất kỳ chứng cứ phạm tội nào, hơn nữa vì không gian của mỗi đứa trẻ đều có hạn, đồ dùng cá nhân của cậu ở đây cũng ít cực.

Lục Nghiễm sắp xếp cho Phương Húc và Hứa Trăn đi lấy lời khai cho thầy cô và quản lí ở đây trước, rồi quay sang Tiết Bồng: “Anh có chút chuyện muốn hỏi Cố Dao, em có muốn đi cùng không?”

Tiết Bồng ngạc nhiên: “Anh chịu cho tôi tham gia sao?”

Lục Nghiễm cười: “Tất nhiên, em và Cố Dao khá thân với nhau, anh nghĩ có em ở đó sẽ hỏi được dễ hơn.”

“Ừm.” Tiết Bồng nghĩ rồi nói: “Vậy tôi đi với anh.”

Trong nháy mắt, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đã tới phòng làm việc của Cố Dao.

Nơi này cũng giống như ký túc xá, ánh sáng không rọi vào được, không gian cũng rất nhỏ hẹp.

Hai người ngồi xuống, Cố Dao nhanh chóng rót hai tách trà đặt lên bàn, ngồi xuống rồi hỏi: “Lấy chứng cứ thế nào rồi, có gì cần chúng tôi hợp tác thêm không?”

Lục Nghiễm: “Mọi người đã hợp tác lắm rồi, về cơ bản đã thu thập xong chứng cứ, thế nhưng chúng tôi cần mang một số đồ dùng cá nhân của Trình Lập Huy đi làm vật chứng, đợi vụ án kết thúc, mọi người làm thủ tục là có thể lấy về lại.”

Cố Dao: “Tôi hiểu.

Tiết Bồng cầm tách trà lên, thôi hơi nóng trên mặt, thử một ngụm rồi bỗng bật cười: “Trà tắc này. Em còn nhớ lần đầu tiên đến tư vấn tâm lý, chị cũng cho em uống loại trà này.

Nghe đến đây, Lục Nghiễm và Cố Dao đều sựng lại.

Cố Dao nói: “Chị quên mất rồi. Nhưng mà chị còn nhớ lúc đó chắc đang là mùa thu, chỉ có hai mùa xuân thu là chị thường pha loại trà này.”

Tiết Bồng lại cười rồi nói: “Xin lỗi, làm phiền hai người nói chuyện, hai người tiếp tục đi.”

Lục Nghiễm hỏi nhanh vài vấn đề, Cố Dao đều trả lời rất chi tiết từng câu, cũng có thể thấy được cô rất quan tâm đến cái chết của Trình Lập Huy.

Lục Nghiễm lại hỏi: “Chị có thể cho biết một chút suy nghĩ của chị về Trình Lập Huy không?”

Cố Dao dừng lại rồi hỏi: “Đứng ở góc độ của tôi hay là những người khác?”

Lục Nghiễm: “Nói về góc độ của chị trước đi, nếu chị cũng có thể phân tích cả góc độ của những người khác thì tốt quá.”

Cố Dao nghĩ rồi nói: “Thật ra lần trước đến Cục Cảnh sát lấy lời khai, tôi đã có nhắc đến ấn tượng của tôi về Trình Lập Huy ví dụ như háo thắng, không muốn chịu thua. Sau đó về lại đây, tôi lại tìm một vài quyển bài tập lúc nhỏ của nó trong phòng chứa đồ ra xem thử, sau đó mới nhận ra thằng bé phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều.”

Cố Dao nhanh chóng đứng dậy, lấy một chồng sổ ghi chép xuống từ trên kệ, đưa đến trước mặt Lục Nghiễm.

“Đây là tất cả nhật ký và bài tập còn giữ của thằng bé, mọi người mang về xem đi.”

Lục Nghiễm và Tiết Bồng không hẹn mà cùng đưa tay, lấy hai quyển bên trên cùng.

Tiết Bồng nhanh chóng lật ra, Lục Nghiễm chỉ xem sơ rồi hỏi Cố Dao: “Hay là chị nói về cảm nhận của mình trước đi.”

Cố Dao nói: “Ban đầu tôi cứ nghĩ Lập Huy không phải là đứa bé dễ bị người khác thao túng. Dù biết nó làm thêm tại câu lạc bộ cưỡi ngựa, tôi cũng nghĩ là nó chỉ muốn kiếm thêm chút tiền. Thật ra, ngay từ ban đầu, thằng bé đi không phải chỉ vì kiếm tiền, nó cảm thấy chỉ có tiếp xúc nhiều với người trong xã hội thượng lưu thì mới có thể phát triển được các mối quan hệ nhanh nhất, vì thế nó mới cố gắng thể hiện, giành được sự quan tâm.”

Lục Nghiễm gật đầu: “Vậy thì suy nghĩ của người khác thế nào?”

Cố Dao nói: “Tôi chỉ mới quản lý Lập Tâm hai năm, trước khi tôi tới, Lập Huy không tới lui nhiều với các thầy cô ở đây, một là do nó lớn hơn mấy đứa khác nhiều, có khả năng suy nghĩ độc lập, thường thì các thầy cô không để ý đến nó mấy, hai là vì nó rất có chủ kiến, giỏi giả vờ, có thầy cô nói với tôi, trước kia trong cô nhi viện có bị sự cố nhỏ vài lần, sau khi hỏi khắp một lượt thì nhận ra đều có liên quan tới Lập Huy, có lúc nó sẽ xúi giục mấy đứa trẻ khác gây chuyện. Tất nhiên là những chuyện này đều do người khác kể lại, sau khi tôi tới thì chưa phát hiện bao giờ.”

“Có lẽ những chuyện này cũng có phần nói hơi quá, thế nhưng chưa chắc có khói mà không có lửa.” Lúc này, Tiết Bồng đang xem quyển bài tập bỗng lên tiếng.

Lục Nghiễm vô thức nhìn cô: “Em phát hiện ra gì sao?”

“Cũng không có gì đặc biệt, tôi chỉ đọc mấy đoạn, nhưng mà qua giọng văn và cách biểu đạt, Trình Lập Huy khiến tôi thấy nó quả thật rất giống một đứa trẻ có chủ kiến, không chỉ có quan điểm riêng mà còn rất biết che đậy, ngoài mặt tuy nhận lỗi nhưng trong lòng không hề nghĩ vậy…”

Tiết Bồng vừa nói vừa chỉ vào mấy dòng chữ rồi đưa Lục Nghiễm xem: “Còn nữa, chúng ta phát hiện ra đồ đạc Trình Lập Huy để lại đây khá lâu rồi lại còn rất ít, đều là đồ cũ cả. Thế nhưng trong ký túc xá câu lạc bộ cưỡi ngựa, đồ của cậu ấy chất đống trong tủ, vừa mở tủ là đồ rớt ra ngoài, còn có rất nhiều đồ chưa cắt mác, kiểu dáng cũng rất mới.”

Cô Dao thoáng sững sờ, sau đó chợt ngộ ra, nhanh chóng hiểu được ý Tiết Bồng.

Bản tính hiếu thắng từ tận xương tuỷ của Trình Lập Huy bị kìm nén lâu ngày, sau khi bộc phát, có một phần trở thành lòng đeo đuổi vật chất, nhất là từ sau khi tiếp xúc với đám thương gia giàu có ở câu lạc bộ cưỡi ngựa.

Mà dù ở nơi nào, muốn được lợi lớn trong một thời gian ngắn, lại còn liên tục đi lên, thường thì sẽ không có thủ đoạn nào là ngay thẳng.

Nghĩ đến đây, Cố Dao nói: “Không chỉ Lập Huy mà rất nhiều đứa trẻ lớn lên đây, cuối cùng đều cần phải qua được ải trong lòng mình, còn phải dùng cả đời để bù đắp những khiếm khuyết trong mình.”

Thiếu tình thương cha mẹ, dù có là ngành học nào cũng không thể giải thích được.

Tiết Bồng nói: “Nhưng Trình Lập Huy lại chịu nói chuyện với chị, em nghĩ cậu ấy thật sự thích chị, thế nên mới không bên trong một đằng mà bên ngoài một nẻo với chị.”

Cố Dao cụp mắt, yên lặng vài giây: “Tuy mọi người đã chắc chắn Lập Huy đã làm một số chuyện phạm pháp, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn cho rằng bản chất thằng bé không hư hỏng, chỉ là nó mong thành công quá, không nghĩ tới hậu quả, hơn nữa nó đã nghĩ về thế giới bên ngoài quá đơn giản nên mới tự hại mình.”

Hỏi xong một lúc lâu thì đã đến giờ trưa.

Giáo viên gọi điện cho Cố Dao, bảo rằng bọn trẻ đã về.

Lục Nghiễm nghe thấy thì đứng dậy chào Cố Dao, chuẩn bị đi nói chuyện với mấy đứa trẻ.

Tiết Bồng lại không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Tôi nói với chị Cố mấy câu được không, không lâu lắm đâu, mấy phút thôi.”

Lục Nghiễm gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai cô rồi đi ra.

Đến lúc cửa phòng làm việc đóng lại, Cố Dao mới cười trước: “Em với cậu đội phó này hình như ăn ý lắm, cậu ta cũng rất tin tưởng em.”

Tiết Bồng khựng lại, thoạt đầu ngạc nhiên không biết sao Cố Dao lại nhìn ra được, nghĩ đi nghĩ lại thì… dù gì cô ấy cũng là Cố Dao cơ mà.

“Rõ vậy sao ạ?”

Cố Dao: “Ừm, chị thấy cậu đội phó này rất có trách nhiệm, hơn nữa làm việc nhanh chóng dứt khoát. Nếu vừa nãy mà người khác đưa ra yêu cầu đó thì chưa chắc cậu ấy đồng ý đâu. Rõ ràng là cậu ta nể tình mối quan hệ giữa em với chị, cũng biết tính em tuyệt đối không làm chuyện trái ngược với nguyên tắc.”

Tiết Bồng cười: “Thật ra bọn em học chung cấp Ba, anh ấy cũng là nhân chứng trong vụ án của chị em.”

“Hèn gì…” Cố Dao hơi ngạc nhiên rồi lại hỏi: “Phải rồi, em muốn nói gì với chị?”

Tiết Bồng nói: “Trước khi lấy chứng cứ, em có nghe chị nhắc tới một thứ gọi là “rối loạn nhân cách ranh giới” trong lúc chị giới thiệu về tình trạng của bọn trẻ ở đây, em không biết em có nhớ nhầm không, hình như kiểu người có tính cách này rất hấp tấp, dễ nổi nóng, cảm xúc rất không ổn định, lại còn thường nổi trận lôi đình vì một vài va chạm nhỏ, có người còn tự hại, có người lại chọn làm hại người khác.”

Cố Dao: “Đại loại là như thế. Sao tự dưng em lại quan tâm tới chuyện này?”

“À, chỉ là gần đây em có gặp một người rất giống với tình trạng này, nhưng mà em thấy, người này còn hung ác hơn, điên loạn hơn, cũng phá hoại hơn.”

Cố Dao khẽ cau mày: “Nếu em thật sự gặp phải người như thế, vậy thì chị khuyên em tránh xa ra một chút, đừng bao giờ chọc tới người này. Tuy chị luôn cho rằng rất nhiều tội phạm vì lúc nhỏ bị ngược đãi, nên mới hình thành tính cách bạo lực, chúng ta nên quan tâm những người này nhiều hơn, không thể cứ nhìn với ánh mắt thù hằn. Thế nhưng nhìn ở một góc độ khác, một khi đã hình thành nên “di chứng” này thì không thể đảo lộn được, vì thế chúng ta phải phân tích, chữa trị, thậm chí là đồng cảm với những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý này, thế nhưng tuyệt đối không được nói lý với “kẻ điên”.”

Nghe đến đây, trong đầu Tiết Bồng nhanh chóng hiện lại cảnh tượng tối qua, Hàn Cố đứng dưới ánh đèn đường khuyên can cô, không khỏi cười tự giễu.

Cố Dao hỏi: “Cười gì thế?”

Tiết Bồng nói: “Chỉ là tự dưng cảm thấy trước giờ mình chỉ nhìn người khác ở một góc độ. Thật ra trước đó cũng đã có người khuyên em như những gì chị nói ban nãy, nhưng mà em không hề nghe.”

Cố Dao cười nói: “Chị nghĩ người đó cũng có ý tốt.”

Tiết Bồng: “Vâng.”

Mấy phút sau, Tiết Bồng rời khỏi phòng làm việc, đi về hướng ký túc xá.

Trong lúc đi ngang qua sảnh, cô nhìn thấy một tủ kính trưng bày, trong tủ đặt rất nhiều cúp, giấy khen, bức tường bên còn có treo ảnh chụp chung những giai đoạn khác nhau của đám trẻ từ ngày cô nhi viện Lập Tâm thành lập tới giờ.

Tiết Bồng ngừng lại nhìn giây lát, ban đầu cũng không nghĩ gì nhiều, cho đến khi cô nhìn thấy một tấm ảnh năm người treo ngay góc.

Bức ảnh đã rất cũ, cũng trông rất bình thường, tuy là ảnh màu nhưng đã xuống màu, mặt mũi năm đứa trẻ trong hình đã hơi mờ, nhìn thấy được là có cả trai lẫn gái, đứa cao nhất, lớn nhất là một bé gái, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Dưới tấm ảnh còn có viết tên của năm đứa trẻ, Tiết Bồng không biết bốn đứa trong số đó là ai, nhưng cô lại biết được cái tên của bé gái cao cao đứng ở giữa.

Đó chính là Trần Lăng.

Tiết Bồng cũng không biết mình đã nghĩ thế nào, vô thức cầm điện thoại chụp lại, tiếp đến lại nhận ra điện thoại có tin nhắn tới, là tin nhắn từ mười phút trước của Lục Nghiễm.

“Bọn anh ở nhà ăn này.”

Tiết Bồng trả lời: “Được, tới ngay.”

Kết quả, Tiết Bồng vừa bước vào cửa nhà ăn thì đã nghe tiếng khóc la bên trong.

Bước vào xem thử thì thấy hình như là có hai đứa trẻ vừa gây nhau, một đứa bị đánh mà khóc, đứa kia trông rất tức tối, đang khoanh tay giận dỗi.

Những đứa trẻ khác đều ở bên ngoài, không nói không rằng, như là không liên quan tới mình, có đứa đang châm thêm, có đứa đang phân tích xem ai sai ai đúng.

Hai giáo viên rất khó khăn mới duy trì được trật tự nhưng đám trẻ quá đông, không lo được hết trong thời gian ngắn, đến Phương Húc và Hứa Trăn cũng đành phải đi tới giúp đỡ.

Rõ là trong lúc hỏi chuyện đã xảy ra xích mích nhỏ.

Lục Nghiễm lúc này đang chen giữa hai đứa bé, mỗi tay ôm một đứa.

Dáng người anh cao ráo, dù là đang ngồi xổm thì cũng như một ngọn núi trước mặt đám trẻ này, hai đứa trẻ lại bị anh vòng tay giữ lấy, muốn đi cũng đi không được.

Tiết Bồng không đi tới ngay, chỉ nghiêng đầu quan sát cảnh này.

Lục Nghiễm đứng quay lưng lại cửa, một tay khẽ vỗ lưng đứa bé đang khóc, tay kia vuốt cơn giận của đứa còn lại, giọng nói rất trầm, dường như đang cố gắng trò chuyện với hai đứa bé.

Hai phút sau, hai đứa bé mới đoàn kết được nhờ sự giảng hòa của Lục Nghiễm, ban đầu không đứa nào chịu nhìn đứa nào, sau đó đã quay đầu nhìn nhau, tuy còn hơi ngượng nhưng đều chìa tay bắt tay bạn mình.

Tiết Bồng nhướng mày, đi tới gần, vừa lúc nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Hai đứa xem, đều là tay cả đấy, nhưng mà vừa có thể biến thành nắm đấm, cũng có thể giao lưu với nhau như thế này. Dùng nắm đấm là kẻ thù mất rồi, nhưng bắt tay như thế này thì có thêm một người bạn, kẻ thù là chống đối lẫn nhau, nhưng mà bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ.”

Nghe đến đây, một bé trai trong cả hai nhíu mày, đứa còn lại thì mù tịt.

Tiết Bồng không khỏi cười khẽ nói: “Tôi không thấy là tụi nó hiểu được những gì anh nói đâu.”

Ngược lại thì hai tay anh luôn vuốt nhẹ lưng hai bé trai, có lẽ động tác này có tính an ủi nhiều hơn.

Lục Nghiễm khựng lại, vô thức quay đầu, trọng tâm cơ thể hơi hướng về sau, anh đang ôm hai đứa trong lòng, một đứa trong đó bỗng đưa tay ôm lấy cổ anh.

Lục Nghiễm vô thức ôm lấy đứa bé, cảm nhận được ai đó vừa thơm lên má mình, hơi man mát, hình như nước mắt cũng dính lên cả.

Tiếp đến, giáo viên bèn gọi: “Được rồi được rồi nào, tới đây ngồi cả, chuẩn bị ăn cơm nào!”

Hai đứa trẻ lại bỗng chốc chạy đi, Lục Nghiễm bị mất trọng tâm, ngồi bệt xuống đất.

Tiết Bồng vô thức tới kéo anh lên, Lục Nghiễm cũng chìa tay ra.

Hai người nắm lấy tay nhau, lòng bàn tay anh rắn chắn nóng ấm, tay cô thì lại hơi lạnh.

Nhưng Lục Nghiễm rất có sức, Tiết Bồng không chỉ không kéo được anh lên mà còn bị kéo suýt khuỵu cả xuống.

Tiết Bồng vội vã đứng vững, cụp mắt nhìn Lục Nghiễm mà cười: “Anh bị sao vậy, mạnh vậy mà còn bị con nít đẩy cho té hả?”

Lục Nghiễm khẽ thở dài, giọng rất thấp: “Anh ngồi tê chân luôn rồi.”

Tiết Bồng hỏi: “Ngồi bao lâu rồi?”

“Chắc cũng mười mấy phút rồi.” Lục Nghiễm đưa một tay nắm lấy Tiết Bồng, một tay vịn vào cái bàn bên cạnh, đứng dậy nhúc nhích chân rồi nói: “Chăm con nít khó thật đấy.”

Tiết Bồng buồn cười nhìn anh, sau đó quay người nhìn, nhân viên đã đẩy xe thức ăn vào.

Phương Húc và Hứa Trăn cũng thở phào, đi đến cạnh Lục Nghiễm và Tiết Bồng.

Một người nói: “Không ngờ nói chuyện với mấy đứa trẻ này còn mệt hơn nói chuyện với tội phạm.”

Người kia nói: “Mấy đứa nhỏ thì hoàn toàn không hỏi được cái gì, mấy đứa cỡ mười mấy tuổi thì có cung cấp chút manh mối.”

Tiết Bồng vô thức quay sang, mấy đứa trẻ mười mấy tuổi đã tới giúp nhân viên chia cơm ra từng phần, còn phụ trách chia cho mấy đứa bé hơn.

Trong số đó có một bé trông tầm mười ba, mười bốn tuổi, cứ nhìn sang đây miết.

Tiết Bồng nhìn vào mắt nó, con bé lập tức né đi.

Đến lúc Tiết Bồng và ba người nhóm Lục Nghiễm di ra khỏi nhà ăn, chưa đi được bao xa đã nghe thấy có người gọi từ phía sau: “Đợi đã!”

Quay đầu lại nhìn thì thấy bé gái ban nãy đã đuổi theo.

Tiết Bồng hỏi: “Sao thế em?”

Cô bé hơi cảnh giác nhìn Tiết Bồng, lại quay sang nhìn Lục Nghiễm, nuốt ực rồi mới lên tiếng: “Có phải anh Lập Huy không về nữa rồi đúng không?”

Vừa dứt lời, cả bốn người đều sửng sờ, bỗng chốc không biết trả lời sao.

Lục Nghiễm cũng cau mày, đang cân nhắc xem có nên nói sự thật không.

Cô bé cúi đầu, giọng thấp đến khó nghe thấy: “Anh ấy bị người ta hại chết rồi đúng không…”

Lục Nghiễm khựng lại, ngồi khuỵu xuống trước mặt bé gái, gần như ngang tầm với cô bé, nhẹ giọng: “Có thể nói với chú là sao cháu lại biết không?”

Cô bé mím môi, không trả lời mà chỉ nói: “Cô giáo nói cô chú là cảnh sát.”

Lục Nghiễm khẽ cười: “Đúng rồi, cô chú là cảnh sát, tới để điều tra vụ án của anh Lập Huy.”

Cô bé yên lặng vài giây, đột nhiên móc trong túi ra một thứ, úp tay xuống, đưa tới trước mặt Lục Nghiễm.

Hành động này hơi đột ngột nhưng Lục Nghiễm vẫn chìa tay ra hỏi: “Cho chú à?”

Cô bé gật đầu: “Anh Lập Huy nói với cháu, nếu có một ngày anh ấy không về được nữa, thì phải đưa thứ này cho chú cảnh sát.”

Nói xong, cô bé cũng buông tay, món đồ rơi vào lòng bàn tay Lục Nghiễm.

Cô bé không nói thêm gì nhiều, quay người chạy lại vào nhà ăn.

Lục Nghiễm cúi đầu nhìn, cô bé vừa đưa cho anh một chiếc USB.