Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 172: Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 28




Lưu Cát Dũng còn biết được cả chuyện Hoắc Kiêu tới Cục Cảnh sát báo án cơ à?

Lục Nghiễm cau mày, nhanh chóng nhớ tới một người: Hàn Cố.

Phải rồi, hẳn là Hàn Cố đã truyền tin vào tù, cố ý để Lưu Cát Dũng biết không chỉ Hoắc Kiêu đã tỉnh mà còn đã biết chuyện tai nạn xe là như thế nào, hiện giờ đang truy cứu trách nhiệm.

Chỉ là mục đích Hoắc Kiêu báo cảnh sát là để nhằm vào Khang Vũ Hinh, Lưu Cát Dũng tự biết mình chạy không thoát, lại cũng không cần thiết phải gánh hết tất cả mọi chuyện, đỡ đạn giúp Khang Vũ Hinh làm gì, hơn nữa gã ta còn đang phải gánh lấy cái mạng của Thẩm Chí Bân, với mức độ tàn bạo của thủ đoạn gây án đó, gã ta chắc chắn sẽ bị xử nặng, cùi rồi sợ gì lở nữa, thôi thì khai hết cho rồi.

Nghĩ thế, Lục Nghiễm hỏi: “Lúc hai cậu gặp Lưu Cát Dũng, sắc mặt ông ta trông như thế nào? Dạo này ở trong tù sống thế nào?”

Trương Xuân Dương trả lời: “Nhìn là biết không ổn, người gầy đi hẳn, sắc mặt rất kém, còn xanh xao vàng vọt, thấy là biết đã bị ai đó dạy dỗ rồi.”

Trại giam chính là một cái xã hội thu nhỏ, những tội phạm khác nhau sẽ có những đãi ngộ khác nhau, không hề có chuyện ai cũng bình đẳng như ai.

Hơn nữa bên trong cũng được chia thành những băng nhóm nhỏ, các phạm nhân cũng sẽ khinh thường tập thể, người có tình tiết phạm tội dã man chắc chắn sẽ bị bài xích, đủ kiểu ngấm ngầm bày trò, cảnh sát trại giam có thấy thì cũng chưa chắc đã quan tâm.

Lục Nghiễm thầm lường được, anh lại hỏi: “Vậy Lưu Cát Dũng có hỏi hai người là vụ của ông ta có thể sẽ bị xử thế nào không?”

Phương Húc gật đầu: “Có, Lưu Cát Dũng còn hỏi có bị tử hình không, có khả năng cao được hoãn thi hành án không. Nhưng mà bọn tôi không trả lời thẳng vào vấn đề. Dù là cả tôi và Xuân Dương đều thấy lần này chắc không thoát đường tử hình rồi.”

Trương Xuân Dương nói: “Nhưng mà theo tôi thấy, Lưu Cát Dũng có vẻ cũng đã tự liệu được. Lúc sau đó bọn tôi có hỏi thăm cảnh sát trại giam, anh ta nói trước đó Lưu Cát Dũng cũng đã hỏi họ, còn hỏi một vài người bạn tù hiểu luật, mấy người bạn tù đó đưa cho ông ta một vài ví dụ, cuối cùng lắc đầu bảo với ông ta rằng phần trăm cao là tử hình.”

“Hèn gì.” Lục Nghiễm nói.

Phương Húc và Trương Xuân Dương nhìn nhau, Phương Húc hỏi: “Đội phó Lục, hèn gì sao ạ?”

Lục Nghiễm cười hỏi: “Nếu hai người là Trần Mạt Sinh, khi hai người biết được kẻ hại mình ở tù oan mười năm, lại còn rất có thể là hung thủ giết con trai mình hiện giờ đang ở tù như mình, thì hai người sẽ làm gì?”

Nhắc đến Trần Mạt Sinh, Phương Húc bỗng ngộ ra: “Nếu mà là tôi, tôi chắc chắn không bỏ qua cho kẻ đó. Hơn nữa trước đó Trần Mạt Sinh đã ngồi tù mười năm, có quan hệ sâu rộng với những người trong tù, tôi nghe nói ông ấy có biểu hiện tốt lắm, người trong đó ai cũng biết ông ấy bị oan. Chỉ tiếc là khó khăn lắm mới ra được mà không thể đoàn tụ với con trai.”

Trương Xuân Dương cũng nói: “Hơn nữa trước kia Trần Mạt Sinh còn ở cùng buồng giam với Phó Cục trưởng tiền nhiệm, nghe nói hai người cũng khá thân. Lưu Cát Dũng mà ở trong đó, chắc chắn là sống không được yên.”

Lục Nghiễm gật đầu nói: “Không chỉ có vậy, trại giam vốn dĩ đã hay có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, những phạm nhân khác cũng sẽ “trừng trị” loại cặn bã như Lưu Cát Dũng để có được chút cảm giác trên trước và chính nghĩa về mặt tâm lý, lấy đó làm vui. Dưới cái áp lực như vậy thì với tính cách của Lưu Cát Dũng, chắc ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý đi chết rồi, không chống chọi lại được đâu.”

Lục Nghiễm đưa tệp hồ sơ trên bàn cho Phương Húc rồi lại nói: “Nếu trong lúc này trong đó lại có người nói với ông ta, chỉ cần ông ta tìm cơ hội nói ra sự thật, khai ra kẻ chủ mưu, cho người chết được yên nghỉ, vậy thì mọi người cũng sẽ bớt gây áp lực cho ông ta. Lưu Cát Dũng đã nhắm chắc là mình sẽ bị tử hình, như thế này thì ông ta sẽ hiểu ra, mình đã không còn lựa chọn nào khác. Dù sau khi xong chuyện, Hoắc Kiêu có tìm tới tính sổ với ông ta thì cũng không thể thê thảm hơn bây giờ được nữa, dù gì thì đâu cũng là đường chết.”

Đây cũng chính là lý do vì sao, khi Phương Húc và Trương Xuân Dương bắt đầu hỏi chuyện, Lưu Cát Dũng chỉ tỏ ra ấp úng chứ không gắng sức phủ định.

Rõ là từ trước lúc được hỏi, Lưu Cát Dũng đã lung lay suy nghĩ.

Sau đó, Lưu Cát Dũng lại biết được tin Khang Vũ Hinh đã sa lưới, điều này khiến gã ta đã lập tức ra quyết định đánh đòn phủ đầu.

Dù gì cũng không thoát khỏi tử hình, chi bằng nói ra sự thật, đổi lại cuộc sống “yên bình” trong tù.

Tiếc là dù Lưu Cát Dũng có khai thế này thì cũng không cách nào trực tiếp chỉ ra Hoắc Kiêu.

Lưu Cát Dũng nói ý định bắt cóc Hoắc Ung là của Hoắc Kiêu.

Nhưng hiện giờ Hoắc Ung đã chết, chuyện lại còn xảy ra vào mười năm trước, nhân chứng vật chứng đều không có, chỉ có lời chứng từ một phía của Lưu Cát Dũng.

Hoắc Kiêu sẽ tuyệt đối không thừa nhận.

Lưu Cát Dũng lại nói, người gợi ý cho gã ta giết Thẩm Chí Bân cũng là Hoắc Kiêu.

Chuyện này cũng không có chứng cứ như chuyện bắt cóc Hoắc Ung.

Đối diện với một đối thủ như Hoắc Kiêu, Hoắc Ung chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức.

Chỉ là có một điều rất kỳ lạ, với tình hình thế này mà Hoắc Ung còn có thể vạch ra một vụ tai nạn xe, muốn lấy mạng Hoắc Kiêu cho bằng được, thế này rốt cuộc là do Hoắc Ung tự dưng phát huy được vượt trội hay là…

Chớp mắt đã đến chập tối, Tiết Bồng và Lục Nghiễm hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe.

Cứ tưởng giờ đã được về nhà, trên đường về còn tiện thể mua được chút thức ăn, ai ngờ Tiết Bồng vừa lên xe thì đã nghe Lục Nghiễm bảo: “Lát nữa mình sang mẹ anh một chuyến.”

Tiết Bồng sững người, ngạc nhiên hỏi: “Cô bảo mình về ăn hả? Nhưng mà em…”

Lục Nghiễm cười: “Không phải, cái chính là về gặp chú Tần, anh hẹn chú bàn chút chuyện rồi.”

Nói đến đây, xe cũng chạy ra khỏi Cục thành phố.

Lục Nghiễm nhìn sang Tiết Bồng: “Nói chuyện nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị.”

Nghe thấy thế, Tiết Bồng hết sức kinh ngạc, chỉ là không hỏi ngay, cân nhắc suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Anh muốn biết lãnh đạo bên trên định thế nào, tiếp đến muốn điều tra triệt để hay là khiến chuyện lớn hoá nhỏ?”

“Ừm.” Lục Nghiễm đáp: “Quyết định của cấp trên cũng có liên quan tới việc điều tra những vụ án này, vừa có thể quyết liệt cần làm sao thì làm vậy, vừa có thể phát huy hiệu ứng Domino, kéo ra nhiều đường dây hơn thế nữa.”

Tất nhiên là Tiết Bồng hiểu ý anh, ví dụ như vụ tai nạn của bố Tiết Ích Đông và Hoắc Kiêu ấy, đây là hai vụ án hoàn toàn tách biệt, nhưng đồng thời bên trong cũng có dây mơ rễ má với nhau.

Vả lại, ban đầu vụ án của Trần Mạt Sinh chỉ có dính đến đám Thẩm Chí Bân, Lưu Cát Dũng, nhưng động cơ gây án của Trần Mạt Sinh lại có liên quan đến Trần Ngữ, mà Trần Ngữ lại là nạn nhân trong tai nạn xe của Hoắc Kiêu.

Đương nhiên là còn có việc cấu kết lẫn nhau của Cao Thế Dương, Lý Lan Tú nhà máy hóa chất Khải Huy cùng công ty giám định Hoành Liên, với cả đám người của Lôi Xuân, đội phó Đại đội Giao thông nữa.

Vì có quá nhiều vụ án dính vào nhau nên cách thức điều tra cũng không giống nhau.

Nếu cứ nói một là một, nên sao làm vậy, thế thì tập trung vào vụ án đơn lẻ mà lập án điều tra, đưa đến Viện Kiểm sát rồi khép tội.

Tất nhiên là cũng có thể gom những vụ án này lại, vừa phải điều tra riêng từng vụ, cừa phải kết hợp tất cả manh mối, xác định một mục tiêu tập trung.

Đương nhiên là khối lượng công việc của phương án sau sẽ lớn nặng hơn, cần tìm hiểu tiếp xúc, hợp tác qua lại giữa các bộ phận, trình tự và thủ tục cũng nhiều, nhưng cái quan trọng nhất là còn phải coi bên trên có ủng hộ không.

Tiết Bồng mới nghĩ tới đó, Lục Nghiễm đã lên tiếng: “Phải rồi, bên phía Lưu Cát Dũng đã có kết quả rồi.”

Lục Nghiễm mau chóng kể Tiết Bồng nghe về quá trình Phương Húc, Trương Xuân Dương hỏi chuyện Lưu Cát Dũng.

Tiết Bồng vừa nghe vừa nghiền ngẫm thông tin, cô thấy kinh ngạc với thủ đoạn của Hoắc Kiêu, sau đó lại kinh ngạc bởi vai trò của Khang Vũ Hinh trong đó.

Một lúc sau, Tiết Bồng sắp xếp xong thông tin, lúc này mới khẽ thở dài: “Dù Hoắc Kiêu lợi dụng Thẩm Chí Bân để đánh trả Hoắc Ung, hay Hoắc Ung lợi dụng Lưu Cát Dũng bán đứng Hoắc Kiêu thì đều là ăn miếng trả miếng.”

Lục Nghiễm nói: “Tất nhiên, kiểu người như Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng thì chỉ cần có đủ động cơ và lợi ích là có thể bán chủ cầu vinh bất cứ lúc nào.”

Tiết Bồng đáp: “Nhưng mà Hoắc Kiêu vẫn là người mưu mô hơn. Mười năm trước, nếu muốn lấy một mạng người ra đền cho Hoắc Ung thì anh ta hoàn toàn có thể sai bất cứ ai thực hiện, nhưng anh ta lại cứ chọn Lưu Cát Dũng để ra tay với Thẩm Chí Bân, nhằm lợi dụng chuyện này để nắm thóp Lưu Cát Dũng trong tay. Nếu nhiều năm sau, Khang Vũ Hinh không đột nhiên ngấm ngầm bắt tay với Hoắc Ung, còn biết được Lưu Cát Dũng và Thẩm Chí Bân có cấu kết với nhau, thế thì dù Hoắc Ung muốn giết Hoắc Kiêu cũng e là không làm gì được.”

Lục Nghiễm bỗng nói: “À phải rồi, nhắc tai nạn xe mới nhớ, hôm trước mình vừa bàn về điểm giống nhau giữa hai vụ đấy, em nhớ không?”

“Sao thế?” Tiết Bồng hỏi.

Lục Nghiễm: “Thật ra những điểm tương đồng này cũng có cái để truy xét. Đặt giả thiết tai nạn của bố em có liên quan tới Hoắc Đình Diệu, hoặc giả thiết lớn hơn, ông ta chính là người sai khiến, thế thì hai mươi năm sau, Hoắc Ung có thể thiết kế ra một vụ tai nạn chuẩn xác tương tự thì cũng không lạ gì.”

Với tính cách và tố chất của Hoắc Ung, việc y có thể thiết kế được một vụ tai nạn “tình cờ” đến thế, còn cho người thử đi thử lại, dùng “ngoài ý muốn” để che đậy việc cố ý, thế đã là phát huy quá mức vượt trội đối với y.

Tiết Bồng lẩm bẩm: “Ý anh là, hoặc là Hoắc Ung tự dưng nhạy bén, hoặc là cậu ta đang bắt chước, đang tỏ lòng tôn kính đến Hoắc Đình Diệu…”

Vừa kết luận thế, Tiết Bồng bỗng chốc thấy da đầu tê rần, tim như bị ai bóp chặt.

Tuy lúc Tiết Ích Đông gặp tai nạn, cô chỉ mới năm tuổi, nhưng xét cho cùng cô cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó từ xa, người gặp chuyện chẳng lành lại còn là người thân của cô.

Cô cứ hay nghe người ta nói, bố Tiết Ích Đông giỏi giang lắm, chỉ là những điều giỏi giang của ông chưa được lưu vết trong trí nhớ của cô, những hình ảnh còn sót lại cũng rất mơ hồ.

Sau này, cô đọc được những ghi chép của Tiết Ích Đông, qua đó hiểu được con người và năng lực của ông, đúng như những gì người ta nói, không hề có chút tô điểm quá đáng.

Nhưng càng thế, lòng lại càng thấy tiếc nuối.

Bây giờ cứ nghĩ tới vụ tai nạn là do người ta cố ý gây ra, kẻ đứng sau lại còn rất có thể là Hoắc Đình Diệu, cô khó tránh cuộn trào trong lòng, thậm chí còn căm tức lắm.

Lúc này, xe dừng lại trước một trụ đèn đỏ.

Lục Nghiễm đưa tay nắm lấy tay cô.

Tiết Bồng thừ người, cô hoàn hồn, quay nhanh sang anh.

Lục Nghiễm đã thấy được sự khác thường của cô: “Anh không nên nhắc chuyện này bây giờ, hay là…”

Tiết Bồng cố gượng cười, cô lắc đầu: “Em không sao, mình nói tiếp đi. Chuyện đã tới nước này rồi, thôi thì cố mà làm rõ diễn biến sự việc, hôm nay có không nhắc thì sắp tới vẫn phải đối mặt.”

Lục Nghiễm không trả lời, một lát sau, đèn xanh bật mở, xe lại băng băng trên đường, anh mới nói: “Nếu anh là Hoắc Ung, anh đã gần như giết chết Hoắc Kiêu, thế thì anh cũng phải tìm ra được cái cớ gì đó để đối mặt với Hoắc Đình Diệu, để Hoắc Đình Diệu tha thứ được cho anh.”

Tiết Bồng gật đầu, nghĩ theo lối đó: “Mười năm trước, đúng là Hoắc Kiêu đã cho người bắt cóc Hoắc Ung, nhưng lại không giết cậu ta, hiện giờ Hoắc Ung lại thanh toán nợ cũ với anh ta, tỏ rõ việc muốn nhổ cỏ tận gốc, còn dùng thủ đoạn của Hoắc Đình Diệu… Như thế cũng đồng nghĩa với việc dùng chuyện Hoắc Đình Diệu đã từng làm để chặn họng ông ta.”

Lục Nghiễm: “Nhưng mà anh nghĩ một mình Hoắc Ung chưa chắc đã nghĩ ra được cách này, có khi Khang Vũ Hinh đã gợi ý cho cậu ta, khiến cho Hoắc Đình Diệu dù tức mấy cũng phải nuối cho trôi.”

Tiết Bồng yên lặng một lúc, thầm ngẫm nghĩ đầu đuôi rồi lại lên tiếng: “Thế thì xem ra tai nạn xe của bố em thật sự có liên quan đến Hoắc Đình Diệu, hơn nữa Hoắc Kiêu và Hoắc Ung đều biết chuyện này…”

Lục Nghiễm dừng một lúc rồi hỏi: “Sao em lại chắc là thế?”

Tiết Bồng: “Trước đó mình đã phân tích, có thể sau khi tiếp cận Hoắc Kiêu, chị em đã phát hiện ra nguyên nhân cái chết thật sự của bố em. Em cứ nghĩ trừ phi Hoắc Kiêu biết chuyện này, chứ không thì sao mà chị em phát hiện ra được? Nhưng vấn đề là sao họ lại nói về chuyện này? Chẳng lẽ chị em hỏi thẳng Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu lại đi thừa nhận luôn là chuyện có liên quan đến Hoắc Đình Diệu?”

Lục Nghiễm nói: “Ở đây có hai nghi vấn, thứ nhất là tại sao chị em lại nghi ngờ nhà họ Hoắc? Nếu từ đầu tới cuối chị ấy đều không hề nghi ngờ tai nạn của bố em có liên quan tới nhà họ Hoắc thì hẳn là cũng không hỏi Hoắc Kiêu.”

“Có khi trong quá trình điều tra, chú Thường đã dần phát hiện ra nhà họ Hoắc, sau đó nói với chị em?” Tiết Bồng giải thích rồi hỏi tiếp: “Còn nghi vấn thứ hai là gì?”

Lục Nghiễm: “Thứ hai là chị em đã hỏi Hoắc Kiêu như thế nào? Hỏi thẳng mặt luôn sao? Thế thì Hoắc Kiêu đã trả lời thế nào? Thừa nhận luôn hả? Không lẽ không nói là “không biết”, hoặc là giải thích gì?”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ cúi đầu, không khỏi tưởng tượng tới cảnh tượng đó.

Dù khi đó Hoắc Kiêu đã giải thích hay phủ nhận thì bầu không khí chắc chắn cũng không vui vẻ gì, thậm chí là như tuốt gươm ra khỏi vỏ.

Những chuyện thế này thì thăm dò cũng không ít nhiều, khả năng cao hẳn là chất vấn.

Vậy trong lúc chất vấn, Tiết Dịch tin tưởng vào thông tin từ phía Thường Trí Bác hơn hay là tin lời giải thích của Hoắc Kiêu hơn?

Phần trăm cao là nằm ở vế trước.

Hoắc Kiêu không chỉ hiểu tính Tiết Dịch mà bụng dạ cũng khó lường, anh ta thấy Tiết Dịch không hề tin lời mình nên nảy ý muốn giết người sao?

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng lại lắc đầu.

Không, thế thì gượng ép quá…

Tiết Dịch có nghi ngờ cũng đâu chứng minh được, Hoắc Kiêu đâu tới nỗi phải giết người chỉ vì người ta nghi ngờ, làm thế chỉ tổ lớn chuyện thêm thôi.

Còn nữa, người ra tay là Phương Tử Oánh.

Làm sao mà Hoắc Kiêu thuyết phục được Phương Tử Oánh thế?

Tiết Bồng nhắm mắt, thở dài một hơi.

Lục Nghiễm thấy thế, thấp giọng nói: “Thôi được rồi, mình sắp tới nơi rồi, đừng nghĩ nữa em, để đầu óc nghỉ ngơi chút.”

Lúc này Tiết Bồng mới nhớ tới chuyện phải về nhà Lục Nghiễm: “À đúng rồi, em còn chưa hỏi anh nữa đấy, anh hẹn Phó Thị trưởng Tần rồi còn dắt em theo chi vậy?”

Lục Nghiễm cười, chậm rãi dừng xe bên đường rồi nói: “Ban đầu anh tính đi một mình, bảo em về nhà chờ tin anh trước, nhưng mà Lưu Cát Dũng đã cho lời khai như thế, Lôi Xuân cũng đang chịu tiếp nhận điều tra, mấy chuyện này đều có dính tới những điểm tương đồng trong tai nạn của bố em và Hoắc Kiêu, thêm nữa thì bố em với chú Tần là bạn cũ, anh nghĩ có em ở đó, có khi dễ có chung nhìn nhận trong nhiều chỗ hơn.”

Tiết Bồng khựng lại một lát rồi hiểu ra.

Cô nhìn vào mắt Lục Nghiễm hỏi: “Anh muốn điều tra, không muốn chuyện lớn hoá nhỏ, nhưng lại lo lãnh đạo bên trên muốn nén chuyện xuống, khống chế không cho tình hình có tiến triển, ra sức giảm ảnh hưởng hết mức có thể, cuối cùng lại không làm được gì?”

Lục Nghiễm chầm chậm gật đầu, ánh mắt sâu hút: “Dù muốn hướng tới chuyện lớn hoá nhỏ thì có một số người cũng phải trả giá. Muốn khống chế không cho tình hình có tiến triển, làm giảm ảnh hưởng thì cũng có nhiều cách, chưa chắc chỉ có thể “bảo toàn”, cũng có thể giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác.”

Lúc Tiết Bồng và Lục Nghiễm về đến chỗ của Tề Vận Chi và Tần Bác Thành, Tần Bác Thành đã ở nhà chờ sẵn.

Tề Vận Chi đón hai người vào, bốn người cùng nhau dùng bữa.

Ăn xong, Tề Vận Chi cũng không lôi Tiết Bồng tới nói chuyện phiếm nữa, chắc Tần Bác Thành đã thông báo trước, Tề Vận Chi dùng bữa xong thì mau chóng về phòng.

Tần Bác Thành gọi hai người đến phòng làm việc, tự tay pha một ấm trà.

Tiết Bồng đón lấy tách ra, cảm ơn ông rồi ngồi xuống, cúi đầu nhìn chăm chăm vào thứ nước màu hổ phách trong tách, chờ Lục Nghiễm vào thẳng vấn đề.

Lục Nghiễm không chút chần chừ, anh mau chóng nói cho Tần Bác Thành biết tiến triển điều tra hiện tại, bao gồm sổ sách ở nhà máy hóa chất Khải Huy, ẩn tình đằng sau công ty giám định Hoành Liên, vụ án của Trần Lăng và Mao Tử Linh có liên quan tới nhà họ Hoắc, còn dính dáng tới Thường Phong và Ngải Tiểu Nguyên, Khang Vũ Hinh cũng có cấu kết vân vân.

Từng chuyện một đều khiến người ta khiếp đảm, huống gì tất cả còn liên quan tới nhau, liên quan tới nhà họ Hoắc.

Tần Bác Thành nghe thấy thế, sắc mặt cũng nặng nề.

Thế nhưng vào lúc này, Lục Nghiễm lại bình thản nói thêm vài chuyện khác, ví dụ như tai nạn xe của Tiết Ích Đông, Tiết Dịch bị giết và mối liên hệ giữa hai vụ tai nạn của Tiết Ích Đông và Hoắc Kiêu.

Nhắc đến Tiết Ích Đông, sắc mặt của Tần Bác Thành cũng đổi khác, ông thở dài nặng nề.

Cũng vào lúc này, Tiết Bồng ngẩng lên, nhìn thấy được nét đau xót trong mắt Tần Bác Thành.

Đến đây thì không cần Lục Nghiễm nói thêm gì, Tần Bác Thành cũng hiểu được tại sao anh lại đưa Tiết Bồng theo.

Đối diện với con gái của người bạn cũ, Tần Bác Thành lại có thêm phần phải cân nhắc về mặt tình nghĩa.

Quả thật như thế, chỉ một lát sau, Tần Bác Thành đã lên tiếng nói với Tiết Bồng: “Chú rất lấy làm tiếc về chuyện của ông Tiết, năm đó chú còn non trẻ, chưa có tiếng nói, lại ở tỉnh khác, không giúp được gì. Nghe được tin, chú cũng không chạy về ngay được.”

Tiết Bồng khựng lại, vô thức siết chặt tay, cố lên tiếng với giọng bình tĩnh: “Mới trước đó con còn nói với chú Thường, nếu năm đó Phó Thị trưởng Tần không đi tỉnh khác mà ở lại thành phố Giang, có lẽ những chuyện tham ô hối lộ, coi thường mạng sống người khác như “Địa Ốc Thừa Văn” sẽ không xảy ra. Chú Thường lại nói, nếu năm đó chú không đi, sợ chắc bây giờ cũng không trở thành Phó Thị trưởng được.”

Thường Trí Bác nói rất thẳng thừng, trong bối cảnh như thế, đến vụ tai nạn của Tiết Ích Đông còn bị che đậy được, năm đó Tần Bác Thành có thể làm được gì khi còn chưa có tiếng nói? Chưa đi được đến vị trí như hôm nay là ông đã bị đàn áp mất rồi.

Tần Bác Thành khẽ kinh ngạc: “Tính khí ông Thường vẫn như trước.”

Tiết Bồng nói: “Chuyện cũ không thể truy cứu được nữa, cái gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, thành phố Giang khi đó tiềm tàng nhiều thứ, rất nhiều chuyện không hề được như ý người ta muốn. Nhưng theo con, Phó Thị trưởng Tần có sức ảnh hưởng rất lớn đối với dáng hình tương lai, cũng có thể xoay chuyển được tình thế.”

“Thế con nói xem con thấy sao về tập đoàn Hoắc Thị, về nhà họ Hoắc?” Tần Bác Thành không trả lời thẳng vấn đề của Tiết Bồng mà hỏi thế.

Tiết Bồng nghĩ ngợi một lúc: “Với tư cách công nhân viên chức, con luôn tin vào “chính nghĩa theo trình tự”. Từ tất cả những gì  chú Thường làm, cho đến những hành vi sai trái của đám người Hoắc Đình Diệu, Lôi Xuân, đó đều là tự tiện làm càn để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Con có thể hiểu được động cơ của chú Thường, nhưng chú ấy cũng phải trả giá vì việc làm của mình, những người khác có thể vô tội là vì quyền lực quá tập trung, lại không có đủ sức ràng buộc, thêm nữa là ham muốn trong lòng họ không ngừng lan rộng, cậy quyền thế mà không coi pháp luật ra gì. Con chỉ muốn hỏi, loại người thế này sẽ bị kìm hãm thế nào ạ? Chẳng lẽ toàn phải đợi họ tự giác sao ạ?”

“Vì trình tự có lỗ hổng nên mới phần tử coi thường pháp luật điều khiển. Đây cũng là một thử thách dành cho chính trình tự, sau khi chắp vá kẽ hở thì cũng nên truy cứu theo luật pháp. Đến hành động của chú Thường còn phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự, thế thì sao lại có thể bỏ qua cho người nhà họ Hoắc được? Pháp luật chẳng phải nên công bằng sao ạ? Chẳng lẽ chỉ vì họ có ảnh hưởng đến tình hình chung mà chính phủ dè chừng, chỉ làm đúng quy tắc đối với những người yếu thế thôi sao?”

Nghe đến đây, Tần Bác Thành chậm rãi cười: “Không hổ là con gái của ông Tiết, con giống bố con thật.”

“Vậy sao ạ…” Tiết Bồng dừng một lúc rồi đáp: “Thật ra con không có ấn tượng sâu sắc về bố, lúc bố mất, con chỉ mới năm tuổi, còn chưa kịp nhớ dáng vẻ của bố. Những gì con biết về bố đều là nhờ số ghi chép bố để lại.”

Nhắc tới Tiết Ích Đông, Tần Bác Thành lại thấy ngậm ngùi, ông yên lặng giây lát rồi lại quay sang hỏi Lục Nghiễm: “Hồi nãy con nói tai nạn của ông Tiết có liên quan tới nhà họ Hoắc, hiện giờ điều tra chuyện này tới đâu rồi? Có đầy đủ chứng cứ không?”

Lục Nghiễm nói rõ ngọn ngành: “Hiện giờ vẫn còn nghi ngờ, tiếp đến chúng con sẽ tiếp tục điều tra, thẩm vấn người còn sống năm đó và Lôi Xuân đang chịu điều tra nội bộ. Nếu vụ tai nạn là do có người dàn xếp, hơn nữa có liên quan tới nhà họ Hoắc, thế thì hai người này chắc chắn biết được nội tình.”

Tần Bác Thành gật đầu, quay sang bảo: “Thật ra nửa năm nay, nhà họ Hoắc gây ầm ĩ trên mạng, nội bộ bọn chú cũng có bàn luận nhiều lần, hiện giờ chuyện này đã đến tai lãnh đạo cấp tỉnh, các bộ phận ban ngành cũng đang âm thầm hành động, chỉ là hiện giờ chưa rêu rao được, tránh bứt dây động rừng.”

Nghe thấy thế, Lục Nghiễm hỏi tiếp: “Nói thế là có thể động tới nhà họ Hoắc sao ạ?”

Tần Bác Thành không khỏi bật cười: “Cái thằng này, chú nói không được động đến bao giờ?”

Lục Nghiễm cũng cười theo: “Chú hiểu ý con mà, con muốn động là phải động cả dây, những bộ phận khác có thể âm thầm điều tra, thả dây dài bắt cá lớn, nhưng con thì một khi nắm được chứng cứ chứng thực là sẽ chuẩn bị truy bắt bất cứ lúc nào.”

Tần Bác Thành ánh lên chút ngợi khen trong mắt: “Chắc ăn rồi thì con cứ việc làm lấy, nhưng mà chú chỉ nhắc một chuyện thôi, bắt buộc phải có chứng cứ lý lẽ.”

Lục Nghiễm: “Đương nhiên rồi ạ.”

“Còn về Hoắc Thị thì…” Nói đến đây, Tần Bác Thành lại chuyển chủ đề, nhắc đến tập đoàn Hoắc Thị.

Tiết Bồng và Lục Nghiễm đều nhìn sang ông, nghe thấy Tần Bác Thành nói: “Hoắc Thị là công ty tập đoàn, có quyền lực và bộ máy riêng, có hội cổ đông, nếu bây giờ chủ tịch dính líu tới án hình sự, phải chịu sự chế tài của pháp luật, về nguyên tắc thì công ty này cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, họ hoàn toàn có thể đưa một người mới lên.”

“Đương nhiên là bây giờ đang ầm ĩ vấn đề ô nhiễm công nghiệp hoá chất, vấn đề sản phẩm, vấn đề sổ sách khoản chi xám của Hoắc Thị, còn có dính dáng tới lợi ích phía sau, đây đều là vấn đề cục bộ… Nhìn theo tình hình chung, Hoắc Thị có cống hiến với thành phố Giang, có cây đa đề này ở đây, rất nhiều người có thể được nuôi sống, nhưng cây có sâu mọt thì cần các bộ phận hợp tác, lọc hết những con sâu mọt này ra.”

Nói cách khác thì người nhà họ Hoắc làm nhiều việc ác, phải chịu trách nhiệm, nhưng pháp luật hình sự không thể khép tội tập đoàn Hoắc Thị, chỉ có thể xử lý theo pháp luật, moi móc những phần có vấn đề ra mà xử trí thoả đáng.

Người có trách nhiệm bị dính đến thì đều cần phải chịu sự chế tài của pháp luật. 

Đây cũng là một lần thanh lọc tổng thể cho tập đoàn Hoắc Thị.

Nghe Tần Bác Thành nói thế, Lục Nghiễm cuối cùng cũng thở phào, anh cười: “Chú Tần nói thế, con yên tâm nhiều rồi.”

Tần Bác Thành cũng cười theo: “Con đấy, nặng lòng bởi nhiều thứ quá, hôm nay về đây là để hạ quyết tâm với chú thôi chứ gì. Thôi được rồi, chú cho con câu trả lời rồi, con cũng hài lòng rồi, tiếp tới cứ mặc sức mà làm. Nhưng mà phải làm cho gọn ghẽ đấy.”

Sau đó, Tần Bác Thành lại dặn dò mấy câu, còn nhắc tới việc Hoắc Đình Diệu đã được đề xuất trở thành Đại sứ vì môi trường của thành phố Giang, sắp sửa ra quyết định rồi, đến lúc đó còn sẽ có tiệc đêm từ thiện bảo vệ môi trường.

Về vấn đề tập đoàn Hoắc Thị và hành vi phạm tội của Hoắc Đình Diệu, nếu trước đó không đủ chứng cứ, chính phủ cũng rất khó tìm ra danh nghĩa hợp lý để tước tư cách.

Điều này có nghĩa là việc điều tra Hoắc Thị và cả nhà họ Hoắc đều phải được tiến triển nhanh chóng, ít nhất thì phải có được chứng cứ trước buổi từ thiện, dù chỉ là một phần nhỏ.