Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 183: Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 39




Nhắc đến Tiết Dịch và mật thất, Tiết Bồng nhanh chóng đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Chị tôi phát hiện ra mật thất từ bao giờ?”

Hàn Cố nói: “Theo lời cô ấy thì cô ấy vẫn luôn biết đến sự tồn tại của mật thất.”

Đúng vậy, Tiết Dịch luôn biết vậy.

Lúc Tiết Ích Đông vẫn còn sống, ông thường bàn chuyện tương lai thành phố Giang với Thường Trí Bác và Tần Bác Thành ở căn nhà nhỏ hai tầng, đến sau này, Tần Bác Thành bị điều đi nơi khác, Tiết Ích Đông và Thường Trí Bác vẫn gặp nhau như vậy.

Có vài lần Tiết Ích Đông đến căn nhà hai tầng, Tiết Dịch cũng đòi đi theo, Tiết Ích Đông không dỗ dành được, chỉ đành đưa cô ấy theo.

Tiết Dịch lên trên tầng tự chơi một mình, Tiết Ích Đông thì gặp khách ở dưới.

Lúc đó, Tiết Ích Đông hoàn toàn không hề tránh né gì Tiết Dịch, mật thất cũng không đóng kín hoàn toàn, vì thường hay dùng tới nên cũng thường để mở.

Mấy năm sau khi Tiết Ích Đông qua đời, Tiết Dịch vẫn không hề có ý định mở căn mật thất ra, xem xem có gì trong đó, cô ấy biết đó đều là hồ sơ công việc của Tiết Ích Đông, có xem cũng không hiểu.

Cho đến một ngày nọ, Tiết Dịch nghe thấy Thường Trí Bác và Trương Vân Hoa nói chuyện với nhau, biết được cái chết của Tiết Ích Đông còn có ẩn tình, thậm chí Thường Trí Bác còn chính miệng nói ra rằng, ông ấy nghi ngờ người đứng sau chuyện này là người trong những nhà máy hóa chất năm đó.

Lúc này Tiết Dịch mới quyết định mở mật thất ra.

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy thì chuyện của chị ấy với Hoắc Kiêu và nhà họ Hoắc là như thế nào?”

Hàn Cố nói: “Trước khi Tiết Dịch mở cửa mật thất, Hoắc Kiêu vẫn luôn theo đuổi cô ấy. Trong mắt bạn học, họ là cặp đôi vườn trường, nhưng thật ra thì Tiết Dịch vẫn luôn có chuyện giấu giếm Hoắc Kiêu.”

Sau khi phát hiện ra thứ bên trong mật thất, Tiết Dịch mới bắt đầu “đồng ý” với Hoắc Kiêu.

Đây cũng là một phần trong bài đăng của Silly Talk viết về nữ thần của O đối mặt với hai lựa chọn là tình yêu và quyền thế, sau đó lựa chọn quyền thế.

Cũng có nghĩa là Tiết Dịch đã đồng ý làm bạn gái Hoắc Kiêu.

Tiết Bồng nhíu mày, cảm thấy đâu đó không đúng, lúc này lại nghe Lục Nghiễm hỏi: “Đồng ý với Hoắc Kiêu là đồng nghĩa với việc lựa chọn quyền thế sao? Chuyện này có logic không?”

Hàn Cố nhìn sang: “Tiết Dịch cần “sức mạnh”, nhưng phải làm thế nào để có được sức mạnh? Trong những người khi đó chúng tôi biết, Hoắc Kiêu chính là đường duy nhất. Hơn nữa toàn bộ tài liệu trong mật thất đều liên quan đến nhà máy hóa chất và ô nhiễm công nghiệp hoá chất, Hoắc Thị lại khởi nghiệp bằng ngành này, Tiết Dịch cũng mong có thể nhanh chóng tiếp xúc được với trung tâm vấn đề của ngành này thông qua việc tiếp cận Hoắc Kiêu, có khi sẽ có một ngày cô ấy có thể thu được tin tức qua những mối quan hệ mà nhà họ Hoắc có được. Nhưng cô ấy không nói chuyện này cho chú Thường biết, chỉ nói với mình tôi.”

Tiết Bồng hỏi: “Chị ấy nói với anh? Không phải hai người hẹn hò nhau sao? Anh cứ nhìn chị ấy với Hoắc Kiêu…”

Tiết Bồng bỗng chốc không hiểu nỗi, rốt cuộc Hàn Cố đã suy nghĩ thế nào.

Hàn Cố hít sâu một hơi, không trả lời mà hỏi lại: “Mọi người có từng nếm trải mùi vị không có gì hết chưa? Có cảm thấy cuộc sống không chút thú vị, không có động lực để sống, không có mục tiêu để theo đuổi, không hề tò mò về thế giới này, ăn chỉ vì đói, không kén cá chọn canh không? Cuộc đời tôi đơn giản lắm, người thân lạnh nhạt, không có bạn bè, không có người thật lòng thích tôi, tôi cũng tự biết mình sẽ không thích bất cứ ai, lúc ấy đột nhiên có một người xuất hiện, cô ấy cho tôi hơi ấm. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu cái gì gọi là “có được”, lần đầu tiên nhận ra hoá ra mình vẫn là người bằng xương bằng thịt, dòng máu vẫn nóng, tim vẫn đập, vẫn mong đợi vào tương lại, vẫn có mơ mộng với thế giới.”

Nhưng vì từng có được, nên mới bắt đầu sợ mất đi.

Ngay từ khi bắt đầu, trong lòng Hàn Cố đã thấy rõ, Tiết Dịch với hắn không giống nhau, cô ấy có mưu tính và sức sống mãnh liệt, cô ấy có mục tiêu rõ ràng và lâu dài, cô ấy biết mình muốn gì, nhắm tới gì, làm gì, cô ấy sẽ không cho phép người khác cản trở bước đi của mình.

Dù người ấy có là mẹ Trương Vân Hoa, là Hàn Cố, người con trai cô ấy thích thì cũng không được.

Tất nhiên, việt Tiết Dịch đồng ý làm bạn gái Hoắc Kiêu là một cú sốc đối với Hàn Cố, nhưng hắn không đồng ý thì đã sao, với tính cách của Tiết Dịch, cô ấy sẽ không chút do dự mà rời đi, cô ấy tàn nhẫn với chính mình, huống hồ gì là với người khác.

Động lực tìm ra kẻ thù cùng ham muốn trèo lên cao đã lấp kín nội tâm Tiết Dịch, chúng xâu xé cô ấy, khiến cô ấy không thở được, trong cái kẽ hở đó, không gian dành cho tình cảm là rất ít, dù là tình thân hay là tình yêu đều không thể chữa lành cô ấy.

Hàn Cố nhìn thấy hết tất cả, hắn không định cản trở Tiết Dịch mà đã gợi ý cho cô ấy một biện pháp điều hoà, khiến Tiết Dịch không phải một thân một mình trên quãng đường sau đó.

Vào lúc Tiết Dịch không nhìn thấy, không lường được Hoắc Kiêu, Hàn Cố sẽ chủ động bàn với cô ấy, hai người sẽ trao đổi ý kiến, sẽ phân tích, sắp xếp bước đi sắp tới.

Như thế thì Hàn Cố cũng sẽ không phải mất đi “hơi ấm” khó khăn lắm mới có được này.

Hàn Cố nói: “Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết, Tiết Dịch sẽ không thay đổi vì tôi, cô ấy tìm được an ủi ở tôi, tôi cũng không có ý định độc chiếm, yêu cầu cô ấy bắt buộc phải kết hôn sinh con, sống cuộc sống bình thường với tôi. Tôi không biết đó có phải là yêu không, hay là chúng tôi tìm thấy gì đó giống nhau ở người kia, vì thế nên yêu thích nhau, đồng cảm với nhau. Tôi rất mong cô ấy có thể hoàn thành được mong muốn của mình, về điểm này thì cô ấy mạnh mẽ hơn tôi, ít nhất thì cô ấy tìm được ý nghĩa của việc cố gắng.”

Sau đó, Hàn Cố lại kể tiếp.

Sau khi Tiết Dịch và Hoắc Kiêu bắt đầu hẹn hò, họ dần phát hiện ra Hoắc Kiêu thực chất hết mực sùng bái bản thân mình, hơn nữa anh ta còn luôn giấu kín chuyện này.

Cũng bắt đầu từ khi đó, Tiết Dịch hiểu rằng muốn khiến Hoắc Kiêu yêu cô ấy hết mực, để cô ấy lợi dụng được thì tuyệt đối không thể chỉ cần như ngày trước, qua lại với tư cách một cô bạn học xinh đẹp giỏi giang là được, Hoắc Kiêu có thể chỉ thích một cô ấy như thế trong một lúc nào đó, cứ như thích bất kỳ một thứ đẹp đẽ nào vậy.

Muốn thật sự tiếp cận được đến thế giới nội tâm của Hoắc Kiêu, nhất định phải khiến anh ta cảm thấy họ là đồng loại, mới có thể tâm đầu ý hợp.

Vào lúc ấy, Tiết Dịch phát hiện ra chuyện Hoắc Ung bảo Thẩm Chí Bân theo dõi Hoắc Kiêu, cô ấy đã nói Hoắc Kiêu nghe chuyện đó.

Hàn Cố nói: “Hoắc Kiêu muốn lợi dụng Thẩm Chí Bân để cắn trả lại Hoắc Ung, Tiết Dịch đã đưa gợi ý cho cậu ta dựa trên cơ sở này, cô ấy bảo chỉ có “bài học” sâu sắc mới khiến loại người như Hoắc Ung ngoan ngoãn được.”

Bài học sâu sắc kia tất nhiên chính là cuộc phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn.

Hoặc có thể nói là Hoắc Kiêu chỉ nghĩ ra bước đầu, ăn miếng trả miếng, còn chuyện để Hoắc Ung đoạn tử tuyệt tôn hoàn toàn là “lời nhắc” của Tiết Dịch.

Hoắc Kiêu đã quay lại đoạn phim hôm đó, sau khi xong chuyện còn xem chung với Tiết Dịch.

Tiết Dịch đã chuẩn bị sẵn từ trước, cô ấy mang theo bút ghi âm trong người, ghi lại cuộc nói chuyện trong clip đó.

Hàn Cố vừa nói vừa lấy USB ra, đặt lên trên bàn: “Giọng Hoắc Kiêu trong đoạn ghi âm này hết sức rõ ràng, cậu ta còn nói với Hoắc Ung mấy câu, Hoắc Ung khóc lóc cầu xin cậu ta, cậu ta không để tâm nói, còn nói “làm đi”. Còn đoạn phim thì với tính cách của Hoắc Kiêu, tôi nghĩ cậu ta vẫn còn giữ đó, vì theo tôi được biết, sau đó mỗi lần Hoắc Ung hống hách làm Hoắc Kiêu tức tối, Hoắc Kiêu đều sẽ mang đoạn phim đó ra để chọc tức Hoắc Ung.”

Đến lúc Lục Nghiễm cất USB đi, Hàn Cố lại bảo: “Còn về Hoắc Đình Diệu thì tôi nghĩ hai người đã rõ được phần nhiều rồi, còn có gì muốn hỏi tôi không?”

Tiết Bồng chợt khựng, cô thấy dường như Hàn Cố chuyển chủ đề hơi nhanh, rõ ràng còn có gì đó chưa kể hết.

Thế nhưng Tiết Bồng cũng chỉ nghi ngờ thế thôi, cô không hề lên tiếng.

Lục Nghiễm lại hỏi: “Mười năm trước, Tiết Dịch đã biết được chân tướng vụ tai nạn của Tiết Ích Đông như thế nào? Hoắc Kiêu nói à?”

Hàn Cố cụp mắt trả lời: “Tôi chỉ biết hôm đó Tiết Dịch trở về từ biệt thự nhà họ Hoắc, cô ấy sốc rất nặng. Cô ấy tới nơi tôi ở để tìm tôi, còn không ngừng bảo rằng mình đã sai, sai đến không tưởng, hiện giờ muốn ngừng lại cũng không kịp nữa, cô ấy không chỉ hại chính mình mà còn sẽ hại cả người nhà, bố mà biết cô ấy đã làm những gì, chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô ấy.”

Thế là thế nào?

Không chỉ hại chính mình mà còn sẽ hại cả người nhà?

Tiết Bồng nghiền ngẫm câu nói này, nhớ lại hành động cử chỉ của Tiết Dịch rồi hỏi: “Sao chị tôi lại nói vậy? Chẳng lẽ ngoài việc gợi ý cho Hoắc Kiêu bắt cóc Hoắc Ung, chị ấy còn tham gia vào chuyện gì khác sao?”

Hàn Cố hít sâu một hơi: “Chuyện này thì anh không biết.”

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy hôm đó đã có chuyện gì xảy ra ở biệt thự, anh có biết không?”

Hàn Cố lắc đầu, vẫn cúi gằm mặt.

Tiết Bồng nheo mắt, càng thấy khó tin hơn: “Anh nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi đi.”

Vài giây sau, Hàn Cố mới ngẩng lên nhìn Tiết Bồng: “Anh chỉ biết hôm đó Tiết Dịch lên đồ đến tiệc rượu, lúc đi cô ấy vẫn còn rất vui vẻ. Nhưng đến lúc về, cô ấy lại nói với anh và chú Thường, cô ấy đã biết ai đã giết bố mình, kẻ đó chính là Hoắc Đình Diệu. Anh nghĩ chắc chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc đó.”

Tiết Bồng và Lục Nghiễm đều cùng lúc loé lên thắc mắc.

Chẳng lẽ trong bữa tiệc đó có ai biết được nội tình, còn nói sự thật cho Tiết Dịch nghe vì một nguyên nhân nào đó sao?

Nhưng như thế cũng không đúng, rốt cuộc ai lại biết chuyện nội bộ nhà họ Hoắc, hay là Hoắc Kiêu nói Tiết Dịch biết?

Tại sao lại cứ phải nói trong bữa tiệc đó?

Hàn Cố tiếp tục: “Sau đó anh cũng có ý định điều tra xem buổi tiệc đó có bao nhiêu người, có những ai, nhưng tiếc là đã cách đó quá lâu, anh không nắm được thông tin cụ thể, chỉ có một danh sách khái quát cũng nằm trong USB. Nhưng mà anh đã đối chiếu thân phận của những người trong danh sách đó rồi, cũng đã cố nhớ xem Tiết Dịch có tiếp xúc với ai trong số đó không, kết quả là không thu được gì.”

Nói tới đây, Hàn Cố lại chuyển chủ đề lần nữa: “Nhưng mà anh có biết vài người biết được sự tình về vụ tai nạn của bố em, chắc trong tay họ có chứng cứ, đủ để chỉ ra kẻ đứng đằng sau lên kế hoạch vụ tai nạn chính là Hoắc Đình Diệu.”

Hàn Cố nói nhanh vài cái tên, về cơ bản đều trùng khớp với những gì Lục Nghiễm điều tra được, đó chính là Phó Cục trưởng tiền nhiệm, đội phó Đại đội Giao thông và Hứa Kinh Vĩ.

Sau đó, Hàn Cố lại nhắc tới vài vụ án, tất cả đều là những vụ mà văn phòng luật Lập Khôn đã xử lý cho tập đoàn Hoắc Thị trước kia, tất nhiên đa phần đều do Phùng Tề Chính đảm nhận, Hàn Cố cũng không nhận được thông tin chính xác nhất, chỉ có thể liệt kê ra những vụ án mà hắn biết thành sườn nội dung để tiện cho cảnh sát điều tra tiếp theo đó.

Còn một phần là công việc của Hoắc Thị mà Hoắc Kiêu quản lý, cùng với giao dịch ngầm của một số công ty, hồ sơ phần này thì Hàn Cố có đủ, một số góp ý pháp luật cũng là do hắn cung cấp, một số giấy tờ là do hắn làm, hắn đã thu thập toàn bộ, chỉ đợi đến hôm nay.

Tất nhiên là một khi số hồ sơ này đến tay cảnh sát, cũng đồng nghĩa với việc con đường làm luật sư của Hàn Cố cũng đã đến hồi kết thúc, có khi còn đối mặt với rủi ro ngồi tù.

Chỉ là hắn chẳng hề quan tâm mấy chuyện này.

Tiếp đến, Lục Nghiễm lại hỏi thêm vài câu, ví dụ như sự tình chuyện hối lộ của công ty giám định bên thứ ba mà Hoắc Thị đầu tư, theo Hàn Cố biết thì còn có bao nhiêu người bị nhà họ Hoắc mua chuộc giống như Phó Cục trưởng tiền nhiệm vân vân.

Hàn Cố trả lời từng câu một, hắn còn nói: “Tôi không có danh sách mua chuộc, nhưng tôi đã thu thập được mười mấy danh sách khách hàng trong tiệc rượu của nhà họ Hoắc mấy năm nay, cũng nằm trong USB ấy. Tôi nghĩ trong đó chắc chắn sẽ tìm được một số thứ trong đó.”

Còn bữa tiệc mà Thường Trí Bác trà trộn vào chỉ toàn là người trong giới kinh doanh, những nhân vật chính trị hay bên lề khách đều không xuất hiện, đây là lần đầu tiên nhà họ Hoắc tổ chức tiệc như thế.

Theo lời Hàn Cố, tuy Hoắc Đình Diệu và Hoắc Kiêu không nói rõ, nhưng cả hai cha con họ đều gửi gắm kỳ vọng rất cao vào bữa tiệc lần này.

Từ lúc Hoắc Kiêu gặp tai nạn, nhà họ Hoắc không còn tổ chức tiệc thế này nữa, ban đầu là vì Hoắc Đình Diệu không có tâm trạng, cũng ngại xây dựng hình tượng con trai bị tai nạn, người làm cha thì còn gọi bầy gọi bạn, sau đó thì do Hoắc Ung liên tiếp gây chuyện, nhà họ Hoắc cũng không tiện phô trương thế.

Tiếp nữa thì Hoắc Ung chết, Hoắc Kiêu tỉnh lại, danh tiếng của nhà họ Hoắc và Hoắc Thị tuột dốc trầm trọng, Hoắc Đình Diệu cần phải kín kẽ, tất nhiên là không thể làm rầm rộ thế được.

Đến gần đây, Hoắc Kiêu đề nghị gầy dựng lại phong thái trước đây của Hoắc Thị và nhà họ Hoắc, còn thương lượng với Hoắc Đình Diệu rằng có thể lấy danh nghĩa của anh ta để tổ chức bữa tiệc này, vừa để chúc mừng anh ta vượt qua đại nạn, vừa nhân cơ hội đo lường thử xem nhà họ Hoắc còn trọng lượng bao nhiêu trong mắt người khác, nhất là với những mối quan hệ chính phủ mà trước kia họ đã bỏ biết bao công sức để lôi kéo.

Tất nhiên là vẫn còn một hàm ý nữa, chính là sau này Hoắc Đình Diệu sẽ chuyển sang con đường chính trị, thế thì quyền lực của Hoắc Thị sẽ được chuyển dời cho Hoắc Kiêu.

Bởi thế nên lần này, Hoắc Kiêu không chỉ đại diện cho nhà họ Hoắc, mà còn đại diện cho Hoắc Thị trong tương lai.

Tiếc là sau khi nhà họ Hoắc gửi thiệp mời, tất cả khách mời bên chính phủ đều đồng loạt từ chối, lý do hiển nhiên là đủ mọi kiểu, nhưng như thế cũng có nghĩa là đang cho nhà họ Hoắc một tín hiệu.

Hàn Cố nói: “Theo tôi quan sát, tuy hai cha con họ không hề tỏ thái độ ra mặt, nhưng trong lòng thật ra đang rất lo. Hiện giờ Hoắc Đình Diệu đã tập trung hết tâm trí vào cuộc bình chọn Đại sứ bảo vệ môi trường cuối tháng này, sự kiện đó là do chính phủ tổ chức, hơn nữa với mức đầu tư cho lĩnh vực này của ông ta, không ai có thể cạnh tranh lại. Ít nhất thì cho đến hiện giờ, ông ta nắm vững hết mười mươi.”

Quả thật là thế, nếu không có gì ngoài ý muốn, Hoắc Đình Diệu sẽ trúng cử.

Đây cũng là mấu chốt cuộc nói chuyện của Lục Nghiễm và Tần Bác Thành hôm trước.

Với cống hiến của Hoắc Đình Diệu trong lĩnh vực bảo vệ môi trường, chính phủ không có lý do để không chọn ông ta.

Cũng có nghĩa là nếu không có “bằng chứng thép” nào xuất hiện đủ đế xoay chuyển tình thế trước đó, tất cả những suy đoán rằng Hoắc Đình Diệu vi phạm luật pháp kỷ cương đều sẽ chỉ là suy đoán.

Mà một khi danh hiệu danh dự này được trao cho ông ta, sau đó lại điều tra được chứng cứ ông ta phạm tội, chính phủ cũng sẽ bẽ mặt.

Tất nhiên là những điều này cũng phải nhờ hai bên tự hiểu ý nhau, Tần Bác Thành cũng có cái khó của mình.

Nếu tìm đại một lý do, loại bỏ Hoắc Đình Diệu vì nghi ngờ ông ta liên quan tới một vụ án nào đó, thế thì cũng đồng nghĩa với việc đang nhắc nhở Hoắc Đình Diệu, khiến ông ta có thời gian chuẩn bị tiêu huỷ chứng cứ.

Vì thế cho đến hiện giờ, thái độ của bên đại sứ bảo vệ môi trường vẫn cứ như trước, dù Hoắc Đình Diệu thăm dò thế nào, ông ta cũng vẫn còn đang là người được chọn.

Số thông tin Hàn Cố cung cấp tuy vẫn chưa tiếp xúc đến trọng tâm, nhưng lại có được tác dụng làm dàn đề, mỗi mục đều được liệt kê chi tiết, không chỉ dính dáng đến án hình sự mà còn có dân sự, kinh doanh, sắp tới bắt tay điều tra, cảnh sát hình sự buộc phải hợp tác với cảnh sát kinh tế, các bộ phận quản lý Cục bảo vệ môi trường, chia thành chính phụ, chia khu vực, trong ngoài kết hợp.

Xét về công lao, nếu thật sự điều tra được nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị có vấn đề, tất cả bộ phận ban ngành đều có công, đây chắc chắn sẽ là bản báo cáo dày nhất năm, dù là báo cáo lên cấp tỉnh hay là trên nữa, đều có thể trở thành vụ án điển hình.

Tất nhiên là để biến những “tiếng xấu” này thành “công trạng” thì đòi hỏi lượng kiến thức rất lớn.

Bên này, Hàn Cố với Lục Nghiễm cứ mỗi người một câu, người hỏi người trả lời, cực kỳ tường tận.

Ở bên đây thì Tiết Bồng không hề quá chìm đắm vào phần sau, cô vẫn đang mãi suy nghĩ về đoạn giữa.

Không như Tiết Bồng, lúc này Lục Nghiễm đang quan tâm đến hướng đi của cả cục diện, nhưng Tiết Bồng lại cứ nghĩ về hai lần chuyển chủ đề, hai lần khựng lại của Hàn Cố vừa rồi.

Một lần là sau khi nhắc tới chuyện Hoắc Ung bị bắt cóc, Hàn Cố lại chuyển chủ đề sang Hoắc Đình Diệu, còn một lần nữa liên quan đến bữa tiệc Tiết Dịch tham dự ở nhà họ Hoắc, hắn không chỉ né tránh ánh mắt mà còn bảo rằng mình không biết đêm đó Tiết Dịch đã trải qua những gì, tại sao lại chắc chắn Hoắc Đình Diệu là kẻ chủ mưu hại chết Tiết Ích Đông.

Rõ ràng là Hàn Cố đang giấu giếm gì đó ở hai lần này.

Nhưng tại sao thế?

Nếu Tiết Dịch có thái độ bất thường, còn biết được chuyện Hoắc Đình Diệu là chủ mưu giết hại Tiết Ích Đông trong bữa tiệc, đối mặt với một sự việc lớn như thế, một thông tin then chốt như vậy, Hàn Cố và Thường Trí Bác chắc chắn phải dò hỏi tới cùng, Tiết Dịch cũng đâu cần phải giấu họ.

Tiết Bồng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có thể giải thích rằng Hàn Cố đang giấu giếm vì Tiết Dịch.

Hắn không muốn người nhà của Tiết Dịch biết được một số chuyện gì đó của cô ấy, hơn nữa những chuyện đó không có liên quan trực tiếp đến việc chứng thực cha con nhà họ Hoắc đã vi phạm pháp luật kỷ cương như thế nào.

Sau khi có được kết luận như thế, Tiết Bồng thẫn thờ một lúc, cô không chú ý đến cuộc trò chuyện của Lục Nghiễm và Hàn Cố, đầu óc chỉ mãi lo nghiền ngẫm kết luận vừa rồi.

Cho đến khi cô quay sang Phương Tử Oánh ở đối diện.

Phương Tử Oánh hết sức yên lặng, từ đầu tới cuối gần như không hề ngẩng đầu, cũng không uống nước, cô ta cứ như làm nền ở đó, ngồi yên không nhúc nhích, có động đậy khe khẽ cũng chỉ là cử động mấy ngón tay đặt trên gối mà thôi.

Tiết Bồng hít sâu mấy hơi, đến lúc bình tĩnh lại, dòng suy nghĩ cũng rõ ràng, cô đưa đầu ngón chân chọc nhẹ vào Phương Tử Oánh.

Phản ứng đầu tiên của Phương Tử Oánh là tránh né, lùi về sau, cô ta còn tưởng Tiết Bồng vô ý.

Sau đó, Tiết Bồng lại chạm vào cô ta lần thứ hai.

Lúc này Phương Tử Oánh mới giật mình, vội vã ngước lên.

Tiết Bồng không lên tiếng, chỉ quay mặt sang chỗ trống bên cạnh, đưa mắt ra dấu cho cô ta sang đó nói chuyện.

Tiếp đó, Tiết Bồng đứng dậy đi tới ngồi sang cái bàn trống bên cạnh.

Phương Tử Oánh hơi chần chừ giây lát.

Lục Nghiễm và Hàn Cố cũng khựng lại theo, họ quay sang Tiết Bồng, Lục Nghiễm đưa mắt về lại trước, hỏi tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Sự chú ý của Hàn Cố cũng bị kéo về.

Lúc này Phương Tử Oánh mới đứng dậy.

Phương Tử Oánh ngồi xuống, Tiết Bồng mới hỏi: “Tôi có ba câu hỏi, mong cô có thể trả lời tôi. Thứ nhất, có phải chị tôi từng nhắn nhủ cô một số chuyện không, đến giờ cô đã kể với ai chưa?”

Phương Tử Oánh cúi đầu, chớp mắt nhanh, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tiết Bồng nhìn theo cử chỉ của cô ta, cô biết đó là phản ứng theo bản năng khi Phương Tử Oánh đang cân nhắc nhanh.

Nếu là câu trả lời là câu phủ định, Phương Tử Oánh chỉ cần lắc đầu là được, bởi cô đã đoán đúng nên Phương Tử Oánh mới phải suy nghĩ.

Tiết Bồng lại hỏi: “Có phải chị ấy đã… làm sai một số chuyện, tự biết không thể nào cứu vãn, những chuyện này còn có thể làm liên luỵ đến tôi và mẹ tôi không?”

Lần này, Phương Tử Oánh không do dự nữa, cô ta chỉ im lặng vài giây rồi gật đầu rất khẽ.

Đúng vậy, chính là vì nguyên nhân này.

Đây cũng chính là lý do vì sao Tiết Dịch lại nói với Hàn Cố rằng có muốn ngừng tay cũng không kịp nữa, nếu bố biết cô ấy đã làm gì, chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô ấy.

Tiết Bồng nhắm mắt lại, hốc mắt vừa cay vừa nóng, trong lòng cũng ngột ngạt đến đáng sợ.

Sau đó, cô lại hít sâu một hơi rồi hỏi: “Có phải đến lúc Hoắc Đình Diệu bị bắt về quy án, cô mới chịu nói cho tôi biết, tại sao cô lại giết chị ấy…”

Những chữ cuối cùng rất khẽ khàng.

Mắt Phương Tử Oánh cũng đã đỏ hoe, cô ta vẫn cúi gằm mặt, kiên quyết gật đầu.

Tiết Bồng nhìn thấy cả, hòn đá lững lờ trong lòng đã lâu cuối cùng cũng yên vị: “Đến lúc đó, tôi mong cô đừng lừa tôi, đừng giấu thay chị ấy, đừng tô điểm cho chị ấy, tôi chỉ muốn nghe sự thật. Chị ấy là người thân của tôi, dù chị ấy từng làm những gì, trở thành người như thế nào, tôi đều có thể chấp nhận.”
Tác giả nói về tình cảm của Hàn Cố và Tiết Dịch:

Bản năng của con người là tìm kiếm lợi ích, né tránh nguy hại, nếu có thể khiến một người buông bỏ cái tôi, bỏ ra tất cả vì một người khác, có lúc, quá trình này sẽ được định nghĩa là tình yêu sâu đậm.

Nhưng tôi cảm thấy, chỉ dùng bốn chữ như thế để tổng kết thì quá đơn giản. Cũng giống như nhiều thứ tình cảm phức tạp khác trong cuộc sống, ví dụ như tình thân, tình bạn, chúng đều được phân thành trình tự, có khoảng cách và mức độ, tình cảm của mỗi người đều khác nhau, cho đi khác nhau, định nghĩa khác nhau, chỉ có thể hiểu ý, trải nghiệm không thể nói ra bằng lời.

Đối với tôi, tình cảm không phải là tình yêu rầm rộ hay đồng cam cộng khổ có thể thấy được trong cuộc sống, định nghĩa bằng hai chữ tình yêu thì sẽ trở nên khó hiểu. Bởi thứ tình yêu vĩ đại khoác lác trên sách vở đều trông có vẻ giả dối. Trong chúng ta có ai từng nhìn thấy, có ai tin vào tình yêu thế này cơ chứ?

Tôi nghĩ nó giống với ham muốn sâu thẳm trong lòng con người hơn, nó được dùng để chứng minh ta từng tồn tại, từng đến với cuộc đời này, nếu không làm thế, trong lòng sẽ mãi mang khúc mắc, chịu đừng dày vò hết ngày này qua tháng khác.

Tình cảm này càng giống với một nỗi ám ảnh hơn, nhất là khi một người luôn phải sống cuộc sống như cái xác không hồn, không mùi không vị, bỗng dưng nếm được vị ngọt, cảm nhận được hơi ấm, gặp được người tương tri, người này sẽ quý trọng, sẽ đồng cảm, có người còn sẽ coi mục tiêu của người kia như của mình, sẽ quở trách bản thân mình. Bởi nếu đến cả nỗi ám ảnh này cũng bị lấy mất, trở nên không còn quan trọng nữa, thế thì cuộc sống không còn lại gì nữa, lại trở thành cái xác không hồn.

Kiểu tình cảm không màng tất cả như thế này thường hay hình thành vào thời niên thiếu, khi đó con người ta trong sáng hơn, hiểu được một chút bản tính con người và xã hội, cũng ở trong trạng thái còn lơ mơ. Nếu sớm hơn một chút thì còn chưa thông suốt, nếu trễ hơn một chút thì đã quá chín chắn sõi đời, đã qua cái tuổi đẹp nhất để khắc cốt ghi tâm.

Đây cũng là lý do vì sao nam nữ chính nguyện chết vì tình, nốt chu sa, ánh trăng sáng trong danh tác đều quen biết nhau vào thời niên thiếu. Dù người kia có thật sự hoàn hảo như ta vẫn nghĩ hay không, lăng kính hồng và ánh hào quang vẫn sẽ chỉ càng lúc càng lớn lao theo năm tháng, đó chính là lòng kiên định trong mỗi người, cũng là minh chứng cho một người từng yêu một cách thật sự trong trắng, đơn thuần, không vụ lợi.

Thêm nữa thì tôi nhớ lại trong số những tác phẩm văn học và những quyển sách tâm lý học mình từng đọc, không có lấy một quyển có thể miêu tả hoàn chỉnh dáng vẻ của tình yêu, nhưng hiểu theo khía cạnh tâm lý học, vẫn có thể giải thích một cách khá phổ thông: ví dụ như nỗi ám ảnh, vướng mắc, tự tôn sùng mình một cách cực đoan, cố chấp theo hướng xấu vân vân.