Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 171: Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 27




Vấn đề Tiết Bồng đặt ra như khiến người ta bừng tỉnh, nhanh chóng dẫn ra rất nhiều khả năng.

Chỉ là hai người còn chưa kịp bàn chi tiết, đám Mạnh Nghiêu Viễn đã quay lại.

Lục Nghiễm nhìn Tiết Bồng, dừng chủ đề lại rồi rời khỏi khoa kiểm nghiệm dấu vết.

Tiết Bồng ngồi lại chỗ, suy nghĩ vẫn còn mắc kẹt lại chỗ khi nãu, cô nhớ tới phân tích của Lục Nghiễm, nhớ tới từng hành vi của Lôi Xuân, đội phó Đại đội Giao thông đang bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra.

Hiện giờ lật lại vụ tai nạn của Hoắc Kiêu mà xem thì điều đáng nghi nhất chính là sau khi Đại đội Giao thông lập án, Lôi Xuân đã ém sự việc xuống ngay lập tức, chứng tỏ không bao lâu sau khi chuyện xảy ra, Lôi Xuân đã được ai đó đánh tiếng, nhận tiền rồi coi như không có chuyện gì.

Điều này cũng chứng tỏ nhà họ Hoắc đã xử lý hậu hoạn với tốc độ hết sức nhanh chóng, hẳn là nhà họ Hoắc và Lôi Xuân không phải chỉ mới lần đầu tiếp xúc, nếu không sẽ không vừa xảy ra chuyện là đã biết nên mua chuộc ai.

Nhưng dù là tai nạn của Tiết Ích Đông hay tai nạn của Hoắc Kiêu, do có người động tay động chân vào quá trình điều tra, lại thêm vào việc thời gian đã qua quá lâu, rất nhiều chứng cứ đều đã mất hết.

Có hai người sống sót trong hai vụ tai nạn này, một người là tài xế xe hàng trong vụ Tiết Ích Đông, một người là Hoắc Kiêu, hiện giờ Hoắc Kiêu đã cung cấp chứng cứ ghi âm, cũng đã báo án, nghi phạm Hoắc Ung thì đã chết, người giờ chỉ còn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự của Khang Vũ Hinh, vì thế, để điều tra hai vụ án này, chỉ có thể ra tay với tài xế xe hàng và Khang Vũ Hinh.

Lúc này, Lục Nghiễm đã về đến Chi đội Hình sự, cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề.

Anh vẫn đang loay hoay với vấn đề mà Tiết Bồng vừa đặt ra: Người ký tên vào văn bản vụ án là Phó Cục trưởng tiền nhiệm, thế thì Thường Trí Bác đã xác nhận với ông ta trong thời gian ngồi tù chưa?

Đang nghĩ tới đấy, có người gõ cửa phòng làm việc của Lục Nghiễm, Phương Húc và Trương Xuân Dương bước vào.

Lục Nghiễm khựng lại, anh lên tiếng: “Thế nào rồi?”

Lúc sáng, Phương Húc và Trương Xuân Dương đã đến trại giam nam, mục đích chính là để tìm kiếm thông tin chi tiết về tai nạn từ Lưu Cát Dũng.

Hai người đi tới bên bàn, Trương Xuân Dương nói ngay: “Có thu hoạch, những gì có thể hỏi, bọn tôi đều đã hỏi cả rồi.”

Phương Húc đặt ghi chép lên bàn: “Cũng như chúng ta đã dự đoán trước đó, Lưu Cát Dũng đã chính miệng thừa nhận, mười năm trước, ông ta và Thẩm Chí Bân đã bắt cóc Hoắc Ung.”

Quả nhiên là thế…

Lục Nghiễm vội cầm lấy ghi chép, vừa xem vừa nghe Trương Xuân Dương và Phương Húc thuật lại diễn biến.

Cả hai nhanh chóng kể lại, lúc mới bắt đầu hỏi, Lưu Cát Dũng còn hơi ấp úng, mặt cũng trắng bệt, trông hết sức chột dạ, rõ ràng là có tật rục rịch.

Đến khi họ nói cho Lưu Cát Dũng biết, Khang Vũ Hinh đã sa lưới, Lưu Cát Dũng mới thay đổi thái độ.

Sau đó, Phương Húc và Trương Xuân Dương vặn vẹo một lúc, cứ ám thị một lúc, Lưu Cát Dũng nhanh chóng nghĩ rằng Khang Vũ Hinh đã bán đứng gã ta trước, còn định đổ trách nhiệm lên gã ta.

Lưu Cát Dũng bỗng chốc quýnh quáng, chưa bao lâu đã thành thật khai hết, bắt đầu kể lại “chân tướng” sự việc dưới góc độ của mình.

Như Lục Nghiễm đã đoán trước đó, vụ bắt cóc là do Hoắc Ung vẽ ra, Hoắc Ung bảo Thẩm Chí Bân đi tìm thám tử tử theo dõi Hoắc Kiêu là để phòng hờ một khi có chuyện gì xảy ra, mình có thể phủi sạch trách nhiệm.

Khi đó, Thẩm Chí Bân còn là quản lý nhà máy hoá chất, nhận những đơn nhỏ lẻ của tập đoàn Hoắc Thị đưa xuống, cũng như những nhà máy quy mô nhỏ và trung, tồn tại nhờ phụ thuộc khác, ông ta cũng mong bám dính được vào tập đoàn Hoắc Thị.

Thẩm Chí Bân quen biết Hoắc Ung trong một buổi tiệc bàn chuyện làm ăn, khi đó, Hoắc Ung mới mười mấy tuổi, thấy Hoắc Ung kéo bầy kéo cánh, phô trương ngông cuồng, bèn giành thanh toán giúp Hoắc Ung.

Khi đó, Hoắc Ung vẫn chưa hoàn toàn tự do tài chính, dù gì cũng mới mười sáu tuổi, gia đình vẫn còn kìm kẹp, nhưng Hoắc Ung có dã tâm, ham muốn cũng dữ dội, một tháng phải tổ chức bảy, tám bữa tiệc lớn, mỗi lần đều mấy mấy trăm nghìn.

Tất nhiên là lúc nào cũng có người đu bám theo thanh toán giúp y, Thẩm Chí Bân cũng tranh thủ cơ hội này.

Thanh toán xong, Thẩm Chí Bân còn chủ động gửi cách thức liên lạc, bảo Hoắc Ung nếu sau này có gì tương tự cần giúp thì cứ nói.

Hoắc Ung thấy Thẩm Chí Bân rất “biết điều” nên đã giao việc cho ông ta liên tiếp mấy lần.

Thật ra số tiền đó chẳng đáng là gì trong mắt Hoắc Ung, có tiêu tiền của ai y cũng không xót, nhưng với Thẩm Chí Bân mà nói, một lần mấy trăm nghìn, một tháng thì đã hơi khó nuốt.

Thẩm Chí Bân thì cũng chẳng phải tốt lành gì chi cho cam, cậy thế mình là quản lý xưởng, không chỉ ngủ với Hách Hữu Mai bên phòng tài vụ, lại cắt xén bớt của nữ công nhân khác, còn mượn chức vụ mà chiếm không ít lợi lộc từ nhà máy, cấu kết làm càn với Lưu Cát Dũng.

Nói ra thì Thẩm Chí Bân còn thấy tiền mình tham ô có được cũng không dễ dàng gì, cũng coi là “tiền mồ hôi nước mắt”, “tiền xương máu”, tích ít thành nhiều, còn phải gánh rủi ro, cũng không dễ mà có.

Nhưng số tiền ông ta tham ô đúng là chẳng thấm vào đâu với loại phá gia chi tử như Hoắc Ung.

Nếu cứ theo cái đà chi tiêu của Hoắc Ung, Thẩm Chí Bân sắp sửa cạn sạch vốn liếng tới nơi, vả lại cứ hễ lần nào khước từ Hoắc Ung hoặc là không có mang đủ bao đấy tiền, thì lần đấy sẽ không chỉ mất hết mặt mũi mà còn bị lại người như Hoắc Ung đá bay rồi thế kẻ khác vào, thế chẳng phải số tiền lót đường trước đó thành công cốc hết rồi sao?

Nhưng mà cứ làm cây ATM thế này thì đến đời nào kiếp nào mới có lời?

Những kẻ bỏ tiền ra cầu được việc như Thẩm Chí Bân đều hy vọng từng đồng tiền mình bỏ ra đều sẽ được trả lại gấp đôi, ít nhất thì cũng phải bỏ ra cho đáng.

Nếu không lấy lại được gì mà còn mất hết vốn liếng thì chắc chắn khó tránh thấy ngột ngạt, ấm ức, thấy thiệt thòi.

Ý đồ của Thẩm Chí Bân cũng chẳng qua chỉ là muốn dỗ dành thằng nhóc con Hoắc Ung cho y thấy vui vẻ rồi tiến cử ông ta với Hoắc Đình Diệu, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Thẩm Chí Bân dần phát hiện có tiêu sạch tiền cũng không đạt được mục đích này, nếu không thì đám người tranh nhau trả tiền trước đó cũng không lần lượt biến mất.

Có lẽ đám người đó cũng đã phát hiện ra Hoắc Ung hoàn toàn không có ý định tiến cử mình?

Thẩm Chí Bân lập tức lập mưu tính kế, hoặc là dừng tổn thất kịp thời, không làm ATM nữa, hoặc là phát huy một số giá trị đích đáng, khiến Hoắc ung coi ông ta như người phe ta?

Kết quả là Thẩm Chí Bân chỉ vừa tính toán thế thì cơ hội đã tới.

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Chí Bân nhiều lần nghe thấy vẻ thù hằn và khinh bỉ với Hoắc Kiêu trong lời nói của Hoắc Ung, có một lần uống say, còn nghe y lải nhải rằng muốn giết chết Hoắc Kiêu, dù không chết thì cũng phải cho Hoắc Kiêu biết được sự lợi hại của y.

Muốn sang giàu thì phải chịu mạo hiểm, Thẩm Chí Bân mong muốn đạt được mục đích tiếp cận Hoắc Đình Diệu, vội vã “tự tiến cử” với Hoắc Ung trước.

Chuyện sau đó thì như Lục Nghiễm đã suy đoán.

Thẩm Chí Bân cho Lý Thăng đi theo dõi Hoắc Kiêu trước, Lý Thăng cũng cầm tiền rồi làm theo, ai ngờ trong lúc theo dõi lại bị Tiết Dịch ở cạnh Hoắc Kiêu phát hiện ra.

Tiết Dịch bèn nói với Hoắc Kiêu chuyện này.

Hoắc Kiêu lớn lên ở nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã quen với những thứ quỷ quyệt, sau khi “bắt được” Lý Thăng, anh ta lập tức đoán ra được động cơ thật sự phía sau.

Thế là Hoắc Kiêu đưa cho Lý Thăng một số tiền gấp đôi, bảo Lý Thăng đưa cho mình thông tin của Thẩm Chí Bân.

Lý Thăng vừa thấy cơ hội kiếm tiền từ hai bên thì tất nhiên là đồng ý ngay.

Đến lúc có được thông tin của Thẩm Chí Bân từ tay Lý Thăng, Hoắc Kiêu phát hiện Thẩm Chí Bân, Lưu Cát Dũng thường xuyên đến quán net của cậu Khang Vũ Hinh, còn thường xuyên chơi gái do Tống Kim dắt mối.

Hoắc Kiêu lại tìm ngược lại Thẩm Chí Bân, hỏi rõ được việc Thẩm Chí Bân và Hoắc Ung câu kết với nhau, vạch hẳn đường cho Thẩm Chí Bân, bảo ông ta ra tay với Hoắc Ung.

Vào lúc đó, Thẩm Chí Bân đã sắp trắng tay, vừa bỏ tiền cho Hoắc Ung, vừa mạo hiểm rủi ro vi phạm pháp luật để giúp Hoắc Ung đối phó với Hoắc Kiêu.

Tất nhiên là Thẩm Chí Bân cũng thấp thỏm trong lòng, lỡ đâu xong chuyện, Hoắc Ung lại trở mặt thì sao?

Không “nhập nhằng mơ hồ” như Hoắc Ung, Hoắc Kiêu vừa xuất hiện là đã vạch hẳn ra hai mặt lời lỗ, bỗng chốc khiến Thẩm Chí Bân nhìn thấy được cái gì gọi là không có so sánh sẽ không có thiệt hơn.

Phân tích thêm thì Hoắc Ung chỉ biết ăn chơi trác táng, hành động càn quấy, hoàn toàn không làm được chuyện gì lớn lao, vì thế, phần trăm cao là Hoắc Đình Diệu cũng không coi những người Hoắc Ung tiến cử ra gì.

Nhưng Hoắc Kiêu thì khác.

Tuy khi đó chưa được mười tám tuổi, nhưng Hoắc Kiêu luôn được Hoắc Đình Diệu đào tạo để trở thành người thừa kế, anh ta chỉ mới còn non trẻ mà lại rất khôn ngoan, thông minh, mánh khoé cũng dữ dằn, hạng xoàng xĩnh như Hoắc Ung không thể nào so được.

Thẩm Chí Bân cũng đã sống hơn nửa đời người, quan sát kỹ thì cũng biết bên nào nặng nhẹ, e là mười Hoắc Ung cũng không bì được một Hoắc Kiêu, vì thế ông ta đã không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức chĩa họng súng lại với Hoắc Ung.

Tất nhiên là chuyện này cũng có phần vì tức tối mình đã uổng công bỏ ra một số tiền lớn.

Câu chuyện được kể tới đoạn này cũng đều chỉ là những gì Lưu Cát Dũng nghe Thẩm Chí Bân kể lại, bản thân Lưu Cát Dũng không hề tham gia vào.

Câu chuyện sau đó mới là lúc Lưu Cát Dũng bị Thẩm Chí Bân lôi xuống lầy.

Thẩm Chí Bân biết rằng một mình ông ta rất khó để làm nên chuyện, thêm rằng cũng thật sự không đủ can đảm, bèn lôi kéo Lưu Cát Dũng cấu kết làm càn, bảo gã ta giúp mình một tay.

Cả hai cùng hợp sức, nhanh chóng thiết kế xong một kế hoạch bắt cóc, sau đó, Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng thừa một dịp thanh toán giúp Hoắc Ung để tiện thể bắt cóc luôn y rồi báo cho Hoắc Kiêu.

Lưu Cát Dũng nói, gã ta nhớ rất rõ những chuyện xảy ra hôm đó, cả đời cũng không quên được.

Không lâu sau khi họ bắt cóc Hoắc Ung đến một kho xưởng bỏ hoang thì đã có một đám người chạy đến hiện trường, chỉ là trong số này không có Hoắc Kiêu.

Tuy Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng đều bịt mặt, cũng đã bịt mắt Hoắc Ung lại, nhưng cả hai đều vẫn rất lo sợ trong lòng, lại không thấy Hoắc Kiêu đến, chỉ đành tóm lấy một người trong số đó để hỏi rõ xem chuyện là thế nào.

Kẻ đó lại không nói gì nhiều, chỉ bảo họ đứng sang một bên mà nhìn, đừng nói năng gì lung tung.

Sau đó, Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng bèn đứng vào trong góc.

Chuyện xảy ra tiếp đó đã làm họ chết đứng.

Đám người đó trút ngược Hoắc Ung xuống, lấy ra vài cái rương đựng dụng cụ phẫu thuật, thuốc than, tiêm thuốc mê cho Hoắc Ung trước, sát trùng rồi làm phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn cho y.

Lưu Cát Dũng nói, gã ta có nằm mơ cũng không ngờ Hoắc Kiêu lại chơi cái chiêu như thế, việc này còn ác hơn cả lấy mạng Hoắc Ung.

Sau chuyện đó, Hoắc Ung sẽ thành thái giám mất rồi, không nối dõi tông đường được thì còn làm thế nào mà tranh tư cách thừa kế với Hoắc Kiêu, lòng tự tôn cũng bị lấn lướt nghiêm trọng, cả đời không ngóc đầu lên nổi, còn bị Hoắc Kiêu nắm thóp cả đời!

Điếng người nhất là người Hoắc Kiêu cử tới còn ghi hình lại quá trình phẫu thuật, lại còn ngâm bộ phận bị cắt bỏ vào dung dịch Formalin rồi đậy kín, chắc là định sắp tới gửi cho Hoắc Ung.

Dù đã qua mười năm, nhưng khi nhớ tới chi tiết này, Lưu Cát Dũng vẫn không khỏi rùng mình.

Chỉ là Lưu Cát Dũng không ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu của cơn ác mộng.

Sau chuyện bắt cóc Hoắc Ung, Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng cứ thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên suốt, vừa lo không biết Hoắc Ung có đoán ra Thẩm Chí Bân hay không, vừa không biết Hoắc Kiêu có giữ lời không hay là xong chuyện lại đem họ ra đỡ đạn?

Cho đến một tối nọ, Hoắc Kiêu cho người tới hẹn gặp Lưu Cát Dũng.

Ban đầu Lưu Cát Dũng còn tưởng Hoắc Kiêu cũng sẽ gọi cả Thẩm Chí Bân, sẽ bắt đầu coi họ như chó giữ nhà, cho họ nhiều lợi lộc.

Ai ngờ đến quán karaoke, Lưu Cát Dũng mới phát hiện là chỉ có mình mình.

Ly tách bát đĩa nằm la liệt trong phòng karaoke, rõ là vừa kết thúc một bữa tiệc, căn phòng trống không, trên sofa chỉ còn mình Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu mỉm cười ngồi đó, khui chai rượu cuối cùng, thong thả nói ra những lời mà đủ khiến gã ta sợ khiếp vía.

Hoắc Kiêu có ý muốn rất đơn giản, anh ta nói với Lưu Cát Dũng, rằng có thể Hoắc Ung đã đoán ra chuyện là do Thẩm Chí Bân làm, nhưng Hoắc Ung không quen biết Lưu Cát Dũng, vì thế gã ta tạm thời an toàn.

Nhưng nếu có một ngày, Hoắc Ung tìm tới Thẩm Chí Bân, tới lúc đó rất khó đảm bảo là Thẩm Chí Bân sẽ không khai ra Lưu Cát Dũng.

Vì thế cách giải quyết tốt nhất hiện tại là giết chết Thẩm Chí Bân, đổ hết mọi chuyện lên đầu ông ta, như thế này thì Hoắc Kiêu sẽ giải quyết chuyện sau đó, khiến Hoắc Ung sẽ mãi mãi không biết đến sự tồn tại của Lưu Cát Dũng.

Lưu Cát Dũng nghe mà chết trân, một hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Đối mặt với một thiếu niên chưa được mười tám tuổi, nhìn nụ cười hòa nhã vô hại của anh ta, nghe những kế sách ác độc đó, Lưu Cát Dũng hoàn toàn không thể tin được vào tai, vào mắt mình.

Nhưng vào lúc đã, Lưu Cát Dũng đã lên thuyền của giặc, không thể nào phủi bỏ sạch sẽ được, bắt cóc và giết người đều là tội nặng, phải xem xem gã ta chọn thế nào, có dùng chuyện này để che đậy chuyện kia không.

Vào lúc Lưu Cát Dũng đang ngập ngừng không biết xử trí sao, Hoắc Kiêu lại bảo thế này: “Cháu tìm đến chú trước, chú không dám thì cũng không sao, chú cứ về đi,coi như hôm nay cháu chưa nói gì. Nhưng mà chú đi rồi, cháu sẽ gọi Thẩm Chí Bân tới. Chú đoán ông ta sẽ chọn thế nào?”

Lưu Cát Dũng ngẩn người hỏi: “Nhưng mà… Hoắc Ung đã nghi ngờ Thẩm Chí Bân rồi mà?”

Hoắc Kiêu cười nhạt: “Nghi ngờ thì nghi ngờ vậy thôi, nó cũng có chứng cứ đâu. Thằng làm anh như cháu thì chỉ cần giao cho nó một mạng người để nó xả hận là được. Mạng của chú hay của Thẩm Chí Bân đều tốt cả.”

Đến lúc ấy, Lưu Cát Dũng mới hiểu ra.

Nói trắng ra thì Hoắc Ung đã chắc chắn chuyện này là do Hoắc Kiêu làm, Hoắc Kiêu cũng không hơi sức đâu mà bỏ công phủ nhận, vì ở nhà họ Hoắc, chỉ cần Hoắc Đình Diệu không lên tiếng thì Hoắc Ung có hận đến mấy cũng phải nuốt trọn cục tức này, ai bảo Hoắc Ung rắp tâm làm càn, muốn bắt cóc Hoắc Kiêu trước làm gì?

Hoắc Kiêu chỉ cao tay hơn, ăn miếng trả miếng mà thôi.

Hơn nữa nếu Hoắc Ung mà làm thành công chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ không giữ lại mạng cho Hoắc Kiêu, nhưng ngược lại, Hoắc Kiêu lại chừa cho Hoắc Ung một mạng, chỉ cắt bỏ một bộ phận của y mà thôi, nhưng lại đạt được mục đích tuyệt hậu của Hoắc Ung, cả hai chênh lệch rõ rệt.

Có khi Hoắc Đình Diệu thấy vậy lại còn “khen ngợi” thủ đoạn của Hoắc Kiêu không chừng.

Vả lại chuyện đến nước này, Hoắc Ung không thể báo cảnh sát, Hoắc Đình Diệu cũng chắc chắn không để tiếng dữ lan xa, vì thế Hoắc Kiêu chỉ có thể giao ra một mạng người để bồi thường cho Hoắc Ung trút giận xả tức.

Cái mạng này thì chỉ cần chọn giữa Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng.

Lưu Cát Dũng hiểu rõ được ngọn ngành, dần bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích với góc độ có ích cho mình.

Điều đầu tiên gã ta nghĩ đến chính là nếu gã không đồng ý với yêu cầu của Hoắc Kiêu, thế thì tiếp đến Thẩm Chí Bân sẽ làm thế nào?

Thẩm Chí Bân đã đắc tội với Hoắc Ung, giờ chắc đang chột dạ kinh khủng, mong lấy công chuộc tội, đẩy hết trách nhiệm đi còn không hết.

Còn nữa, Thẩm Chí Bân đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền trước đó, sau lại quay ngược sang giúp đỡ Hoắc Kiêu, hiện giờ đến cuối cùng, Hoắc Kiêu lại đưa ra yêu cầu, Thẩm Chí bân chỉ còn cách “thành công” một bước cuối cùng, nếu từ chối thì há chẳng phải đã công cốc rồi sao?

Hơn nữa chỉ cần làm tốt bước cuối cùng, Thẩm Chí Bân có thể sẽ trở thành người của Hoắc Kiêu, so với Hoắc Ung thì Hoắc Kiêu mới là cái trụ lớn đáng bám!

Thứ duy nhất cản trở Thẩm Chí Bân hiện tại chẳng phải chính là cái mạng của Lưu Cát Dũng đấy sao?

Thế là sau khi tâm lý bị lay động bởi những điều trên, Lưu Cát Dũng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đồng ý yêu cầu của Hoắc Kiêu.

Thật ra giết chết Thẩm Chí Bân không phải chuyện khó khăn gì đối với Lưu Cát Dũng, chỉ là nếu giết người xong lại còn phải phủi sạch liên can tới mình thì mới là khó.

Thế là Lưu Cát Dũng nhanh chóng nghĩ tới Trần Mạt Sinh, người khi đó đang điều tra thu thập chứng cứ tham ô hối lộ của Thẩm Chí Bân.

Thẩm Chí Bân cũng rất đau đầu vì chuyện này, còn nhiều lần than thở với Lưu Cát Dũng, lúc nào cũng nghĩ tới việc đối phó với Trần Mạt Sinh.

Lưu Cát Dũng bèn lợi dụng luôn chuyện này, dùng điện thoại của Thẩm Chí Bân để lừa Trần Mạt Sinh đến hiện trường, nguỵ tạo hiện trường rồi giá hoạ cho Trần Mạt Sinh.

Theo lời Lưu Cát Dũng thì sau đó, gã ta cũng đã cầu cứu Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu chỉ nói là sẽ giúp gã ta dọn dẹp hậu hoạn, bảo gã ta đừng tự ý hành động.

Tiếp đến, cảnh sát hình sự điều tra vụ án lại nhanh chóng kết án, Phó Cục trưởng phía trên lại còn ký tên rồi chuyển sang cho Viện Kiểm sát, Lưu Cát Dũng chắc rằng việc này chắc chắn đã được thúc đẩy bởi tiền bạc của nhà họ Hoắc.

Tục ngữ nói, giấy không gói được lửa.

Thẩm Chí Bân chết, Trần Mạt Sinh bị bắt, Lưu Cát Dũng còn nghĩ là cuối cùng mình cũng có thể thở phào được rồi.

Ai ngờ chuyện này lại không được kín đáo như gã ta nghĩ, ngoài Hoắc Kiêu ra lại còn có hai đứa con gái chưa tròn mười tám tuổi biết được chuyện gã ta bắt cóc Hoắc Ung và giết Thẩm Chí Bân.

Lưu Cát Dũng nói mình không biết đứa con gái đầu tiên là ai, cũng không biết con bé đó tên gì, chỉ là khi không nó lại chạy đến nhà gã ta, còn đưa ra chứng cứ thương lượng, bắt gã ta phải buông tha cho Phương Tử Oánh và giao hết hình ảnh, clip đã quay lén Phương Tử Oánh ra.

Lưu Cát Dũng chỉ có thể đồng ý.

Đứa con gái thứ hai lại chính là Khang Vũ Hinh.

Lưu Cát Dũng đã đến quán net của cậu Khang Vũ Hinh không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không ngờ rằng Khang Vũ Hinh lại có quen với Hoắc Kiêu.

Hôm Lưu Cát Dũng bố trí hiện trường vụ án, Khang Vũ Hinh cũng đã nhận ra “Thẩm Chí Bân” xuất hiện ở quán net là do gã ta đóng giả, vì thế, Khang Vũ Hinh nhanh chóng đoán được hung thủ giết Thẩm Chí Bân là ai.

Còn làm thế nào Khang Vũ Hinh biết được chuyện Hoắc Ung bị bắt cóc thì đến Lưu Cát Dũng cũng không biết.

Lưu Cát Dũng chỉ nói, mấy năm nay, Hoắc Kiêu đã giới thiệu cho gã ta rất nhiều cơ hội kinh doanh, rất nhiều cuộc giao dịch lượm lặt, cũng nhờ vậy mà gã ta kiếm được không ít.

Từ đầu tới cuối Hoắc Ung đều không biết tới sự hiện diện của Lưu Cát Dũng, tất nhiên là cũng không tính nợ với gã ta.

Nếu hai năm trước Khang Vũ Hinh không tìm đến gã ta, vạch lại chuyện gã ta làm năm ấy, Lưu Cát Dũng cứ nghĩ rằng chuyện năm đó đã sang trang mất rồi.

Trong khoảng thời gian đó, Lưu Cát Dũng cũng đang bị Trần Ngữ “quấy rối”.

Không biết Trần Ngữ đã làm thế nào mà truy ra tới Lưu Cát Dũng, nghi ngờ cái chết của Thẩm Chí Bân là do gã vu oan giá hoạ của Trần Mạt Sinh

Vì chuyện này mà Trần Ngữ còn từng đánh Lưu Cát Dũng.

Mục đích Khang Vũ Hinh tìm đến Lưu Cát Dũng thì lại rất đơn giản, cô ta chỉ muốn Lưu Cát Dũng giúp Hoắc Ung hoàn thành kế hoạch tạo dựng tai nạn.

Mấy năm nay, Lưu Cát Dũng luôn làm việc cho Hoắc Kiêu, ít nhiều gì cũng có tham gia vào lịch trình của Hoắc Kiêu, có lúc, gã ta còn rõ hơn cả tài xế Hoắc Kiêu, vì thế, để dựng một vụ “cố ý giết người” thành “tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, bắt buộc phải biết trước được lộ trình của Hoắc Kiêu mới có thể dựng nên một màn kịch “tình cờ”.

Cứ thế, Lưu Cát Dũng đấu tranh tư tưởng một hồi rồi lại lần nữa lựa chọn con đường y hệt năm đó: Giết người để che giấu việc mình giết người.

Tai nạn xe là cách thức Hoắc Ung đưa ra, Lưu Cát Dũng lại sắp xếp dựa vào lộ trình của Hoắc Kiêu, Hoắc Ung sẽ tự đi mua chuộc tài xế của Hoắc Ung.

Trước khi thực hiện, tài xế sẽ động tay động chân vào xe trước, đeo bluetooth để nghe người đang theo dõi vợ chồng Trần Ngữ cung cấp tình hình rồi điều chỉnh tốc độ của mình.

Theo lời Lưu Cát Dũng, thật ra trước vụ tai nạn, họ đã từng tìm một đoạn đường ít xe cộ, không camera để luyện tập.

Đến lúc thật sự thực hiện là đã thử tổng cộng hai lần.

Lần đầu thất bại, đáng ra thì sáng nào vợ chồng Trần Ngữ cũng sẽ đi qua đoạn đường xảy ra tai nạn đó.

Nhưng sáng lần đầu tiên, họ đã tới trễ.

Đến lần thứ hai, thiên thời địa lợi nhân hoà, cuối cùng cũng thực hiện thành công vụ tai nạn xe trong kế hoạch.

Nhưng sơ suất ở chỗ hôm đó có một chiếc xe tưới cây đi ngang qua, thời gian xe xuất hành cũng chênh lệch so với mấy ngày trước, kịp thời dập được lửa, cứu được Hoắc Kiêu.

Đọc lời khai của Lưu Cát Dũng được tới đây, Lục Nghiễm gập hồ sơ lại, đưa tay day ấn đường, hít sâu một hơi.

Ghê gớm thật.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong anh hiện giờ.

Trong câu chuyện này, thiếu mất một mối nào thì cũng đều khó mà thành công được, trong lòng người ta thật sự có một con yêu quỷ đang quấy phá nên mới xảy ra quá nhiều chuyện theo sau như thế.

Một lúc sau, Lục Nghiễm ngẩng lên nhìn Phương Húc và Trương Xuân Dương: “Có hai vấn đề ở đây. Thứ nhất, khi đó Trần Mạt Sinh và Lâm Thích đã chĩa súng vào Lưu Cát Dũng mà ông ta còn không nói ra chân tướng vụ tai nạn của Trần Ngữ, thế tại sao bây giờ lại nói? Một trong số những nguyên nhân là do ông ta dè chừng Khang Vũ Hinh, vậy còn Hoắc Kiêu thì sao? Ông ta cứ khai hết việc mình và Hoắc Kiêu cấu kết nhau ra như vậy, không sợ Hoắc Kiêu trả thù à?”

Phương Húc trả lời ngay: “Lúc đó bọn tôi cũng thấy lạ lắm, sau đó bèn hỏi Lưu Cát Dũng và cảnh sát trại giam, cũng tổng kết được nguyên do ở đây, thứ nhất là Khang Vũ Hinh đã sa lưới, Lưu Cát Dũng sợ Khang Vũ Hinh sẽ cắn ngược lại mình trong chuyện này, thứ hai là cũng không biết nghe ai nói mà Lưu Cát Dũng lại biết là Hoắc Kiêu đã đến Cục Cảnh sát báo án.”

Sao Lưu Cát Dũng lại biết được?

Lục nghiễm cau mày, nhanh chóng nghĩ ngay tới một người: Hàn Cố.



Ngoại truyện đặc biệt: Lễ Tình nhân.

Thời Đại học.

Học kỳ cuối năm Nhất chưa bắt đầu được bao lâu thì đã đến Lễ Tình nhân.

Đối với những cô cậu sinh viên đang rục rịch rung động, vừa thoát khỏi thời kỳ cấp Ba không được yêu sớm mà nói, đây quả thật là một cơ hội ngàn năm có một, hợp lý chính đáng để mối “gian tình” phát triển.

Chỉ là đối với Tiết Bồng thì đấy đều là những chuyện ở thế giới khác.

Tiết Bồng không quan tâm hôm nào là Lễ Tình nhân, cũng không định tìm nhân tình nhân ngải gì.

Mấy hôm trước, Tiết Bồng vừa mới lịch sự từ chối một đàn anh.

Chuyện truyền đến tai Lục Nghiễm, anh còn tới hỏi cô.

Tiết Bồng chỉ nói: “Tôi không quen anh đó, anh ta cũng không hiểu gì về tôi, tôi không biết tại sao anh ta lại thích tôi, tôi mà nói tôi cũng thích anh ta thì giả dối quá còn gì.”

Ai ngờ vừa nói xong, Lục Nghiễm đã bảo: “Thật ra hai người có gặp rồi, cũng không thể nói là không quen được.”

Tiết Bồng ngạc nhiên ngẩng nhìn anh: “Gặp rồi á? Hồi nào?”

Lục Nghiễm cười nhẹ, nhắc tới mấy lúc hoạt động trong đoàn hội với tiệc liên hoan giữa các chuyên ngành.

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy hả? Nhưng mà tôi quên rồi.”

Lục Nghiễm nói: “Bảo là không hợp, không có tư tưởng đó thì đúng hơn là quên. Đó không phải chuyện em hào hứng, đương nhiên là em không để tâm.”

Hai người vừa nói vừa đi ngược lại phía toà dạy học.

Tiết Bồng thầm nghiền ngẫm lời Lục Nghiễm, tự thấy thế cũng đúng, cô thật sự không hào hứng với mấy chuyện này, bị che mắt mất rồi, chỉ thấy có mỗi chuyên ngành, hoàn toàn không cảm nhận được ý tốt lạ thường của người khác, đúng là hơi vô tâm thật.

Nghĩ thế, Tiết Bồng ngẩng lên, nhìn thấy có hai nữ sinh đang đi thẳng về phía này, cả hai đều là đàn chị hơn cô một khoá ở chuyên ngành khác.

Hai chị khoá trên cũng đang mỉm cười nhìn sang đây, còn thì thầm với nhau, chỉ là ánh mắt không phải đang nhìn cô mà là nhìn… Lục Nghiễm bên cạnh cô.

Tiết Bồng hời hợt liếc sang bên cạnh theo ánh nhìn của hai cô chị khoá trên.

Lục Nghiễm cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiết Bồng đang đi trên bậc thềm, Lục Nghiễm thì lại đi bên dưới, ánh mắt cả hai gần như ngang nhau.

Lúc chạm mắt, Lục Nghiễm còn nhướng mày hỏi: “Nhìn gì đấy?”

Cả hai vừa nói vừa đi lướt qua hai cô chị khoá trên kia, Tiết Bồng vô thức quay đầu nhìn lại, thấy họ cũng đang quay đầu bèn nói: “Anh còn nói tôi không có tư tưởng đó, làm như anh có ấy? Anh quay đầu lại mà nhìn xem.”

Lục Nghiễm khựng lại, cũng ngu ngơ quay đầu lại thật, nhìn thấy hai nữ sinh kia bèn quay trở lại, nhìn vào Tiết Bồng.

Tiết Bồng cười bảo: “Chó chê mèo lắm lông.”

Lục Nghiễm hắng giọng, lại sải bước về trước: “Không phải anh không có tư tưởng đó, anh chỉ…”

“Chỉ sao?” Tiết Bồng nhìn ra trước, hỏi qua loa.

Lục Nghiễm lại liếc nhìn sang cô: “Chỉ là mỗi người thích một kiểu khác nhau thôi, phải gặp một người mình thích, mà người ta cũng thích mình luôn mới được chứ.”

“Chắc vậy.” Quả nhiên là Tiết Bồng chẳng để tâm, lại đổi chủ đề: “Ấy, tới giờ này rồi, chắc nhà ăn lên món rồi đó.”

Lục Nghiễm: “…”

Bước vào nhà ăn thì thấy vẫn còn trống rất nhiều chỗ, chỉ mới mấy bàn là có người.

Tiết Bồng tìm một chỗ trống, đặt quyển sách trên bàn xuống, đứng dậy lấy muỗng nĩa trước.

Lục Nghiễm đã đi tới bên khung gọi đồ ăn để chọn món.

Tiết Bồng cầm khay ăn về chỗ, mới vừa ngồi xuống, trước mắt đã đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tiết Bồng ngạc nhiên, ban đầu còn nghĩ là Lục Nghiễm, ai ngờ ngẩng lên nhìn thì lại là cậu bạn cùng khoá nào đó trông hơi quen, có gặp mấy lần trên lớp, hình như còn có mượn tập cô nữa.

Cậu bạn hỏi: “Tiết Bồng, bạn đi một mình à? Mình ngồi cùng được không?”

Đầy chỗ ra đó, muốn ngồi thì ngồi đi.

Tiết Bồng thầm nghĩ trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt vẫn không nói vậy được: “Tôi không có đi một mình đâu, bạn muốn ngồi chung hả?”

Cậu bạn nhoẻn miệng cười, vội đặt khay thức ăn xuống, ngồi đối diện Tiết Bồng: “Vậy ngồi chung nha, phải rồi, tối đến có bộ phim này, bạn mua vé chưa, mình đang sẵn có…”

Chỉ là còn chưa nói xong, Lục Nghiễm đã bưng hai mâm đồ ăn quay lại.

Thấy có người ngồi đối diện Tiết Bồng, Lục Nghiễm bèn vòng sang bên kia bàn, ngồi xuống bên phải Tiết Bồng, đưa khay đồ ăn cho cô: “Hôm nay em may đấy, toàn món em thích này.”

Cậu bạn ngớ người nhìn sang, thấy trong khay ăn của Tiết Bồng có hai món mặn, còn có một cái đùi gà lớn, chỉ có một món rau, bên khay của Lục Nghiễm thì lại rất đạm bạc.

Tiết Bồng cũng cúi đầu nhìn, lập tức cau mày lại, đợi Lục Nghiễm ngồi xuống rồi mới liếc ánh mắt sắc lẻm sang: “Toàn món anh thích thì có. Cái này là của anh, cái kia mới là của tôi.”

Tiết Bồng vừa nói vừa đổi khay ăn.

Lục Nghiễm cười rồi mới ngước mắt nhìn sang đối diện hỏi: “Bạn ngành em hả?”

Tiết Bồng ngước lên, đang định giới thiệu thì chợt khựng lại: “À phải rồi, tôi còn chưa biết bạn tên gì?”

Cậu bạn ngượng chín cả mặt, vội tự giới thiệu.

Trong lúc cậu bạn giới thiệu bản thân, Lục Nghiễm cũng gắp cái đùi gà to tướng trong khay mình sang cho Tiết Bồng.

Tiết Bồng hốt hoảng: “Tôi ăn không hết một cái đâu.”

Lục Nghiễm đáp: “Vậy chia anh nửa cái.”

Cậu bạn giới thiệu xong bèn nuốt nước bọt, vừa nhìn Tiết Bồng dùng đũa tách đùi gà, vừa nhắc chuyện bộ phim: “À… Tiết Bồng, tối nay có phim chiếu, mình có vé này, bạn có muốn đi xem cùng không…”

Tiết Bồng nhìn cậu bạn, thoạt sững lại rồi nói: “Xin lỗi, tôi không thích xem phim lắm.”

Cậu bạn nói ngay: “À, không sao, không sao đâu, vậy mai mốt rồi tính…”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ cụp mắt, cặm cụi ăn.

Cậu bạn cũng không dám nói gì thêm, vừa cầm đũa vừa vô thức liếc sang Lục Nghiễm bên cạnh Tiết Bồng.

Lục Nghiễm thì ngồi nghiêm trang thẳng thớm lắm, vững như Thái Sơn ấy, vẻ mặt cũng thờ ơ cực.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu bạn, Lục Nghiễm còn ngước lên nhìn vài lần, còn nhướng mày tỏ vẻ thắc mắc.

Cậu bạn chỉ cười gượng, không nói chữ nào.

Thật ra, từ lâu trước khi tiến tới làm thân với Tiết Bồng, cậu bạn đã nghe nói về mối quan hệ của Tiết Bồng và Lục Nghiễm, biết họ học cùng trường cấp Ba, thường ngày hay đi cùng nhau, hết sức thân thiết, cực kỳ ăn ý.

Chỉ là cũng có bạn nữ đã hỏi Tiết Bồng xem Lục Nghiễm có phải bạn trai cô không, Tiết Bồng bảo là không, chỉ là bạn học thôi.

Còn có người tới hỏi Lục Nghiễm xem Tiết Bồng với anh là như thế nào, Lục Nghiễm cũng trả lời y hệt.

Cũng chính bởi thế nên mới có không ít các cô cậu sinh viên còn ôm ấp hy vọng.

Cậu bạn kia cũng là một trong số đó.

Cuối học kỳ trước, cậu bạn còn nhìn thấy Tiết Bồng nằm ngủ trên bàn trong góc thư viện trường, chắc là xem sách hồi lâu nên mệt.

Mà người ngồi ngay cái vị trí sát hành lang cạnh cô lại chính là Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm cứ yên lặng ngồi thẳng lưng ở đó, vẻ mặt hời hợt, chỉ xem sách trong tay, không quan tâm đến chuyện gì khác.

Nếu có người tới gần, Lục Nghiễm cũng chỉ ngước mắt, nhã nhẵn nhìn người đi tới, không thù hằn cũng không đánh dấu chủ quyền gì, hết sức điềm đạm.

Nhưng cũng không biết tại sao, cậu bạn chỉ thấy Lục Nghiễm khi đó cũng y hệt như lúc này vậy, cứ như ông thần giữ cửa.

Cậu bạn đang nghĩ tới đấy thì thức ăn cũng đã vơi hết nửa.

Lúc này, Lục Nghiễm ở đối diện lại gắp thêm một miếng thịt nữa cho vào khay của Tiết Bồng.

Tiết Bồng nói ngay: “Đừng có gắp qua nữa, tôi ăn không hết đâu.”

Lục Nghiễm lại bảoo: “Bữa nay bếp nấu ngon lắm, ngoài giòn trong mềm, ăn thử đi.”

Tiết Bồng cũng thử thật, nét mặt cau có cũng giãn ra: “Ừm, ngon thật.”

Lục Nghiễm lại gắp thêm miếng nữa: “Vậy ăn nhiều thêm chút.”

Hai người cứ mỗi người một câu, cậu bạn chỉ thấy như ngồi trên đống lửa.

Cậu bạn vội vã dồn hết cơm vào miệng, đứng dậy nói: “À ờm… mình ăn xong rồi, hai người ăn thong thả, tạm biệt.”

Tiết Bồng cũng trả lời: “Tạm biệt.”

Cậu bạn đi xa rồi, Tiết Bồng mới hồi tưởng lại mà hỏi: “Anh nghĩ hồi nãy cậu ta rủ tôi đi xem phim, có phải là cái tư tưởng mà anh nói là tôi không có kia không?”

Lục Nghiễm khựng lại: “Hở? Anh có thấy vậy đâu, chắc em nhạy cảm quá đó.”

“Cũng đúng, tôi cũng đâu cần giải nghĩa sâu xa.” Tiết Bồng lại liếc sang bên cạnh: “Nhưng mà hôm nay nhà ăn ít người thế, đi chơi Lễ Tình nhân hết rồi hả?”

Lục Nghiễm: “Không biết nữa. Em bảo không quan tâm mấy chuyện này mà?”

Tiết Bồng: “Thì đâu quan tâm đâu, nghĩ chắc cũng nhạt, hôm nay có gì khác ngày thường chứ.”

Lục Nghiễm cười, một lúc sau mới bảo: “Thì đúng thế, mấy cái ngày lễ “nhạt” thế này thì người quan tâm tới sẽ thấy quan trọng, người không quan tâm thì sao cũng được, nhưng mà đối với anh thì cũng không có gì khác ngày thường, như nhau cả.”