Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 164: Quyển Kết (Phần đầu) - Chương 20




Lục Nghiễm ngủ dậy, trời đã sáng trưng.

Anh trở mình, cánh tay vô thức vươn ra bên cạnh.

Tiết Bồng cũng nhúc nhích rồi dậy theo.

Lục Nghiễm lim dim mắt, nhìn lên trần nhà hỏi: “Mấy giờ rồi em?”

Tiết Bồng với tay lấy điện thoại: “Chín giờ rồi, dậy thôi.”

Lục Nghiễm vẫn không chịu nhúc nhích.

Tiết Bồng đang định ngồi dậy cũng bị cánh tay Lục Nghiễm cuốn lấy, anh bảo: “Còn sớm mà, ngủ chút nữa đi.”

Vừa nói xong, không biết bụng ai lại kêu lên “rột rột” trong chăn.

Tiết Bồng cười: “Bụng anh kêu rồi kìa.”

Lục Nghiễm: “Không phải anh.”

Nói rồi, Lục Nghiễm bèn cụp mắt nhìn Tiết Bồng.

Anh hỏi: “Ngày đầu tiên của năm mới, em muốn làm gì?”

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Ở nhà thôi, em còn có dự định khác.”

“Ồ.” Lục Nghiễm lại nhắm mắt, lộ vẻ vẫn còn định ngủ tiếp.

Tiết Bồng nằm lên trước ngực anh: “Anh không hỏi em định làm gì à?”

Lục Nghiễm nghĩ rồi nhắm mắt nói: “Lát nữa dậy ăn sáng trễ, dắt Barno ra ngoài chơi, về ngủ trưa, chiều dắt nó đi chơi tiếp, về nấu đồ ăn tối, ăn xong lại ngủ.”

Tiết Bồng nghe thấy thì ngạc nhiên: “Phí thế?”

Lục Nghiễm: “Hồi anh có một mình thì toàn vậy đấy.”

Trong lúc nói chuyện, Lục Nghiễm đã mở mắt ra, cười khẽ: “Nhưng mà bây giờ có em rồi, anh sợ sau này anh không quen ngủ một mình nữa.”

Người đàn ông thường ngày để lại cho người khác ấn tượng là ít nói, có chiều sâu, chân thành, lại hiền như khúc gỗ, lúc này đây anh lại có thêm chút quyến rũ, lại còn hết sức hấp dẫn.

Tiết Bồng khẽ rung động, nhẹ nép sát vào, hôn lên khóe môi anh.

Lục Nghiễm đưa tay giữ lấy gáy cô, khiến nụ hôn thêm sâu.

Quấn quýt một lúc rồi cả hai lại cuộn vào trong chăn.

Cho đến lúc Tiết Bồng giãy giụa ra khỏi anh: “Không được.”

Lục Nghiễm thở hổn hển, nuốt ực nhìn cô chằm chằm.

Tiết Bồng: “Barno có đang nhìn không thế?”

Lục Nghiễm chống người dậy, đang định nhìn xem Barno đang ở đâu thì nó đã chạy tới, thè lưỡi ngồi bên sofa giường.

Tiết Bồng nghe thấy thì quay sang nhìn, cô cười, đưa tay xoa đầu nó: “Đói rồi chứ gì, lấy đồ ăn cho em trước nhé.”

Barno sủa gâu gâu mấy tiếng.

Tiết Bồng vội ngồi dậy, đi đổ hạt cho nó.

Lục Nghiễm lại nằm ra gối, lim dim thở dài, miệng còn lầm bầm: “Cái con quỷ này.”

Hai người ăn sáng đơn giản, Lục Nghiễm dắt Barno ra ngoài đi dạo, Tiết Bồng trong nhà dọn bếp.

Lúc Lục Nghiễm quay lại, lại thấy Tiết Bồng đang bưng cà phê thẫn thờ ngồi trên sofa, lúc này anh mới để ý thấy sự bất thường của Tiết Bồng: “Sao thế em?”

Tiết Bồng ngước lên, ánh mắt hết sức nghiêm túc, hoàn toàn khác với lúc nãy trước khi Lục Nghiễm ra ngoài.

Cô thở dài: “Lục Nghiễm, có chuyện này em muốn nói với anh.”

Lục Nghiễm lập tức nghiêm chỉnh: “Em nói đi.”

Tiết Bồng đứng dậy, giơ chiếc chìa khoá đang để trên giá sách lên: “Em đã biết được cái chìa khoá này là để mở gì rồi.”

Lục Nghiễm kinh ngạc nhìn cô rồi nhìn sang chiếc chìa khoá đó, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một suy nghĩ: Chẳng lẽ là có liên quan tới căn nhà này?

Tiếp đến, Tiết Bồng lướt qua anh, ra khỏi góc đọc sách, bước về phía kho.

Lục Nghiễm đi theo cô, liếc nhìn thấy mấy cái thùng giấy chất ở trước cửa.

Thật ra anh đã định hỏi từ hôm qua, sao cô lại dọn đồ ra đây, chỉ là mệt quá nên quên mất.

Lúc này, Tiết Bồng đã mở cửa kho, mở nắp hộp công tơ điện: “Anh nhìn này.”

Lục Nghiễm cau mày, lòng thầm có dự tính, chỉ là còn hơi chưa chắc chắn, quay sang đã thấy Tiết Bồng cắm chìa khoá vào.

Tiếp đến, phía sau phát ra âm thanh cành cạch.

Lục Nghiễm quay đầu, kinh ngạc nhìn tấm ván gỗ được mở ra.

Tiết Bồng đẩy tấm ván, đứng đấy nghiêng đầu nhìn anh.

Lục Nghiễm mấp máy môi, bỗng chốc không biết nói gì, anh đi theo cô vào trong, nhìn thấy sơ đồ mối quan hệ trên tường, lại liếc thấy mấy cái thùng giấy trên giá sách, cuối cùng là mấy xấp tài liệu trên cái bàn gỗ.

Tiết Bồng cũng kể lại đầu đuôi sự việc, kể lại cô đã tìm ra căn mật thất này như thế nào rồi lại nói: “Nếu không nhìn thấy hai tấm bản vẽ đó thì em cũng không ngờ trong nhà bố em lại có dấu một căn mật thất. Thật ra số ghi chép bố để lại trên lầu là đã quý giá lắm rồi, chúng cho biết lịch sử phát triển công nghiệp hoá chất ở thành phố Giang, cũng nói rõ rất nhiều vấn đề. Nhưng mà em nghĩ nội dung trong căn mật thất này mới thật sự gây nguy hại đến lợi ích của một số người, nếu không hoàn toàn không cần phải che giấu một cách kín đáo như thế này. Nhưng mà em cũng chỉ mới phát hiện thôi, thời gian có hạn, em chỉ mới xem một phần nhỏ, vẫn chưa tìm ra được phần quan trọng bên trong.”

Tiết Bồng lại nhắc đến việc cô đã tìm thấy mấy nhóm vân tay ở đây, nhưng vẫn còn chưa có cơ hội mang đến kho để tiến hành đối chiếu.

Còn có cả việc cô phát hiện ra rất nhiều “vết tích” Tiết Dịch để lại trong mật thất này, chứng tỏ Tiết Dịch không chỉ từng bước vào mà còn từng đọc những tài liệu mà Tiết Ích Đông để lại, còn để lại thêm rất nhiều thứ ở đây.

Lục Nghiễm cau mày, y hệt như lần đầu tiên Tiết Bồng vào đây, anh nhìn vào sơ đồ mối quan hệ trên tường, phát hiện ra vài cái tên quen thuộc gồm có Hoắc Đình Diệu, Cao Thế Dương, Lý Lan Tú.

Hơn nữa trên sơ đồ này còn có nối bởi những sợi dây đen và đỏ.

Tiết Bồng giải thích: “Dựa theo phán đoán của em, dây đỏ là do bố em để lại, dây đen là Tiết Dịch thêm vào sau này. Bởi vì phía sau mỗi tấm ảnh ở mốc liên kết của dây đen đều có bút tích của chị ấy, hơn nữa dây đen còn được quấn ở trên cùng.”

Lục Nghiễm cầm lấy một bức ảnh, lật ra sau xem rồi chỉ gật đầu.

Lúc này, Tiết Bồng lại lấy hồ sơ trên bàn, lật ra cho anh xem: “Còn nữa, những điều tra về bối cảnh nhân vật cũng là của Tiết Dịch để lại, anh xem xem có ai.”

Lục Nghiễm cụp mắt nhìn rồi nhanh chóng sửng sốt.

Đó chính là thông tin về đám người Thẩm Chí Bân, Lưu Cát Dũng, Tống Kim.

Lục Nghiễm dần nheo mắt lại, năng lực tư duy của anh trước giờ luôn rất mạnh, trực giác cũng chuẩn xác, lúc nào cũng có thể nắm bắt được manh mối trong tích tắc.

Cũng vào lúc này, rất nhiều manh mối đang được tổng hợp lại từ đầu trong đầu anh, dường như loáng thoáng xuất hiện cách sắp xếp mới.

Tiết Bồng không ngắt ngang suy nghĩ của anh, cô vẫn yên lặng chờ đợi, một lát sau, Lục Nghiễm nhìn sang cô: “Xem ra có người đang chơi một bàn cờ lớn, tất cả mọi người trên bàn cờ đều là quân cờ.”

Chỉ là muốn chơi cờ được thuận lợi thì người chơi cờ cũng phải sắp luôn cả mình vào trong, tự biến mình thành một con cờ.

Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm nói: “Em còn biết được gì nữa, nói với anh cả đi.”

Tiết Bồng bèn nói lại những nội dung trong cuộc nói chuyện với Trương Vân Hoa hôm trước, cùng với những tin tức mà Hàn Cố tiết lộ cho Lục Nghiễm nghe.

Lục Nghiễm đăm chiêu suy nghĩ giây lát, xắn tay áo lên: “Xem ra hôm nay phải xây công trình lớn rồi, bắt tay vào thôi, chuyển đồ ra trước, chia tư liệu lại theo thời gian và manh mối.”

Sau đó, hai người bắt đầu bận rồi, chia nhau ra làm.

Tư liệu trong mật thất không nhiều lắm, nhưng muốn sắp xếp cũng phải tốn mấy tiếng đồng hồ.

Trong quá trình sắp xếp, hai người còn phát hiện một số ít ghi chép được viết bằng mật mã, liên kết với những tư liệu trên phòng thí nghiệm, chắc là do Tiết Dịch cho rằng nó khá quan trọng nên đã lên lầu lấy xuống, cất trong mật thất.

Lục Nghiễm mang hai tấm bảng trắng trên phòng thí nghiệm xuống, đứng ở trước bảng một lúc rồi bắt đầu ghi chép lại manh mối nhân vật mới.

Tiết Bồng phụ trách nghiên cứu những nội dung tư liệu đã được sắp xếp sẵn theo thời gian, lúc này mới nhận ra đã phần những tư liệu này đều chỉ ra việc nhà máy hoá chất có thao tác vi phạm quy tắc và ô nhiễm công nghiệp hoá chất.

Những địa điểm và người có liên quan đến thao tác vi phạm quy tắc của nhà máy hoá chất chính là những gì có trên tường trong mật thất, chẳng qua đây đều đã là những gì Tiết Ích Đông ghi lại vào hai mươi năm trước, sau đó Tiết Dịch chỉ thêm vào Cao Thế Dương, Lý Lan Tú, Hoắc Kiêu vân vân.

Tiết Bồng xem lướt xong một đợt, ngẩng lên thì đã thấy một tấm bảng trắng đã được viết đầy, tất cả nhân vật đều được liệt kê rõ ràng, hết sức chi tiết.

Lục Nghiễm đang đứng ở trước bảng, nhắm mắt, chống tay đỡ lấy đầu, dường như đang lục tìm thông tin bị bỏ sót.

Tiết Bồng đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, nhìn tới từng cái tên trên bảng, có bốn người ở cô nhi viện Lập Tâm, có ba người nhà họ Cao, còn có Phương Tử Oánh, Lưu Cát Dũng, Thẩm Chí Bân vân vân.

Trong số đó có rất nhiều người đã qua đời, có người từng có tiền án, câu chuyện của mỗi người đều không đơn giản, trong lòng ai cũng cất giấu bí mật, họ là con cờ của người khác, chịu bị bố trí sắp đặt, chính họ cũng đang chống trả, cố tìm đường sống cho mình.”

Lúc này, Lục Nghiễm ngẩng lên, anh có vẻ đã hiểu ra gì: “Bây giờ chúng ta thử suy đoán quá trình một lần, nếu có chỗ nào bị kẹt lại, không giải thích được thì ghi lại, đặt dấu chấm hỏi rồi sau đó lại tìm câu trả lời.”

Tiết Bồng cũng đồng ý: “Được, đầu tiên là làm gì?”

Lục Nghiễm: “Nếu đây đã là một bàn cờ thì nó chắc chắn sẽ phải trải qua vài giai đoạn, từ bắt đầu bố trí cho đến giữ giao chiến rồi cuối cùng là chiếu tướng. Nhưng mà bàn cờ này khá đặc biệt, trong giai đoạn bắt đầu còn chỉ mới phát hiện vấn đề, chưa bố trí, việc bố trí là ở giai đoạn giữa.”

Tiết Bồng bắt đầu nhớ lại theo hướng đó: “Bắt đầu phát hiện vấn đề chắc là từ hai mươi năm trước, bố em phát hiện ra nhà máy hoá chất có thao tác trái quy định, dẫn đến môi trường ở thành phố Giang bị ô nhiễm, chuyện xảy ra trong vòng mấy năm, ông ấy cũng đã quen biết Phó Thị trưởng Tần vào lúc đó, họ và chú Thường còn thường tụ tập với nhau để bàn về tương lai của thành phố Giang.”

“Được.” Lục Nghiễm đi nhanh tới bên bảnh trống bên cạnh, chia thành ba khu vực, chú thích “hai mươi năm trước”, “mười năm trước” và “hiện tại”, đồng thời viết ra tên ba người và vấn đề mà Tiết Bồng vừa nhắc ở bên phía “hai mươi năm trước”.

Lục Nghiễm nói: “Nghi vấn đầu tiên chính là ai đã là người gây ra tai nạn xe của bố em. Vấn đề này là do Silly Talk đặt ra, chắc chắn là do chú Thường tiết lộ, hơn nữa còn có liên quan đến việc bố em tố giác nhà máy hoá chất có thao tác trái quy định.”

Tiết Bồng gật đầu: “Bố em đã gặp tai nạn xe vào thời gian đó, công việc của chú Thường cũng bắt đầu gặp nhiều chuyện không thuận lợi, rất nhiều nghiên cứu của ông ấy đều bị ép phải ngừng lại. Phó Thị trưởng Tần thì có thể coi là may mắn, ông ấy được điều đi đến nơi khác theo cấp trên, nếu không cũng sẽ bị liên lụy.”

Hai người phân tích rất thận trọng, không ai nhắc tới chuyện chủ mưu đứng sau rất có thể là Hoắc Đình Diệu, tuy tính cho đến hiện tại, tất cả những vụ án xảy ra sau này đều chỉ vào nhà họ Hoắc, nhưng càng là như thế lại càng không thể tự tiện phán đoán.

Sau đó, Tiết Bồng lại nhìn vào phần “mười năm trước”, cô nói: “Mười năm trước, chị em phát hiện ra mật thất, chắc là chị ấy từng bàn với chú Thường, hơn nữa còn kéo cả Hàn Cố vào. Em còn nhớ lúc đó, có lúc chị em sẽ cả đêm không về, em nghĩ là chị ấy đã tới đây.”

Lục Nghiễm viết lại theo những gì Tiết Bồng nói, cũng bổ sung thêm vài cái tên: “Còn có đám người Khang Vũ Hinh, Lưu Cát Dũng, Thẩm Chí Bân, Hoắc Kiêu, Phương Tử Oánh nữa.”

Lục Nghiễm dừng bút rồi lại nói: “Bắt đầu từ lúc này là bước vào giai đoạn giữa, hai bên bắt đầu đọ sức với nhau. Đã là đọ sức thì chắc chắn phải có hai người chơi cờ, lần lượt là bên đen và bên đỏ.”

Lục Nghiễm nhanh chóng viết ra hai bên chơi cờ ở hai bên bảng, một bên là ST, một bên là nhà họ Hoắc.

Tiết Bồng nhìn nhanh sang phía ST: “Tai nạn xe của bố em chỉ là khởi nguồn, chú Thường chịu cú sốc vì việc đó, hơn nữa suốt sau đó mười mấy năm luôn cứ thấy phiền muộn. Mà cái chết của chị em cũng đã trực tiếp kích động đến Hàn Cố. Em nghĩ là chị em, chú Thường và Hàn Cố đều là những người khởi xướng của tổ chức này.

Lục Nghiễm: “Nếu suy đoán theo logic này, đối tượng bị nhắm vào nhà người nhà họ Hoắc, thế thì cần giải quyết hai nghi vấn, thứ nhất, tai nạn xe của bố em có liên quan đến Hoắc Đình Diệu hay không, thứ hai, cái chết của chị em có liên quan đến Hoắc Kiêu hay không.”

Có liên quan đến Hoắc Kiêu?

Tiết Bồng đắn đo một lúc: “Nhưng mà em cứ thấy thái độ của Hàn Cố đối với Hoắc Kiêu và Hoắc Ung không giống nhau. Anh ta đa phần chỉ lợi dụng Hoắc Ung, bề ngoài thì phục từng, trong lòng thì chả coi cậu ta ra cái đinh gì, coi cứ như thằng hề ấy. Nhưng mà đối với Hoắc Kiêu thì Hàn Cố vẫn hết lòng. Nếu cái chết của chị em thật sự có liên quan đến Hoắc Kiêu, vậy sao Hàn Cố lại có thể che giấu giỏi tới mức đó, không hề để lộ một chút kẽ hở nào? Anh xem, Khang Vũ Hinh vừa bị bắt, Hàn Cố đã theo Hoắc Kiêu đến Cục Cảnh sát báo án, còn cung cấp manh mối ghi âm, chắc Hàn Cố đã lấy được đoạn ghi âm đó từ lâu rồi mới đưa cho Hoắc Kiêu đấy.”

Vừa nhắc đến Khang Vũ Hinh, Lục Nghiễm đã nheo mắt lại, nhớ tới mọi biểu hiện của Khang Vũ Hinh trong quá trình thẩm vấn.

Lúc này, Tiết Bồng mới nói: “Mười năm trước, ban đầu thì Khang Vũ Hinh muốn tiếp cận Hoắc Kiêu, nhưng mà chuyện này đã thất bại rồi, hơn nữa hai người còn có xung đột lợi ích, Khang Vũ Hinh lại quay sang hợp tác với Hoắc Ung, lợi dụng Hoắc Ung để khử đi Hoắc Kiêu.”

Lục Nghiễm dùng bút chấm nhẹ vào tên của Hàn Cố và Hoắc Kiêu: “Khang Vũ Hinh thay đổi như thế thì còn có thể coi là giải thích được. Nhưng mà bên phía Hoắc Kiêu thì… anh lại thấy không thể chỉ dựa vào thái độ của Hàn Cố để phán đoán cái chết của chị em có liên quan tới Hoắc Kiêu hay không, theo bên ngoài thì người ra tay là Phương Tử Oánh.”

Tiết Bồng nói tiếp: “Phương Tử Oánh không phải hung thủ, cô ta đã gánh tội cho người khác.”

“’Đây quả thật là một nghi vấn, tạm gác lại đó đã.” Lục Nghiễm vừa nói vừa viết một dấu chấm hỏi phía trên mối quan hệ của bốn người gồm Tiết Dịch, Hàn Cố, Hoắc Kiêu và Phương Tử Oánh, sau đó lại tiếp: “Chúng ta cùng xem tiếp, Lưu Cát Dũng, Thẩm Chí Bân, Tống Kim, tại sao chị em lại phải điều tra ba người này?”

Tiết Bồng nói: “Điều tra Lưu Cát Dũng chắc là vì Phương Tử Oánh, người thương lượng với Lưu Cát Dũng tối đó chính là chị em, trước đó chị ấy cần phải biết mình biết người đã. Lưu Cát Dũng và Thẩm Chí Bân thì vẫn luôn có bất hoà về lợi ích, Lưu Cát Dũng lại còn giết chết Thẩm Chí Bân, vì thế cũng nằm trong nội dung điều tra…”

Chỉ là vừa nói đến đây, Tiết Bồng bỗng khựng lại, nhanh chóng cầm hồ sơ điều tra của Thẩm Chí Bân rồi nói: “Không đúng, hình ảnh của Thẩm Chí Bân ở đây đều là hình chụp lén lúc còn sống, vậy có nghĩa là việc điều tra đã bắt đầu từ lúc ông ta còn sống rồi…”

“Còn một chuyện nữa.” Lục Nghiễm nói: “Lúc còn sống, Thẩm Chí Bân từng bảo Lý Thăng theo dõi Hoắc Kiêu một khoảng thời gian. Lúc đó Lý Thăng còn thấy rất kỳ lạ là tại sao lại đi theo dõi một học sinh cấp Ba.”

Tiết Bồng gật đầu: “Em còn nhớ. Thật ra trước đó em đã từng nghĩ, có khi nào thám tử tư mà chị em tìm tới chính là Lý Thăng hay không? Một thám tử tư lạ mặt rất khó có thể nắm được ngần đó thông tin về Thẩm Chí Bân chỉ trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa trong tư liệu về Thẩm Chí Bân, ngoài một số hình ảnh ngày thường, còn có hình ảnh ông ta đến quán net, nhà nghỉ và hình ảnh tiếp xúc với Lưu Cát Dũng, Tống Kim nữa, nhưng mà trong số đó hoàn toàn không chụp được Lý Thăng. Thế này thì chỉ có thể có hai khả năng, một là trong giai đoạn Thẩm Chí Bân bị điều tra, ông ta chưa từng gặp mặt Lý Thăng, khả năng còn lại thì người chụp chính là Lý Thăng.”

Đương nhiên là muốn chứng thực điều này không khó, chỉ cần hỏi Lý Thăng là được.

Lục Nghiễm vừa nghe vừa gật đầu, nhanh chóng đánh dấu sau tên của “Lý Thăng.

Sau đó, anh nói: “Đặt giả thiết suy đoán này được thành lập, vậy thì trình tự hẳn là Thẩm Chí Bân tìm đến Lý Thăng, nhờ ông ta theo dõi Hoắc Kiêu, vì thường xuyên ở cạnh Hoắc Kiêu nên chị em vô tình phát hiện ra Lý Thăng đang nấp trong tối, thế là chị em nói với Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu mới quay sang bảo Lý Thăng điều tra ngược lại Thẩm Chí Bân. Làm như thế có thể biết được, rốt cuộc là ai đã chủ động sai Thẩm Chí Bân theo dõi Hoắc Kiêu, cũng biết được tại sao phải theo dõi.”

Tại sao lại phải theo dõi?

Tiết Bồng chống đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc đó Hoắc Kiêu chỉ là một học sinh cấp Ba, không có khả năng gây thù chuốc oán với ai cho lắm, em chỉ có thể nghĩ đến hai người, một là Khang Vũ Hinh, vì cô ta muốn tiếp cận Hoắc Kiêu, người còn lại là Hoắc Ung, bởi vì anh em họ luôn đấu đá lẫn nhau.”

Nói đến đấy, Tiết Bồng lại bỗng nhớ đến một chuyện: “Phải rồi, em nhớ lại không bao lâu sau khi chị em lên Mười Hai, Hoắc Ung đã bị người ta bắt cóc. Thêm vào đó, báo cáo khám nghiệm tử thi của Hoắc Ung cũng có viết rất rõ, cậu ta từng phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn hai lần, một lần chắc là khoảng năm, sáu tuổi, 

Còn một lần nữa là khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, chắc là vào cái lần bị bắt cóc ấy.”

Lục Nghiễm khựng lại: “Lúc trước em nói với anh là Hoắc Ung từng quấy rối em, chuyện đó xảy ra lúc nào?”

Tiết Bồng: “Trước khi cậu ta bị bắt cóc.”

Lục Nghiễm nheo mắt: “Em chắc chứ?

Tiết Bồng gật đầu: “Chị em còn bắt gặp chuyện đó, chị ấy còn tát Hoắc Ung một bạt tai ngay trước mặt Hoắc Kiêu nữa. Không bao lâu sau thì Hoắc Ung bị bắt cóc.”

Lục Nghiễm nghe thấy thì dần thay đổi nét mặt, anh vội trải một tờ giấy trắng ra bàn, viết nhanh tất cả những nhân vật vừa được nhắc đến.

Tiết Bồng cũng đi đến ngồi cạnh anh hỏi: “Anh nghĩ ra gì thế?”

Lục Nghiễm chấm bút vào tên của Hoắc Kiêu: “Hiện giờ anh đặt giả thiết, Hoắc Kiêu cho Lý Thăng điều tra ngược lại Thẩm Chí Bân, biết được người ra lệnh cho Thẩm Chí Bân chính là Hoắc Ung.”

Nói đến đấy, đầu bút lại trượt lên đến tên của Lý Thăng, rồi lại trượt sang Hoắc Ung.

Lục Nghiễm: “Đúng ra mà nói thì Hoắc Ung không cần phải điều tra Hoắc Kiêu, bọn họ đã đủ hiểu nhau, vì thế, cái Hoắc Ung muốn không chỉ là “theo dõi”, cậu ta muốn nắm hết quỹ đạo hành động của Hoắc Kiêu, mục đích là để bắt cóc Hoắc Kiêu.”

Tiết Bồng sững sờ, nhanh chóng tưởng tượng tiếp dựa theo suy nghĩ này.

Lục Nghiễm lại bảo: “Ban đầu, Thẩm Chí Bân đã bị Hoắc Ung mua chuộc, nhưng Hoắc Kiêu lại đưa ra điều kiện tốt hơn, vì thế cuối cùng, người bị bắt cóc lại trở thành Hoắc Ung. Tất nhiên là một mình Thẩm Chí Bân không thể hoàn thành được việc này, ông ta còn cần có đồng bọn.”

Tiết Bồng nhanh chóng lên tiếng: “Là Lưu Cát Dũng.”

Đây là phản ứng theo bản năng, cô chưa hề nghĩ ngợi gì.

Lục Nghiễm gật đầu, đầu bút lại trượt tới tên Lưu Cát Dũng: “Đặt giả thiết Lưu Cát Dũng và Thẩm Chí Bân hợp tác hoàn thành chuyện này, vậy thì tại sao Lưu Cát Dũng lại phải giết Thẩm Chí Bân? Chẳng lẽ là vì phân chia lợi ích không đồng đều sao? Đây là một nghi vấn. Nhưng mà nếu như thế, lúc đến thương lượng với Lưu Cát Dũng, chị em sẽ có được con bài mạnh hơn. Ngoài chuyện Lưu Cát Dũng giết Thẩm Chí Bân, Lưu Cát Dũng càng không mong muốn chuyện mình tham gia vào vụ bắt cóc Hoắc Ung bị người nhà họ Hoắc biết được, vì thế không thể không đồng ý yêu cầu của chị em, tha cho Phương Tử Oánh.”

Lục Nghiễm viết xuống nét cuối cùng rồi dừng bút: “Tất nhiên là tất cả suy đoán trên đều chỉ dựa theo câu chuyện được ghép bởi những thông tin có được hiện giờ, chỉ là mạnh dạn đặt giả thiết, còn cần phải cẩn thận đi tìm chứng cứ nữa.”

Nếu câu chuyện này sát với thực tế, thế thì những người biết được nội tình còn sống hiện giờ là Hoắc Kiêu, Phương Tử Oánh, Lưu Cát Dũng.

Chỉ là nếu chuyện có liên quan đến việc Hoắc Ung bị bắt cóc, thế thì cả ba người này chắc chắn đều sẽ không tiết lộ.

Lý Thăng thì chỉ theo dõi, chắc là không biết chuyện gì đằng sau.

Tiết Bồng lại nhớ ra thêm một chuyện, cô nói: Trước đó chẳng phải anh có nói là khi Trần Mạt Sinh gặng hỏi Lưu Cát Dũng rốt cuộc ai đã gây ra tai nạn xe của Trần Ngữ, Lưu Cát Dũng đã nhìn về phía Khang Vũ Hinh đấy sao?”

Tiết Bồng vừa nhắc tới, Lục Nghiễm thoáng sững người rồi nói: “Hiện giờ đã có thể chắc chắn vụ tai nạn là do Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung gây ra, Lưu Cát Dũng cũng có tham gia vào chuyện này… Chỉ có cái là Lưu Cát Dũng đã tham gia như thế nào? Chẳng lẽ suốt mười năm nay, Lưu Cát Dũng vẫn giữ liên lạc với Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung sao?”

Nói đến đấy, Lục Nghiễm lại nhanh chóng đánh thêm một dấu chấm hỏi sau tên “Lưu Cát Dũng”.

Xem ra, còn một số thứ vẫn có thể khai quật ở người này.

Lúc này, Tiết Bồng lại bảo: “Ngoài nghi vấn giữa Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng, còn có hai chuyện nữa, Phương Tử Oánh đang gánh tội cho ai? Khang Vũ Hinh lại đóng vai trò gì ở đây? Khang Vũ Hinh muốn tiếp cận Hoắc Kiêu, chị em vừa là một trong số mục tiêu tiếp cận, vừa là chướng ngại của cô ta, họ đều muốn có được quyền thế, chắc chắn sẽ có xung đột.”

“Phương Tử Oánh thì không có khả năng gánh tội cho Hoắc Kiêu cho lắm, hơn nữa để một cô gái hy sinh cho một người đàn ông nhiều như thế, đa phần là vì tình yêu. Nhưng mà họ không có tới lui sâu đậm tới vậy. Nhưng mà nếu nói là gánh tội cho Khang Vũ Hinh thì lại càng gượng ép hơn…”

Nhắc tới Phương Tử Oánh là sẽ kẹt lại.

Đối với người khác thì còn có thể đặt được giả thiết cho nguyên mẫu câu chuyện, chỉ mỗi mình Phương Tử Oánh là luôn đi vào đường chết.

Tiết Bồng thở dài, nhắm mắt xoa xoa ấn đường.

Lục Nghiễm lên tiếng: “Không sao đâu, chỗ này nghĩ không ra thì chấm hỏi trước, mình tiếp tục suy luận diễn biến tiếp tới, có khi trong lúc đó sẽ phát hiện ra.”

“Ừm” Tiết Bồng gượng cười rồi lại nhìn lên bảng nói: “Phần của mười năm trước đã kết thúc ở đây rồi.”