Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 173: Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 29




Lúc Lục Nghiễm và Tiết Bồng rời khỏi chỗ của Tề Vận Chi và Tần Bác Thành đã là chín giờ tối.

Hai người ra xe, Lục Nghiễm lên tiếng hỏi: “Phải rồi, chuyện tập huấn tổ kiểm nghiệm ma tuý trong nước ô nhiễm hồi trước em nói, chừng nào bắt đầu vậy?”

Tiết Bồng đang định trả lời thì điện thoại lại reng.

Cầm lên xem thì là một dãy số lạ.

Tiết Bồng không nghĩ ngợi nhiều, nhấc máy lên nghe: “A lô?”

Bên kia đầu dây là một giọng nói quen thuộc: “Bồng, là chú đây.”

Tiết Bỗng bỗng chốc sững người, cô ngước nhìn Lục Nghiễm, nói qua điện thoại: “Chú Thường ạ?”

Thường Trí Bác nói bằng giọng bình tĩnh mà mệt nhoài: “Bồng, chú phải đi đây, trước khi đi, có vài lời chú muốn nói với con. Chú nghĩ là con cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi chú đúng không?”

Tiết Bồng sững sờ giây lát, nhanh chóng hoàn hồn, đưa mắt ra hiệu cho Lục Nghiễm.

Hai người nhanh chóng lên xe, Tiết Bồng mở loa ngoài, vừa trả lời Thường Trí Bác, vừa đưa số máy vừa gọi tới cho Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm ghi lại số, nhanh chóng nhắn tin cho Hứa Trăn đang trực, bảo Hứa Trăn lập tức điều tra phạm vi tín hiệu của số máy này.

Tiết Bồng nhìn thấy thao tác của Lục Nghiễm, cũng biết mình cần phải kéo dài cuộc gọi này, dù hơi căng thẳng nhưng vẫn không quên mở ghi âm, cô hỏi: “Chú Thường, chú nói chú đi là đi đâu vậy ạ? Chú đi đâu được ạ?”

Đáp lại Tiết Bồng là một tiếng cười: “Tất nhiên là đi đến nơi chú cần đến rồi con.”

Tiết Bồng khựng lại: “Con không hiểu.”

Thường Trí Bác lại không có ý nói nhiều, ông chuyển chủ đề: “Thôi được rồi, con có gì muốn hỏi chú thì cứ hỏi đi, lần này chú sẽ nói hết những gì mình biết.”

Tiết Bồng hít sâu một hơi, chuyện xảy ra hơi đột ngột, cô chưa kịp chuẩn bị tư tưởng, chỉ có thể nhớ ra gì thì hỏi nấy, cố gắng kéo dài thời gian.

Giờ phút này, điều đầu tiên loé lên trong đồng cô lại là…

Tiết Bồng: “Nếu thế thì con muốn biết rốt cuộc tai nạn xe của bố con là như thế nào? Con mong chú có thể nói hết những gì chú biết với con, được không chú?”

Bên kia đầu dây yên lặng một lát, Thường Trí Bác thở dài: “Là chú có lỗi với bố con, có lỗi với cả nhà con. Đáng lẽ người lên xe hôm đó phải là chú.”

Gì chứ?…

Tiết Bồng lập tức sững sờ.

Tiết Bồng: “Ý chú là…”

Thường Trí Bác: “Chuyện hôm đó chú nhớ rõ lắm. Chú với ông Tiết bận bịu nhiều ngày vì chuyện ô nhiễm công nghiệp hóa chất, gần như không có thời gian chợp mắt. Ông Tiết thấy hơi không khoẻ trong người, tức ngực nên uống một viên trợ tim cấp tốc ở cơ quan mới dịu lại được chút. Chú bảo ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, ông ấy lại đòi về nhà sớm, chú mới nhờ xe cơ quan cấp cho chú đưa ông ấy về trước.”

Đương nhiên là Thường Trí Bác cũng không ngờ rằng lần ấy đã đưa tiễn Tiết Ích Đông vĩnh viễn.

Khi đó, mọi việc đều quá đột ngột, Thường Trí Bác cũng không kịp nhận ra gì, đợi sau này nhớ lại mới kinh hoàng phát hiện đó chưa chắc đã là tai nạn ngoài ý muốn, mà có thể là cố ý giết người.

Nhưng Thường Trí Bác không hề có chứng cứ, ông ấy cũng không biết người muốn giết mình là ai, chỉ có duy nhất một chuyện là Thường Trí Bác chắc chắn, đó chính là trong lúc dẫn đầu việc kiểm nghiệm ô nhiễm công nghiệp hoá chất và phát thải nước ô nhiễm trái quy định, Tiết Ích Đông còn phát hiện ra một số nhà máy hóa chất sử dụng nguyên liệu cấm của quốc gia, tạo ra sản phẩm “có độc”.

Lúc đó, Thường Trí Bác làm việc với Tiết Ích Đông, cũng có tham gia vào tổ kiểm nghiệm, hơn nữa Thường Trí Bác còn là người tích cực nhất, cũng căm tức nhất, chuyện gì cũng xung phong lên trước, trong quá trình đó còn từng có xung đột với quản lý của một số nhà máy.

Trong quá trình điều tra kiểm nghiệm, họ cũng nghe quản lý của những nhà máy đó nói, nếu vì những chuyện này mà có lệnh kiểm tra, khiến nhà máy đóng cửa, nhiều công nhân chắc chắn sẽ thất nghiệp, những người đầu tư vào một số vốn lớn cũng sẽ không còn lại gì, còn không trả được khoản vay, đối mặt với nguy cơ phá sản, vì thế mong phía Tiết Ích Đông có thể cho họ một cơ hội, đừng làm gắt quá.

Tục ngữ nói chặn đường tài lộc chẳng khác nào giết cha mẹ người ta, Thường Trí Bác suy đoán hung thủ đứng sau của vụ tai nạn đó chắc hẳn nằm trong số đó.

Hơn nữa họ cũng không nhắm trực tiếp vào Tiết Ích Đông, chắc là vẫn còn muốn chừa đường lui, vì thế mới ra tay với người kích động nhất là Thường Trí Bác, cũng coi như là cho Tiết Ích Đông một bài học, để ông biết khó mà lui.

Ai ngờ, vì Tiết Ích Đông không khoẻ trong người mà lại xúi quẩy lên chiếc xe đó.

Nghe đến đây, Tiết Bồng nhanh chóng đặt ra nghi vấn: “Nhưng mà nếu đã đổi người lên xe, thế thì đích đến cũng đã thay đổi, làm sao chiếc xe hàng đâm vào kia biết được?”

Thường Trí Bác nói: “Khoảng thời gian đó, chú thường xuyên về nhà ông Tiết chung với ông ấy, vì thế người sắp đặt vụ tai nạn đó đã chuẩn bị hai phương án dự phòng từ trước, dù xe chạy về nhà chú hay là nhà họ Tiết, đều là đường chết cả.”

Là thế sao?

Kế hoạch kỹ càng kín kẽ như thế, thủ đoạn tàn độc như thế, quả thật là…

Tiết Bồng hít sâu một hơi, cô thấy tay chân mình dần lạnh đi, nhưng vẫn ra lệnh cho mình bình tĩnh lại, giữ lý trí, đừng để cảm xúc chi phối.

Sau đó, cô hỏi: “Thế thì chắc chú đã biết hung thủ đằng sau vụ tai nạn là ai đúng chứ?”

Thường Trí Bác nói: “Chính là Hoắc Đình Diệu.”

Quả nhiên là ông ta!

Tiết Bồng nhắm mắt, đầu óc bỗng chốc khựng đứng, lúc đang định lên tiếng, Thường Trí Bác lại hỏi lại: “Con đã tìm được mật thất rồi không phải sáo?”

Tiết Bồng mở mắt nói: “Con tìm được rồi, hơn nữa con còn tìm được một số tài liệu bố con để lại, chị con cũng có để lại một số thứ cho con. Con còn tìm được vài dấu vân tay trong đó, con đoán chắc là có dấu vân tay của bố con và chú, còn có của chị con và Hàn Cố.”

Thường Trí Bác không khỏi bật cười: “Đúng không hổ là con gái Tiết Ích Đông, làm được đến bước này chỉ trong thời gian ngắn như thế, quả thật có chút phong thái của ông ấy năm đó.”

Tiết Bồng lại không để tâm nổi vào mấy lời khen ngợi đó, cô chỉ hỏi: “Sao chú lại chắc chắn hung thủ đằng sau là Hoắc Đình Diệu?”

Thường Trí Bác nói: “Chú cũng mới biết chuyện này mười năm trước. Trước đó, chú cũng không thể chắc chắn, chú chỉ nhớ năm đó, quản lý của những nhà máy nào đã tìm tới bọn chú, có xích mích với ai, chú luôn tìm hung thủ thật sự trong số những kẻ đó.”

Thế nhưng Hoắc Đình Diệu lại không nằm trong số những người có xung đột với Thường Trí Bác.

Hơn nữa lại còn hoàn toàn ngược lại, Hoắc Đình Diệu từ đầu tới cuối đều rất hợp tác, sau khi điều tra ra vấn để ở nhà máy ông ta đầu tư, thái độ của ông ta luôn rất tốt, lúc trao đổi cũng rất khiêm tốn, lịch sự, lúc giải thích cũng có than khổ, lại than rằng công nhân cũng không dễ dàng gì, giành được không ít sự đồng cảm từ Thường Trí Bác.

Thường Trí Bác cũng bị che mắt bởi biểu hiện khi đó của Hoắc Đình Diệu, trong suốt mười năm, ông ấy luôn bỏ sót người này.

Đến đây, thắc mắc Tiết Bồng luôn cảm thấy khó giải thích cuối cùng cũng được tháo mở.

Điều này cũng chính là lý do vì sao trong số tài liệu của Tiết Ích Đông không hề có quá nhiều miêu tả về tập đoàn Hoắc Thị hay Hoắc Đình Diệu, còn không có cả đánh dấu đặc biệt.

Bởi khi đó, Hoắc Đình Diệu không phải người nổi trội nhất, nhưng ông ta lại là người độc địa nhất nấp trong bóng tối

Đúng là súng bắn chim đầu đàn, chó sủa là chó không cắn.

Tiết Bồng hỏi tiếp: “Vậy mười năm sau, sao mọi người lại biết là Hoắc Đình Diệu làm?”

Thường Trí Bác nói: “Chuyện này cũng nhờ vào cái Dịch cả. Người phát hiện ra tất cả những chuyện này là con bé, không phải người hồ đồ như chú.”

Tiết Dịch?

Tiết Bồng: “Lúc đó đúng là chị con đang hẹn hò với Hoắc Kiêu, nhưng khi đó họ còn là học sinh cấp Ba, chẳng lẽ Hoắc Đình Diệu lại nói với đứa con trai chưa thành niên về những chuyện độc ác mình làm thời trẻ sao? Dù là vậy thì Hoắc Kiêu đã biết rõ bố mình gây ra những chuyện đó, sao anh ta lại nói với chị con?”

Thường Trí Bác nói: “Chú không biết nhiều về đầu đuôi ngọn ngành trong chuyện này. Hôm đó cái Dịch đột nhiên gọi chú tới, nói cho chú biết phát hiện của nó, còn bảo chú cho ý kiến, nghĩ cách giúp… Lúc đó chú cũng rất sốc, đầu óc rối ren cả. Sau đó chú hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con bé cũng không nói với chú, chỉ nói là mình quá ngốc nghếch, tự cho mình là thông minh, tự phụ quá mức, nó bảo nó sai rồi.”

Tiết Bồng càng thấy khó hiểu hơn, rốt cuộc Tiết Dịch đã phát hiện ra gì, tại sao lại bảo là tự cho mình là thông minh? Chẳng lẽ thật sự có liên quan tới Hoắc Kiêu sao?

Lúc này, Lục Nghiễm nãy giờ vẫn ngồi yên lặng ở ghế lái bỗng nhiên cử động.

Anh đưa điện thoại cho Tiết Bồng xem, trên màn hình là tin nhắn trả lời của Hứa Trăn, bảo rằng đã tìm được vị trí khái quát của Thường Trí Bác, chỉ là phạm vi xác định khoảng một cây số, không được chuẩn xác cụ thể, hơn nữa tín hiệu của Thường Trí Bác luôn di chuyển, chắc là ông ấy đang đi trên đường.

Lục Nghiễm lại gõ một câu lên màn hình, đưa cho Tiết Bồng xem: “Tiếp tục nói, đừng ngừng lại, chi đội đã xuất phát rồi, nhất định phải tìm được chú ấy.”

Sau đó Lục Nghiễm cũng khởi động xe, đích đến chính là vị trí của Thường Trí Bác.

Tiết Bồng định thần lại, cô hỏi Thường Trí Bác: “Vậy rốt cuộc là ai đã giết chị con, có phải là… Hoắc Kiêu không?”

Lúc nói ra cái tên này, Tiết Bồng cũng vô thức nín thở.

Cho đến khi Thường Trí Bác nói ra hai chữ: “Không phải.”

Tiết Bỗng sững sờ.

Cô gặng hỏi: “Thế thì là ai?”

Thường Trí Bác nói: “Chính là Phương Tử Oánh, điều này không có gì đáng nghi, cảnh sát điều tra cũng đã xác nhận là không có ai nhúng tay vào.”

Sao lại có thể thế…

Tiết Bồng nói nhanh: “Con đã tiếp xúc với Phương Tử Oánh vài lần, dù suy luận từ tâm lý tội phạm, động cơ phạm tội hay là mối quan hệ trước kia của cô ta và chị con, cô ta hoàn toàn không có động cơ gây án, cô ta cũng không hề xuất phát từ lòng đố kỵ như cô ta nói. Ngược lại, cô ta không chỉ coi chị con là thần tượng, là nữ thần, mà còn rất kính nể chị ấy, thậm chí coi chị ấy như chị ruột của mình, con không tin cô ta ra tay nổi, nếu cô ta thật sự tàn nhẫn thế thì đã không bị Lưu Cát Dũng bắt nạt mà không phản kháng nổi!”

Tiết Bồng nói có lý lẽ chứng cứ, dù quan sát từ góc độ nào, Phương Tử Oánh cũng tuyệt đối không phải hung thủ.

Thế nhưng, cô vừa nói xong, Thường Trí Bác lại trả lời: “Con đừng quên, con không phải chuyên gia tâm lý, với tư cách cảnh sát, con nên biết là động cơ chỉ có thể có tác dụng hỗ trợ trong việc khoanh vùng nghi phạm, chứ không phải lấy động cơ ra để khép tội. Con làm giám định dấu vết, chuyện gì cũng phải dựa vào chứng cứ. Bằng chứng trong vụ án này lại là “bằng chứng thép” mà phía cảnh sát hay nói.”

Đúng thế, nếu xét trên chứng cứ, Phương Tử Oánh quả thật là hung thủ.

Tất cả những yếu tố khó tin đều chỉ là nghi ngờ của bản thân Tiết Bồng, hơn nữa cô lại còn kiên trì ôm lấy mối nghi ngờ này suốt mười năm.

Thậm chí dù đến tận bây giờ, dù đã nghe Thường Trí Bác chính miệng nói ra, Tiết Bồng vẫn không tin.

Tiết Bồng nhắm mắt, nhớ tới cái chết của Tiết Ích Đông, nhớ tới cái chết của Tiết Dịch, cảm xúc cô bỗng rối ren khó bình tĩnh, lồng ngực đau nhói đến không thở nổi.

Nhưng lúc này, Lục Nghiêm đã đưa tay ra, nhẹ vỗ lên vai và gáy cô, vỗ về từng chút một.

Tiết Bồng cố sức hít sâu, dần định thận lại được nhờ năng lượng đó, một lúc sau, cô mới hỏi: “Chú Thường, chú còn ở đó không?”

“Chú đây.” Thường Trí Bác trả lời, ông thở dài: “Bồng à, con đã giỏi giang lắm rồi, chuyện gì con cũng làm rất tốt, không kém cạnh gì so với bố con và Tiết Dịch cả. Chú chứng kiến hai đứa trưởng thành, chú biết con hay gắng sức quá mức, chuyện gì cũng hay giấu trong lòng, nhưng con có tín ngưỡng của riêng mình, con là đứa trẻ ngoan, biết đi con đường ngay thẳng, con cũng rất kiên cường, chỉ mỗi tội là con làm khó mình quá con à…”

Nghe thấy những lời này, Tiết Bồng không khỏi thấy khóe mắt cay cay, dường như có gì đó sắp tuôn trào từ trong hốc mắt.

Cô hít mũi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ra con đường đêm được đèn đường chiếu rọi.

Thậm chí cô nghĩ, nếu bây giờ Tiết Ích Đông và Tiết Dịch còn sống, liệu họ cũng sẽ nói thế chứ?

Có lẽ chỉ có người thân, người yêu mới nói với cô những lời này, cô rất giỏi giang, nhưng họ cũng rất xót xa cho khốn khổ của cô, biết rằng đuổi theo bước đi của người thân mình là rất mệt mỏi.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói khẽ: “Bố con có tặng cho chị con một quyển sổ. Trang đầu tiên có dòng chữ của bố con, đó là một câu nói của Romain Rolland, rằng “Trên thế giới chỉ có một chủ nghĩa anh hùng thật sự, đó chính là tình yêu tha thiết với cuộc sống sau khi nhận ra hiện thực của nó.””

Bên kia đầu dây im lặng.

Nhưng Tiết Bồng biết, Thường Trí Bác vẫn còn đang nghe, cũng biết câu nói này chắc chắn có một sức ảnh hưởng nhất định đối với ông ấy, với Tiết Ích Đông và cả với Tiết Dịch.

Tiết Bồng nói: “Chú Thường, chúng ta không ai muốn thấy những bi kịch kia, nếu có thể lựa chọn, con cũng không hề mong bố con, chị con lại rời khỏi thế gian bằng cách như thế. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chuyện sau đó có ra sau thì luôn có rất nhiều cách giải quyết, chưa chắc nhất định phải lựa chọn cách như chú đang làm. Lúc chú cầm gươm đao đâm vào người đối phương, gươm đao của đối phương cũng sẽ đâm về phía chú. Con không cho là bố con muốn nhìn thấy những chuyện này đâu…”

Thường Trí Bác im lặng vài giây rồi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói già cỗi nghẹn ngào: “Bố con không thấy được nữa rồi. Chú cũng biết, nếu ông ấy còn sống, chắc chắn sẽ không tán đồng với những gì bọn chú đang làm, nhưng hết cách rồi con à. Bồng, con người sống trên đời không phải lúc nào cũng tự chủ được, có nhiều chuyện biết rõ là sai nhưng vẫn phải làm. Bọn chú làm những điều này hoàn toàn không phải vì sai hay đúng, mà là vì lý tưởng trong lòng, là vì vết dấu vết không thể xoá nhoà đi trong tâm khảm. Với loại người như Hoắc Đình Diệu, chẳng lẽ phải đợi mấy chục năm sau, ông trời tự dưng giáng báo ứng xuống cho gã ta sao? Thay vì chờ đợi, thôi thì để bọn chú tạo ra cơ hội. Con đường phía trước đã được lót sẵn rồi, bọn chú đã bất lực với những chuyện sắp tới tiếp theo, chỉ có thể dựa vào các con thôi…”

Những lời này nghe rất giống với “di ngôn”.

Tiết Bồng bàng hoàng, đột nhiên có linh cảm không tốt, nhưng không dám bứt dây động rừng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa cuộc trò chuyện vào chủ đề chính: “Bọn chú? Ý chú có phải là tổ chức ST không?”

Thường Trí Bác dừng lại một lúc rồi cười: “Bên con đã điều tra ra hết rồi còn gì?”

“Đã điều tra ra rồi, nhưng vẫn còn một số chuyện cần xác nhận với chú.” Tiết Bồng nói: “Con muốn biết, người khởi xướng của tổ chức này, có phải là bố con không…”

Thường Trí Bác: “Tất nhiên là không. Bố con là người theo chủ nghĩa lý tưởng, ông ấy đã chướng tai gai mắt với thủ đoạn bẩn thỉu của Hoắc Đình Diệu, thì làm sao có thể tự biến mình thành người mưu mô xảo quyệt thế được chứ? Cũng sau khi ông ấy đi thì tổ chức của chú mới thành lập. Ban đầu chỉ bao gồm những người trong nội bộ tổ, nhưng qua mười năm trắc trở, bọn chú dần phát hiện rằng nếu muốn tìm ra kẻ đứng đằng sau, muốn đối phó với kẻ đó, có thể cần phải có chút hy sinh. Thế nhưng cuộc sống của mỗi người trong tổ đều không thuận lợi, ai ai cũng có lòng riêng, mười năm lại là khoảng thời gian quá dài, mọi người cũng dần nhạt nhòa với cái chết của bố con, sao lại có thể vứt bỏ gia đình sự nghiệp, vi phạm kỷ cương pháp luật vì chuyện đó được?”

Sau khi từng người trong tổ lần lượt rời đi, Thường Trí Bác cũng hao mòn tâm trí, dần dần bị ép phải buông bỏ, không còn tìm được động cơ và lý do để tiếp tục nữa.

Tiết Bồng nhanh chóng nghĩ đến chuyện sau đó, lòng cũng lạnh căm: “Chính vào lúc đó, chị con đã gia nhập?”

Thường Trí Bác cười: “Đúng thế, cái Dịch dám yêu dám hận, con bé là đứa thông minh nhất chú từng gặp, lúc đó nó còn đang tuổi mới lớn, khó tránh nhìn nhận sự việc và con người một cách cực đoan, sắc bén. Có một số chuyện, có lẽ đến mẹ con cũng không biết, thật ra cái Dịch đã sớm biết cái chết của bố con là do người ta gây ra, trong lòng nó từ lâu đã tích đầy thù hận. Nó biết nếu để càng lâu, chân tướng sự việc sẽ càng khó lật lại, thế nên…”

Nói đến đây, Thường Trí Bác đột nhiên dừng lại.

“Thế nên chị ấy lựa chọn tiếp cận nhà họ Hoắc, đúng chứ ạ?” Tiết Bồng nói thay ông ấy.

Động cơ ban đầu khi Tiết Dịch tiếp cận Hoắc Kiêu chính là nhắm vào quyền thế.

Thường Trí Bác: “Là do chú vô dụng, trước đó chú cứ do dự không quyết đoán, không dám quá tàn nhẫn, quá triệt để, vì thế mãi không tìm ra được hung thủ thật sự. Nếu chú mà sớm hạ quyết tâm, điều tra ra được Hoắc Đình Diệu, có lẽ cái Dịch cũng sẽ không lún sâu vào trong bùn…”

Không, từ ngay khi bắt đầu, chuyện này đã quá sức sai lầm…

Tiết Bồng thầm phản bác trong lòng.

Quyền thế chưa từng là thứ để con người sử dụng, nó chỉ ăn mòn trái tim con người ta, điều khiển con ác quỷ trong trái tim đó.

Hoắc Đình Diệu lợi dụng quyền thế để thỏa mãn ham muốn, vi phạm pháp luật kỷ cương, rồi sẽ có một ngày ngày ông ta bị bắt được.

Việc Tiết Dịch muốn mượn quyền thế của nhà họ Hoắc để tiện lợi hơn trong việc điều tra vụ tai nạn của Tiết Ích Đông, ngay từ bản chất thì đó cũng là vì lợi ích cá nhân.

Thường Trí Bác cười tự giễu: “Cái Dịch rất có chủ kiến, cũng rất thông minh, nhưng cũng chính bởi những ưu điểm này, đã khiến con bé đưa ra phán đoán quá sớm. Nếu năm đó nó không đi bước này, hiện giờ chắc sự nghiệp đã thành công lắm.”

Đúng thế, Tiết Dịch rất giỏi giang, nếu không lầm đường lạc lối, hiện giờ chắc chắn đã xuất sắc vượt xa nhiều người.

Tiết Bồng lại hít sâu một hơi, vào giây phút hiện giờ, cô dường như đã nhìn thấy Tiết Dịch của mười năm sau.

Nhưng cô không thất thần quá lâu, nhanh chóng định thần lại, nhìn sang điện thoại Lục Nghiễm mới chìa ra trước mặt.

Họ đã càng lúc càng đến gần vị trí của Thường Trí Bác.

Tiết Bồng gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy những thành viên sau này của ST là như thế nào? Sao lại dính dáng đến người ở cô nhi viện Lập Tâm?”

Thường Trí Bác nói: “Sau khi chị con đã biết hung thủ đứng sau là Hoắc Đình Diệu, bọn chú có bàn với nhau, với sức lực của bọn chú khi đó, rất khó để tiếp diễn được chuyện này. Mười năm trước, Hoắc Thị đã là doanh nghiệp có tiếng của thành phố Giang, Hoắc Đình Diệu lại còn không từ thủ đoạn, chỉ với mấy người bọn chú thì không thể nào cản trở được. Trước khi mọi chuyện được hoàn thành, bọn chú cần phải ẩn mình, im lặng, cũng cần phải thận trọng bày trận, tuyệt đối không thể hành động khinh suất.”

Vào lúc ấy, Thường Trí Bác và Tiết Dịch đưa ra một phương án, dù sắp tới có bao nhiêu người tham gia vào tổ chức này, họ đều cần phải có một tiêu chuẩn xét duyệt cực kỳ khắt khe, để đảm bảo kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi.

Tiêu chuẩn đó chính là người gia nhập nhất định phải là kẻ muốn báo thù đã đi tới đường cùng, hoặc là có khát vọng trả thù mãnh liệt như Tiết Dịch, thậm chí bằng lòng cược cả cuộc đời còn lại của mình vào đó, chứ không phải đeo đuổi vì danh lợi, càng không thể có lòng riêng, thậm chí tình nguyện hy sinh bản thân mình vì đó.

Chỉ có người như thế mời không màng mọi thứ.

Việc tìm kiếm những người này đều là do Thường Trí Bác thực hiện.

Dù là Trần Lăng, Chung Ngọc ban đầu hay là Mao Tử Linh, Trần Mạt Sinh sau này, họ đều cung cấp câu chuyện của mình, họ đi đến bước đường cùng, quá sức tuyệt vọng, chỉ muốn tìm kiếm cho mình một đường trả thù.

So ra thì cái giá phải trả nhỏ hơn nhiều lắm, chỉ cần sau khi trả thù, dùng cách thức của mình để chĩa mũi gươm về tập đoàn Hoắc Thị hoặc là nhà họ Hoắc.

Không ai từ chối cuộc trao đổi thế này.

Trần Lăng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, trước lúc chết, cô ta để lại một chai nước hồ, chỉ ra cái hồ và nhà máy bỏ hoang.

Chung Ngọc âm mưu hãm hại Cao Thế Dương, Lý Lan Tú, vừa để trả thù cho bố mẹ, vừa để đòi lại công bằng cho Trần Lăng, bởi vì vào tù mà bệnh tình của Trần Lăng mới nặng thêm, nguyên nhân ngồi tù lại liên quan đến đống sổ sách khoản chi xám kia.

Tuy Cao Thế Dương và Lý Lan Tú không phải người của tập đoàn Hoắc Thị, nhưng ít nhiều cũng có dính dáng.

Còn cả Mao Tử Linh nữa, cô ta đã bị Hoắc Ung hãm hại, tổ chức này ban đầu không có mặt cô ta, cũng dưới yêu cầu của Trần Lăng, Hàn Cố dò la được manh mối từ Hoắc Ung và Liêu Vân Xuyên, biết được Mao Tử Linh vẫn chưa chết.

May là trước khi họ xác định được vị trí của Mao Tử Linh, Mao Tử Linh đã tự thoát khỏi, trong lòng cô ta sớm đã chất chứa đầy thù hận với Hoắc Ung, chỉ hận không thể băm y thành ngàn mảnh.

Không còn “tay đao phủ” nào thích hợp hơn Mao Tử Linh nữa.

Vì thế, họ đã chọn nhà xưởng Hoắc Đình Diệu từng thuê để ra tay với Hoắc Ung, mà đó cũng chính là nơi mà tập đoàn Hoắc Thị khởi nghiệp.

Dù là nợ máu trả máu hay là cha nợ con trả, thì đây cũng là món quà hồi đáp đích đáng nhất cho Hoắc Đình Diệu và Hoắc Ung.

Trong cả quá trình này, tất cả mọi người trong tổ chức ST đều hết sức kiên quyết cho rằng họ đang nêu cao chính nghĩa, cũng chính là chính nghĩa theo kết quả đã méo mos.

Những “người uỷ thác” phục thù này đều đã cầu được ước thấy, cũng đã trả giá cho việc này, vừa là chủ nghĩa lý tưởng cực đoan, vừa đang tìm kiếm xã hội không tưởng trong lòng mình.

Có bạo lực thì nhất định sẽ có phản kháng.

Những nơi không với tới phản kháng, sẽ sinh ra hành vi cực đoan, phần đông con người ta sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình, nhân nhượng để được yên thân, một số ít người thì lại dùng bạo lực trị bạo lực.

Ma tuý là thứ độc hại, dù là loại truyền thống hay loại mới đều thế.

Ô nhiễm công nghiệp hoá chất cùng là một thứ “độc”, chẳng qua là nó rất dễ bị xem nhẹ trong cuộc sống, trong thời gian ngắn, người ta không thể thấy được tính nguy hại của nó, trừ phi tình hình đã trở nên hết sức gay gắt, đến khi nước nhà đã phồn thịnh, việc bồi dưỡng văn hoá kiến thức và quan niệm đều được nâng cao, chính phủ và người dân không còn ngu muội nữa, lúc này mới có người chú trọng, để ý tới nó, giải quyết nó.

Thứ độc làm thối rữa lòng người lại càng “độc” hơn, nó vô hình, không sờ được, không quật ra được, nó sẽ biến thành ác quỷ, đầm lầy, vực thẳm, đục khoét lòng người vào mỗi đêm đen.

Ham muốn trèo đến quyền thế của Hoắc Đình Diệu là ham muốn, ham muốn phục thù của tổ chức ST cũng là ham muốn.

Chúng cũng đều là độc cả.