Căn nhà yên lặng một lúc.
Trương Vân Hoa quay người lại, hai mẹ con nhìn vào mắt nhau, nhìn thấy cảm xúc y hệt trong mắt nhau, cảm giác kinh hoàng và tỉnh ngộ.
Tiết Bồng lại lần nữa lên tiếng: “Con vẫn luôn không tin vào chuyện này, không chỉ là năm đó, đến tận bây giờ con vẫn không tin. Hơn nữa trong nửa năm nay, con đã tiếp xúc với Phương Tử Oánh, con rất chắc chắn, cô ta không phải hung thủ.”
Tiết Bồng gần như nghiến răng lúc nói ra mấy chữ cuối cùng, rất nặng nề.
Hốc mắt Trương Vân Hoa đã đỏ lên, bà quay đầu đi lần nữa: “Con bé này, hôm nay con làm sao thế, rốt cuộc là con muốn làm gì!”
Lần này, Trương Vân Hoa nói trong nghẹn ngào, còn kéo theo chút khủng hoảng.
Bà thật sự sợ hãi, sợ Tiết Bồng sẽ làm gì cực đoan, sợ cô sẽ làm gì đó không thể cứu vãn.
Tiết Bồng đã nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Tiết Bồng dần cụp mắt, nước mắt rơi trên mu bàn tay, trước mặt mờ đi một khoảng, cô chỉ lẩm bẩm: “Hoá ra thật sự là thế…”
Tiết Bồng tiếp tục gặng hỏi, Trương Vân Hoa chỉ đành kể lại hết sự thật mà bà biết.
Trương Vân Hoa là vợ, là mẹ, bà hiểu gia đình này, hiểu Tiết Ích Đông, bà biết trước khi xảy ra tai nạn, Tiết Ích Đông đã động đến một số chuyện, cũng biết tính cách Tiết Ích Đông như thế, chắc chắn sẽ khiến người ta thấy chướng mắt, mọi dấu vết sau tai nạn và trực giác đều cho bà biết, vụ tai nạn của Tiết Ích Đông không đơn giản như thế.
Nhưng Trương Vân Hoa không có chứng cứ, cũng không biết tìm chứng cứ thế nào.
Vài người trong số bạn bè trước kia của Tiết Ích Đông đều cảm thấy chuyện còn có nội tình khác, người kiên định và kích động nhất trong số đó chính là Thường Trí Bác.
Nhưng sau nhiều lần bàn bạc, thương lượng, cuối cùng họ vẫn im hơi lặng tiếng.
Trương Vân Hoa âm thầm giấu giếm mọi chuyện, vờ như mình chẳng biết gì, chỉ muốn nuôi nấng hai đưa con gái cho đàng hoàng, nhất là khi con gái nhỏ Tiết Bồng còn có vấn đề về thần kinh và giấc ngủ, cần dốc công chăm sóc nhiều hơn.
Đương nhiên là Trương Vân Hoa sẽ không nói cho Tiết Dịch, Tiết Bồng biết chuyện của Tiết Ích Đông.
Cho đến một ngày của mười năm sau đó, Tiết Dịch đột nhiên chạy về nhà, hỏi bà rằng Tiết Ích Đông đã chết như thế nào.
Cảnh tượng hôm đó rất giống như hôm nay Tiết Bồng đột nhiên quay về, chỉ là Tiết Dịch sắc bén hơn, thẳng thừng hơn, càng mạnh mẽ hơn, trong mắt cô ấy toàn là ngọn giáo.
Trương Vân Hoa hỏi Tiết Dịch làm sao mà biết, Tiết Dịch không nói, còn hỏi Trương Vân Hoa, có phải tai nạn xe của Tiết Ích Đông có phải là có người gây ra không.
Từ ngày hôm đó, mối quan hệ của hai mẹ con trở nên rất căng thẳng, Tiết Dịch thường đi sớm về muộn, có lúc tận nửa đêm mới về,
Lúc không có mặt Tiết Bồng, Trương Vân Hoa và Tiết Dịch rất ít khi nói chuyện với nhau, lần nào nói chuyện cũng như nỏ giương dây.
Trương Vân Hoa chỉ mong Tiết Dịch đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, tránh lầm đường lạc lối.
Tiết Dịch lại cho rằng, con người ta phải theo đuổi quyền thế, quyền lực, tiền tại, phải trèo lên trên, tất cả đều là bản năng, chuyện nên như thế, nếu cứ ở mãi ở bậc thấp nhất của chuỗi thức ăn, thế chính là để mặc người khác ức hiếp, chỉ có đi lên đến đỉnh Kim Tự Tháp thì mới có khả năng thực hiện chuyện mình muốn làm, tìm được chân tướng.
Đến nỗi Tiết Dịch còn nói: “Không có quyền lực thì không có quyền lợi, người có quyền lực có thể mặc sức lợi dụng mẹ, giết chồng của mẹ, mẹ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. “Chân tướng” là thành quả được chuẩn bị cho người có quyền lên tiếng, con muốn tìm được chân tướng thì trước hết con phải trở thành người có quyền lên tiếng.”
Nhưng không bao lâu sau đó, Tiết Dịch đã bị người ta giết chết.
Cô ấy không tìm được thành quả mình muốn, cô ấy cũng không giành được cái gọi là quyền lên tiếng.
Đêm nay hẳn là một đêm khác thường.
Tiết Bồng hiểu được tình hình, ngồi ăn với Trương Vân Hoa một bữa, hai người đều ăn không vô, cũng không nói gì nhiều với nhau.
Trương Vân Hoa mấy lần muốn nói gì rồi lại thôi, bà muốn khuyên Tiết Bồng, Tiết Bồng đều hiểu cả, chỉ là cô không nói.
Đến lúc Tiết Bồng rửa bát xong, chuẩn bị ra khỏi cửa, Trương Vân Hoa cuối cùng mới lên tiếng.
Tiết Bồng vâng vâng dạ dạ bảo: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm gì nông nỗi đâu, con rất rõ con phải làm gì, nên làm gì.”
Nhưng nỗi lo trong mắt Trương Vân Hoa không hề biến mất.
Tiết Bồng thấy thế cũng hiểu ý: “Có phải mười năm trước, chị con cũng nói thế với mẹ không?”
Hốc mắt Trương Vân Hoa bỗng chốc lại đỏ hoe.
Tiết Bồng ôm lấy Trương Vân Hoa, cam đoan lần nữa: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chỉ muốn tìm ra chân tướng thôi, tất nhiên chắc chắn phải là con đường hợp pháp. Con có chức trách và tín ngưỡng của mình, nếu đến việc người nhà của mình đã chết như thế nào mà con cũng không hay biết, sau này làm sao con tiếp tục làm cảnh sát được nữa?”
Trương Vân Hoa không nói nổi câu nào, đương nhiên là bà hiểu thế, nếu niềm kiên định sâu sắc nhất trong lòng một người bị lay động, thế thì người đó biết làm thế nào?
Có khác gì tự huỷ diệt mình đâu?
Tiết Bồng đi ra khỏi khu dân cư, còn không hề gọi xe.
Tiết Bồng đi rất chậm, hít thở khí trời trong gió đêm, trong lòng chất chứa vô số thắc mắc.
Đi đến cổng khu nhà, Tiết Bồng lấy điện thoại ra nhưng vẫn không mở ứng dụng đặt xe mà lại mở bài đăng chia sẻ từ Silly Talk.
Tiết Bồng liếc nhanh xuống bình luận, đến khi nhìn thấy một câu: “(Nói nhỏ nghe nè), nếu tôi từng làm sai chuyện gì, bị người ta bắt thóp, tôi giết chết người này, đến lúc tôi trở thành một doanh nghiệp giàu có lớn mạnh, tôi lại báo đáp cho xã hội, cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường, tẩy sạch tội lỗi… Mọi người thấy suy nghĩ này thế nào?”
Tầm mắt cô khựng lại trong phút chốc, phán đoán đầu tiên chính là có người đang dẫn dắt tiết tấu.
Với phong thái của Silly Talk, hắn chỉ giết chứ không chôn, nếu đã đăng bài để nhắm vào người hoặc chuyện nào đó, thế thì dẫn dắt dư luận một cách hợp lý là chuyện bắt buộc phải làm.
Trong số những bài đăng trước đó, cũng có không ít cư dân mạng dẫn dắt tầm nhìn của quần chúng, lần này rõ là cũng thế.
Tài khoản bình luận này chỉ thiếu mỗi việc viết ra tên của tập đoàn Hoắc Thị.
Bên dưới còn có người bình luận: – Hoắc Đình Diệu said: Mày đọc căn cước tao ra luôn cho rồi.
Lại một cơn gió thổi qua.
Tiết Bồng tắt bài đăng, nhìn con đường thênh thang trước mắt, tiếp đến bèn gọi vào số Lục Nghiễm.
Hiện giờ cô hết sức mong muốn có người giúp mình… mong muốn một cách cấp bách.
Người này không chỉ cần hiểu rõ những chuyện chính, còn phải có đủ khả năng phân tích suy luận, lại phải đáng tin, thế thì chỉ có Lục Nghiễm thôi.
Nhưng gọi hồi lâu, điện thoại chỉ vọng tới tiếng “tút tút”.
Một phút sau thì lại tự động tắt.
Lúc này Tiết Bồng mới nhớ, lúc chiều Lục Nghiễm có bảo, anh còn có nhiệm vụ.
Tiết Bồng bèn mở ứng dụng gọi xem, đang định về nhà, dù sao thì tối đến còn rất nhiều thời gian, cô có thể chầm chậm sắp xếp.
Ai ngờ lúc vừa mới mở ứng dụng, lại có một cuộc gọi đến.
– Hàn Cố.
Tiết Bồng nhìn hai chữ “Hàn Cố” một lúc, trong đầu xuất hiện vô số thông tin, bao gồm cả việc vừa mới nghi ngờ gần đây, rằng hắn có thể là người đứng sau điều khiển flycam.
Đương nhiên người điều khiển cũng có thể là một ai đó khác, vì trông Hàn Cố không hề giống kiểu người ham thích mấy món kỹ thuật khoa học cao thế này.
Tiết Bồng hít một hơi rồi nhấc máy: “A lô.”
Hàn Cố đáp: “A lô.”
Chỉ thế rồi im lặng.
Tiết Bồng cau mày, không biết bên kia đầu dây hắn đang có biểu cảm gì.
Tiết Bồng hỏi: “Anh gọi cho tôi chỉ để nói a lô hả?”
Hàn Cố khẽ cười: “Chỉ là anh nghĩ có thể em có chuyện cần tìm anh, nên anh chủ động gọi tới trước.”
Tại sao cô lại có chuyện cần tìm hắn?
Đây là thắc mắc đầu tiên của Tiết Bồng.
Nhưng cô đã nhanh chóng có được câu trả lời.
À, Silly Talk.
Tiết Bồng: “Anh xem bài đăng của Silly Talk rồi à.”
Hàn Cố vẫn cười, ậm ừ rồi bắt đầu bước đi.
Tiết Bồng chỉ nghe tiếng bước chân trên nền gỗ, chắc là hắn đang ở nhà.
Cô đang chuẩn bị lên tiếng, lại nghe thấy vài tiếng chim kêu.
Tiết Bồng sững sờ, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một số thông tin.
Phải rồi, trong bức thư flycam gửi đến có lông chim di văn, trên tai của Hoắc Ung cũng đã xuất hiện lông của loài chim này.
Ban đầu, cô và Lục Nghiễm cũng chỉ mới nghi ngờ Hàn Cố có liên quan tới flycam, họ chỉ suy luận thế dựa theo logic, không có bất kỳ chứng cứ gì.
Nhưng hiện giờ, mấy tiếng chim kêu này lại khẳng định khả năng kia thêm vài phần!
Tiết Bồng lẳng lặng hít một hơi, cô cố lên tiếng với giọng bình tĩnh: “Anh đang làm gì thế? Hình như tôi nghe có tiếng chim kêu.”
Hàn Cố cười: “À, anh nuôi đấy, anh đang chọc bọn nó.”
Tiết Bồng: “Anh nuôi chim hả? Không giống phong cách của anh.”
Hàn Cố: “Con người có nhiều phong cách lắm, cũng sẽ thay đổi theo thời gian thôi.”
Hai người nói vài câu, Tiết Bồng khẽ cười.
Cô không muốn vòng vo nữa, chỉ có đánh không kịp đỡ mới có kết quả, thế nên cô đã vào thẳng chủ đề: “Anh chính là Silly Talk.”
Bên kia đầu dây im ắng một lúc, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu.
Tiết Bồng lại nói: “Sắp tới còn vài bài đăng nữa, đã có liên quan tới gia đình tôi rồi thì gửi tôi xem trước được không?”
Cô nói xong, Hàn Cố mới bảo: “Nói qua điện thoại không tiện, gặp mặt nhé?”
Tiết Bồng: “Được, gặp ở đâu?”
Hàn Cố: “Nhà anh.”
Tiết Bồng không chút do dự, bắt xe theo địa chỉ Hàn Cố gửi.
Suốt quãng đường sau đó, cô dần không rối ren nữa, suy nghĩ cũng từng chút lắng đọng, không còn hoang mang nữa, bản thân cô cũng kinh ngạc vì mình có thể bình tĩnh được tới thế.
Có lẽ là vì đã dần đến gần với lời giải, hoặc có lẽ là vì cô hiểu rõ hơn ai hết, Hàn Cố rất để tâm, rất cố chấp với Tiết Dịch.
Nếu là nửa năm trước, chính Tiết Bồng cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày cô lại coi Hàn Cố như người để tin tưởng, còn chủ động đến nhà hắn.
Nhưng bây giờ, cô hết sức chắc chắn một chuyện, đó chính là Hàn Cố sẽ tuyệt đối không bao giờ làm hại tới cô… Vì Tiết Dịch.
Nửa tiếng sau, Tiết Bồng đến chung cư cao cấp của Hàn Cố.
Thang máy vừa mở, Hàn Cố đã đứng đó, hắn mặc đồ ở nhà, ánh mắt mang nụ cười, khuôn mặt lại lạnh tanh.
Tiết Bồng không tỏ vẻ gì, lặng thinh đi đến trước mặt hắn, lặng thinh bước vào nhà thay giày.
Hàn Cố rót cho cô một ly nước nóng, quay sang bảo: “Bên này.”
Tiết Bồng bưng ly nước đi theo, băng qua một hành lang, nhanh chóng đi tới một căn phòng hết sức rộng rãi.
Đèn đang được bật mở, trước cửa sổ có một cái lồng chim rất lớn, trong lòng được sắp xếp rất ấm cúng, còn có vài cái cây xanh, trong lòng là một đôi chim di vằn.
Tiết Bồng đi tới chỗ cái lồng chim, đến lúc ngang qua một bức tường, liếc thấy được gì đó, cô lại vô thức quay sang.
Vừa quay lại đã chết đứng.
Trên tường có treo một bức ảnh rất lớn, trong ảnh là một cô gái tựa bên bàn, khẽ mỉm cười nhìn ống kính.
Cô gái rất xinh đẹp, không chỉ tràn đầy sức sống và sự ngây thơ của tuổi trẻ, mà còn có chút lõi đời và khao khát của người trưởng thành, cô là một sự kết hợp mâu thuẫn, phụ nữ nhìn thấy cũng sẽ mê đắm chứ nói gì đến đàn ông.
Cô gái này lại chính là Tiết Dịch.
Tiết Bồng vẫn cứ đứng yên ở đó, nhìn chăm chăm vào Tiết Dịch trong ảnh một lúc lâu, lâu lắm.
Cho đến khi Hàn Cố đi đến bên cùng đứng nhìn.
Tiết Bồng như tỉnh khỏi mộng, cô hỏi: “Cái nơi trong ảnh là căn phòng lúc trước anh đưa tôi tới đấy hả?”
Hàn Cố: “Ừ.”
Lúc này, lồng chim bên cửa sổ phát ra tiếng chim kêu lảnh lót, chói tai.
Tiết Bồng cuối cùng cũng quay sang, đi tới cái lồng.
Cô đứng lại trước cái lồng, quả đúng là một đôi chim di vằn.
Hàn Cố cũng đi tới.
Tiết Bồng hỏi: “Sao lại nuôi chim di vằn?”
Hàn Cố cười: “Tiết Dịch thích, nghe cô ấy bảo là loài này yêu đương tự do, một vợ một chồng, lúc đeo đuổi, chim trống sẽ hát “tình ca” cho chim mái nghe.”
Tiết Bồng lẩm bẩm: “Hoá ra chị ấy có nhiều chuyện đến thế, tôi chẳng biết gì cả…”
Đương nhiên là Tiết Bồng không chỉ nói đến việc nuôi chim.
Hàn Cố nhìn sang Tiết Dịch: “Cũng không trách em được. Lúc nhỏ em yếu ớt, thần kinh cũng không ổn định, nhiều chuyện Tiết Dịch không dám nói em biết, sợ ảnh hưởng tới em.”
Tiết Bồng cũng quay đầu sang, nhìn chăm chăm vào nụ cười của hắn, lập lại lần nữa: “Anh chính là Silly Talk.”
Hàn Cố vẫn không trả lời thẳng mà chỉ hỏi: “Em thấy giọng văn của người này thế nào?”
Tiết Bồng lấy điện thoại ra từ trong túi, lướt vài cái cho hắn xem: “Tôi không có ghi âm.”
Hàn Cố liếc nhìn, vẫn không trả lời mà nói: “Em với anh không cùng lập trường, lại thuộc về hai thế giới khác nhau, em sẽ mãi mãi không đứng về phía anh, anh cũng sẽ không đi sang đó, vì thế có một số chuyện, em chỉ có thể tự tìm câu trả lời.”
Tiết Bồng hít một hơi, thầm khẳng định.
Cô hiểu nỗi lo của Hàn Cố, hơn nữa với phong thái làm việc chu toàn, khéo léo của hắn, trước khi mọi chuyện chưa được rõ ràng, hắn sẽ chỉ chọn lọc cho cô xem vài lá bài, nhưng không phải toàn bộ.
Tiết Bồng cười hỏi: “Vì tôi là cảnh sát nên anh sợ hôm nay anh nói chân tướng cho tôi biết, hôm sau tôi sẽ tố giác anh à?”
Hàn Cố nói: “Anh cũng là vì muốn tốt cho em, nếu em biết quá nhiều chuyện từ anh, em cũng sẽ khó xử, sẽ không biết rốt cuộc có nên thực hiện chức trách của em không. Vả lại dù em tố giác anh thì cũng không có bất cứ lợi ích gì cho việc tìm câu trả lời của em, đến Cục Cảnh sát anh vẫn sẽ không nói.”
Tiết Bồng nghĩ ngợi rồi gật đầu, coi như chịu thụt lùi một chút: “Vậy được, tôi đổi cách nói khác. Bức ảnh ở phòng karaoke và chìa khoá là anh gửi cho tôi.”
Hàn Cố không nói, chỉ nhướng mày nhìn cô.
Nếu thừa nhận là hắn gửi thì cũng đồng nghĩa với thừa nhận chuyện flycam và Hoắc Ung.
Tiết Bồng chợt khựng, dần rõ được quy tắc trò chơi của hắn, lại đổi câu hỏi khác: “Chìa khoá ban đầu là của ai?”’
Lần này, Hàn Cố cuối cùng cũng trả lời thẳng: “Của chị em.”
Tiết Dịch?
Tiết Bồng hơi kinh ngạc, nhưng việc này cũng khá hợp tình hợp lý.
Đúng thế, bỗng dưng đưa chìa khoá cho cô, đâu thể nào là chìa khóa nhà người ta.
Tiết Bồng hỏi: “Vậy chìa khoá đó dùng để mở cái gì?”
“Anh không biết.” Hàn Cố lắc đầu: “Cô ấy đưa chìa khoá cho anh, chỉ bảo anh tìm cơ hội đưa cho em, chuyện mở được cái gì thì cô ấy bảo phải xem ý trời, nếu ông trời cho phép, sớm muộn gì em cũng sẽ biết nó dùng để làm gì.”
Xem ý trời?
Tiết Bồng không hiểu nổi, nhưng ánh mắt của Hàn Cố lại không giống đang nói dối.
Huống hồ gì đã đến nước này rồi, hắn gọi cô tới, chẳng qua là vì ở đây an toàn nhất, không cần lo ở bên ngoài sẽ bị người ta giám sát, hắn lại cũng có thể nói ra sự thật.
Tiết Bồng: “Được, chuyện chìa khóa tôi sẽ tự tìm câu trả lời. Tôi còn câu hỏi khác nữa.”
Hàn Cố: “Em nói đi.”
Tiết Bồng hít một hơi: “Người triệu tập ST là ai?”
Đã là tổ chức thì chắc chắn phải có người triệu tập, nhất là khi mục tiêu thành viên của tổ chức này không đồng nhất, càng cần có một người đứng ra, tập họp mọi người.
Trần Lăng và Chung Ngọc muốn nhắm vào sự cố ngoài ý muốn ở nhà máy hoá chất hơn ba mươi năm trước, nhắm vào hai vợ chồng nhà họ Cao.
Mao Tử Linh và Lâm Tăng Thanh có dính dáng đến bữa tiệc thác loạn của Hoắc Ung và Liêu Vân Xuyên.
Trần Mạt Sinh và Lâm Thích lại là vì vụ việc tham ô hối lộ của quản lý nhà máy hoá chất, dẫn đến án oan.
Hàn Cố và Thường Trí Bác thì là vì Tiết Ích Đông và Tiết Dịch.
Còn có cả Trình Khi nữa, nhưng dường như y không có mục tiêu cụ thể mà giống một nhân vật làm nền hơn.
Tiết Bồng đã đưa ra câu hỏi, Hàn Cố lại không trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Tiết Bồng lại nói: “Tôi hỏi thẳng quá hả? Được thôi, vậy để tự tôi đoán.”
Đầu tiên, có thể loại trừ Chung Ngọc, Mao Tử Linh và Lâm Tăng Thanh.
Tiết Bồng: “Chắc là không phải anh.”
Hàn Cố lắc đầu, rất thoải mái.
Tiết Bồng: “Trần Lăng? Có thể, nhưng hơi khó thực hiện, quá lắm thì chị ta chỉ cung cấp một số ý tưởng thôi.”
Hàn Cố không nói không rằng.
Tiết Bồng: “Vậy thì chỉ còn mỗi Thường Trí Bác.”
Nụ cười của Hàn Cố bỗng chốc đông cứng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như không có chuyện gì.
Tiết Bồng nhìn thấy, khẳng định gật đầu: “Thường Trí Bác.”
Một chốc sau, Hàn Cố thở dài: “Em không hỏi gì cho anh trả lời được sao?”
Tiết Bồng: “Ví dụ như gì?”
Hàn Cố: “Ví dụ như tai nạn xe của bố em và bất hoà giữa Tiết Dịch với nhà họ Hoắc.”
Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tai nạn của bố tôi là do có người gây ra. Chị tôi muốn tìm ra chân tướng, tìm được tới nhà họ Hoắc nhưng lại vì thế mà mất mạng. Hai chuyện này tôi đã biết rồi, tiếc là không có chứng cứ, biết rồi thì làm được gì?”
Hàn Cố nhướng mày: “Chắc mẩm thế? Sao em biết không có chứng cứ?”
Tiết Bồng: “Nếu có thì tại sao ST lại phải tập trung nhiều người để hợp tác chống lại nhà họ Hoắc đến thế? Tôi nghĩ chắc chắn là do chứng cứ bị ai đó động tay động chân vào, không đủ sức ảnh hưởng hoặc không đủ để chỉ thẳng vào ai đó. Dù có khơi lại chân tướng cái chết của bố và chị tôi, có thể đến cuối cùng cũng chỉ có vài kẻ chết thay phải chịu sự chế tài của pháp luật. Còn thứ các người muốn nhắm vào lại là kẻ đứng đằng sau, việc này không thể được định luận chỉ với hai vụ án “cố ý giết người”, nhất định phải có bằng chứng xác đang, chứng cứ phạm tội xác thực, hơn nữa còn mạnh tới mức không thể gạt bỏ tội trạng cho ai khác được nữa, còn không có cả cơ hội để tìm kẻ chết thay.”
Hàn Cố chỉ yên lặng nghe Tiết Bồng phân tích, không hề ngắt lời.
Tiết Bồng lại vừa phân tích vừa quan sát vẻ mặt của hắn, thật ra cô vẫn không hoàn toàn nắm rõ ngọn nguồn ở đây, hiện giờ chỉ có thể suy đoán là chủ yếu.
Tiết Bồng tiếp tục: “Chiến thuật hiện giờ của ST có ba điểm, thứ nhất là mượn tầm ảnh hưởng của sức mạnh dư luận, tất nhiên là thông tin đưa ra nhất định phải chính xác, cố gắng giảm thiểu thêm thắt. Ngoài việc đủ sức dấy lên sự tò mò, còn nhất định phải có khả năng “dự đoán”, ví dụ như trong vụ án Hoắc Ung bị người ta bắt cóc phân xác, đó là tin tức ST đưa ra sớm nhất. Hơn nữa hiện tại những câu chuyện được đăng tải đều là những vụ án tàn ác, quá nhiều người theo dõi, chính phủ cũng sẽ cảnh giác. Điều thứ hai chính là đào bới và từng bước tiết lộ bí mật của nhà họ Hoắc, ở đây, kẽ hở của Hoắc Ung là nhiều nhất, chuyện cậu ta làm cũng dễ bị vạch trần nhất, hơn nữa chuyện cậu ta làm với Mao Tử Linh đã có chứng cứ phạm tội rõ ràng, tuy là cậu ta chết rồi, nhưng phía sau cậu ta lại dính tới một chuỗi các vụ án từ bữa tiệc thác loạn tới buôn người, gây chấn động thành phố Giang, thành phố Lịch và thành phố Xuân, bây giờ cộng đồng mạng ai cũng biết Hoắc Đình Diệu không biết dạy con, nuôi dưỡng ra một mầm tai hoạ như thế. Điều thứ ba, cũng chính là thứ được tiết lộ hôm nay: Lịch sự làm giàu của nhà họ Hoắc và ô nhiễm môi trường ở thành phố Giang.”
“Xuất sắc.” Hàn Cố bỗng cười: “Nhưng mục tiêu phía sau mỗi vụ án mà Silly Talk tiết lộ đều không giống nhau, ngần đó người tụ họp làm đồng mưu chẳng phải mạo hiểm quá sao? Lỡ có ai rút lui giữa đường, nói ra chuyện của người khác thì công toi rồi còn đâu.”
Trước đó, Tiết Bồng cũng đã hỏi Lục Nghiễm chuyện này.
Lúc đó cô cũng có suy nghĩ theo phân tích của Lục Nghiễm, đoán ra được ST là một tổ chức trả thù bằng hình phạt tự tiện.
Tất nhiên là việc này cũng có một vấn đề cần được giải quyết chính là sàng lọc thành viên.
Tiết Bồng cũng cười, nhưng lại là một nụ cười lạnh: “Tất nhiên là phải sàng lọc khắt khe, mỗi người ở đây đều có thù sâu hận lớn, vừa là người phục thù, vừa là người biết chuyện của nhau. Từ vụ án nhà họ Cao, vụ án Trần Mạt Sinh hay là vụ án Mao Tử Linh, một hai người không thể nào hoàn thành được những kế hoạch như thế này, nó cần trí tuệ của một tập thể, về thao tác lại càng là như thế.”
Hàn Cố: “Nhưng như thế vẫn không thể ngăn chặn tận gốc vấn đề anh vừa nói, lỡ đâu ai đó phục thù xong lại trở mặt rồi sao?”
Trở mặt?
Tiết Bồng cụp mắt suy nghĩ, bỗng hiểu ra được.
“Vì thế cần phải sàng lọc người cho thật kỹ.” Tiết Bồng quả quyết: “Trần Lăng luôn ở trong tù, sau này cô ta còn mắc phải ung thư dạ dày, trước lúc trả thù, Mao Tử Linh cũng không còn được bao nhiêu ngày nữa, hai người họ chẳng có lý do để lật mặt sau khi trả thù. Khát khao lớn nhất cuộc đời Trần Mạt Sinh lại là đoàn tụ với Trần Ngữ, Trần Ngữ đã chết, Trần Mạt Sinh cũng chẳng nuối tiếc gì thêm nữa, sẽ không chừa đường cho mình làm gì. Ba người này tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật, vì đối với họ, trả thù luôn quan trọng hơn sống tiếp.”
“Về Chung Ngọc thì Trần Lăng không có ý định kéo chị ta xuống bùn, cũng đã chừa đường lui cho chị ta, dựa vào chứng cứ khi đó, chỉ có thể chứng minh là con nuôi của hai vợ chồng nhà họ Cao gây án, Chung Ngọc là người biết sự tình. Là tự chị ta đã tính sai một bước, để lại chứng cứ vì muốn cúng tế Trần Lăng. Khúc Tân Di lại được “bảo vệ” rất tốt, ít nhất nhìn từ chứng cứ thì cô bé không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cuối cùng là Trình Khi, anh ta luôn là người an toàn nhất, chưa ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của anh ta bao giờ, tuy hôm nay tôi đã nhìn thấy anh ta ở bệnh viện, nhưng khi đó lại cách một khoảng, tôi nhìn không rõ lắm, càng không biết họ tên thật sự của anh ta, cũng đồng nghĩa với việc mò kim đáy biển.”
Tiết Bồng nói xong, một lát sau, Hàn Cố khẽ cười thành tiếng, còn vỗ tay: “Xuất sắc, không ngờ em đã nghĩ tới tận đây rồi.”
Tiết Bồng lại không cười nổi, cô chỉ lắc đầu: “Không phải một mình tôi nghĩ ra. Khả năng phân tích logic của Lục Nghiễm trước giờ luôn rất mạnh, ST lại còn cung cấp đủ manh mối. Mỗi vụ án ở đây đều có cùng một điểm chung, đó chính là kẻ mà ST cho rằng cần phải chịu chế tài đều vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thế thì họ bèn dùng cách của chính mình để trả thù, sử dụng hình phạt tự tiện: Vợ chồng nhà họ Cao, Hoắc Ung, Liêu Vân Xuyên, Lưu Cát Dũng, mỗi người đều là như thế.”
Hàn Cố cụp mắt, thờ ơ tiếp lời: “Luật pháp có nhiều lúc rất bất lực, còn chứa đựng rất nhiều sơ hở. Tuy vẫn luôn được sửa đổi, cải thiện, nhưng trong quá trình đó, mỗi năm đều xuất hiện án oan, án sai phạm. Em là cảnh sát, chắc em hiểu rất rõ, chứng cứ vừa có mặt hiệu quả, vừa có mặt vô dụng, nó có thể chỉ ra hung thủ, cũng có thể che giấu hung thủ.”
Lời của Hàn Cố khiến Tiết Bồng kinh ngạc, nhưng đây đúng là những gì mà hắn nghĩ.
Tiết Bồng ngờ vực nhìn hắn hỏi: “Vì thế cho nên anh cứ ra sức vì nhà họ Hoắc suốt. Nếu đã có một số chứng cứ bị giấu mất, anh bèn thụt lùi để lấy phần ít, muốn tìm ra điểm yếu của họ rồi ra tay từ chỗ đó?”