Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 132: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 23




Từ sau đó, Phương Tử Oánh đã bước chân vào địa ngục.

Chỉ là sức chịu đựng của con người cũng có hạn.

Cho đến một ngày nọ, Phương Tử Oánh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, định cùng đi đến chỗ chết với Lưu Cát Dũng.

Cô ta lấy ra một con dao từ trong bếp, đặt xuống dưới gối, định đợi Lưu Cát Dũng vào sẽ nhân lúc đêm khuya vắng lặng, đâm chết gã ta.

Phương Tử Oánh lau nước mắt, ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Trước khi thực hiện kế hoạch này, tôi cũng đã từng điều tra vụ án tương tự. Tôi biết nếu giết Lưu Cát Dũng vào lúc ông ta xâm hại tình dục tôi, sẽ được coi là phòng vệ chính đáng. Dù có đến tai cảnh sát thì lúc họ điều tra cũng sẽ phát hiện ảnh khoả thân của tôi trong điện thoại Lưu Cát Dũng, còn có cảnh tượng camera ghi lại, tất cả những điều này đều sẽ chứng minh tội ác của Lưu Cát Dũng.”

Tiết Bồng khẽ nhíu mày, nhìn chăm chăm vào mắt Phương Tử Oánh và nét mặt thoáng qua của cô ta, trong lòng cũng dâng lên nghi ngờ.

Câu chuyện của Phương Tử Oánh nghe có vẻ hợp lý, logic cũng đồng nhất.

Nhưng có có một chỗ cô cứ thấy là lạ…

Nhưng Tiết Bồng vẫn không quên trách nhiệm của mình, cô cũng không có thời gian nghĩ kỹ về lời nói của Phương Tử Oánh, chỉ nói tiếp: “Chỉ là cô không ngờ rằng còn chưa đợi cô ra tay thì Lưu Cát Dũng đã dính tới vụ án của Thẩm Chí Bân?”

Phương Tử Oánh gật đầu nói: “Tôi nhớ rất rõ, tối đó vừa ăn cơm xong, không bao lâu thì Lưu Cát Dũng đã ra khỏi nhà. Ban đầu tôi còn tưởng là ông ta đi xã giao đâu đó, vì ông ta thường hay ra ngoài vào ban đêm, đến nửa đêm mới say khướt mò về. Tôi cũng mất ngủ, tinh thần sa sút vì chuyện này, tôi trốn ở trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.”

“Tôi nhớ rất rõ, tối đó, đến khoảng ba giờ, Lưu Cát Dũng mới về, hơn nữa sau khi về lại không chạy tới phòng tôi mà lại vào phòng ngủ của ông ta và mẹ tôi, đến sáng cũng không thấy ra. Tôi thấy lạ nhưng cũng thấy may, nghĩ chẳng qua chỉ là do ông ta uống say quá, không còn sức nữa. Nhưng hai ngày sau, có cảnh sát tới nhà chúng tôi hỏi thăm, hỏi về mối quan hệ của Lưu Cát Dũng và Thẩm Chí Bân, lại hỏi đêm qua Lưu Cát Dũng đã đi đâu làm gì…”

Lúc cảnh sát mới đến nhà Phương Tử Oánh, Phương Tử Oánh còn đang ở trường, đến lúc cô ta về, mẹ đã trả lời xong, đang tiễn cảnh sát đi.

Cảnh sát nhìn thấy Phương Tử Oánh thì lại hỏi thêm mấy câu.

Phương Tử Oánh nhanh chóng để ý tới mốc thời gian và ngày tháng mà cảnh sát hỏi tới, đó chính là ngày Lưu Cát Dũng bất ngờ không xông vào phòng cô ta, mẹ cô ta thì lại đưa lời khai giả.

Nhưng Phương Tử Oánh không vạch trần tại chỗ mà còn nói tối đó mình đã ngủ mất, trước khi ngủ còn nghe thấy tiếng Lưu Cát Dũng uống say về nhà.

Nghe đến đây, Tiết Bồng buột miệng hỏi: “Tại sao cô lại nói dối? Nếu cô nói thật, có khi cảnh sát đã tập trung nghi vấn vào Lưu Cát Dũng rồi.”

Phương Tử Oánh tránh mắt nói khẽ: “Vì vào lúc đó, tự dưng tôi lại nảy ra kế.”

Tiết Bồng kinh ngạc, vài giây sau mới nhận ra: “Không phải cô đã dùng chuyện này để đe doạ Lưu Cát Dũng đấy chứ?”

Phương Tử Oánh vẫn không nhìn Tiết Bồng, chỉ nhìn về phía bàn học mà nói: “Đúng vậy, đó là lần đầu tiên tôi đe doạ ngược lại Lưu Cát Dũng. Tôi bắt ông ta giao ra hết tất cả hình ảnh của tôi, bao gồm những thứ được lưu trong đám mây dữ liệu, máy tính và USB. Tôi còn bắt ông ta đưa cho tôi một số tiền để tôi đi thuê phòng ở, dù gì thì đến lúc tốt nghiệp đại học tôi cũng không về nữa. Nếu ông ta không làm theo hoặc là giở trò thì tôi sẽ tới Cục Cảnh sát sửa lời khai, bảo rằng tối đó ông ta từng ra ngoài, hơn nữa còn từng đến hiện trường vụ án. Lưu Cát Dũng bỗng chốc sợ sệt, còn quỳ xuống trước mặt tôi, tôi nói gì ông ta cũng làm nấy…”

Vừa nghe xong, Tiết Bồng cũng loé lên nghi vấn thứ hai, cũng như lần trước, cô cứ thấy có gì đó là lạ, dường như trong lúc thuật lại chuyện này, Phương Tử Oánh đột nhiên lại biến thành người khác, trông hơi nhập tâm.

Tiết Bồng nhanh chóng đặt câu hỏi: “Cô không có chứng cứ thực tế, hơn nữa cô với Lưu Cát Dũng có xích mích trước đó, dù cô đi sửa lời khai, cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ tính thực tế ở đây. Điều này Lưu Cát Dũng hẳn là hiểu rõ, sao có thể bị cô hù doạ được?”

Phương Tử Oánh im lặng một lúc, cuối cùng cũng quay đầu nhìn sang Tiết Bồng: “Vì tối đó có người nhìn thấy ông ta ở gần hiện trường vụ án.”

Có người nhìn thấy Lưu Cát Dũng?

Mà Phương Tử Oánh còn nhìn thấy chuyện này.

Tiết Bồng nghĩ ngợi, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một người.

Tiết Bồng hỏi: “Là Khang Vũ Hinh sao?”

Cũng vào lúc này, Tiết Bồng nhớ tới bức ảnh được flycam đưa tới nhà cô.

Trong ảnh là Tiết Dịch, Khang Vũ Hinh và Hoắc Kiêu đang ngồi cùng với nhau, lại còn được chụp cùng một ngày với bốn bức ảnh Tiết Dịch để lại trong album, trong bốn tấm ảnh đó còn có Phương Tử Oánh.

Cũng có nghĩa là Phương Tử Oánh và Khang Vũ Hinh quen biết nhau.

Nhưng cả buổi sáng, Tiết Bồng đều không thấy hai người họ nói với nhau câu nào, trong mắt người ngoài, họ chính là hai người xa lạ.

Tại sao? Cố ý tỏ ra không quen biết hay là vì đã mười năm trôi qua, mối quan hệ sớm đã nhạt nhòa như người lạ, thế nên trừ khi nào cần thiết, không thì không cần phải qua lại nữa?

Phương Tử Oánh vừa nghe thấy ba chữ “Khang Vũ Hinh” thì chấn động ngay tức khắc, sau đó hoảng hốt quay sang nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng vẫn bình tĩnh như thường, hai chân bắt chéo ngồi ở đó, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cứ thế mà nhìn cô ta.

Tiết Bồng đang quan sát, cũng đang nhìn tường tận, càng đang nắm bắt.

Có một khoảnh khắc, Phương Tử Oánh thấy mình như con mồi.

Nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy, Phương Tử Oánh dường như nhìn thấy một thần thái khiến cô ta quen thuộc trong mắt Tiết Bồng, vầng sáng ấy y hệt như Tiết Dịch.

Phương Tử Oánh ngỡ ngàng một lúc, vài giây sau mới định thần lại hỏi: “Sao cô đoán ra được là Khang Vũ Hinh?”

Tiết Bồng vẫn nhìn chăm chăm vào mắt cô ta mà nói: “Vì tôi biết cô có quen Khang Vũ Hinh, tuy là hai người không có qua lại gì. Tối hôm đó, hung thủ giả làm Thẩm Chí Bân tới quán net, Khang Vũ Hinh trông quán ở đó, phụ trách đón tiếp và đăng ký, khách tới quán net sẽ không chú ý đặc biệt tới Thẩm Chí Bân, vì thế rất có khả năng Khang Vũ Hinh là người nhìn thấy dáng vẻ thật sự của hung thủ.”

Phương Tử Oánh cụp mắt không nói gì.

Tiết Bồng lại hỏi: “Sau đó, nhờ Khang Vũ Hinh, cô đã biết được tối đó Lưu Cát Dũng đã tới quán net, hơn nữa còn rời đi trước một giờ sáng, chưa từng về lại, còn cực kỳ “bất cẩn” để lại căn cước của Thẩm Chí Bân. Cũng có nghĩa là trước đó, Khang Vũ Hinh từng nhìn thấy Lưu Cát Dũng?”

Căn phòng trở nên im lặng.

Phương Tử Oánh nhắm mắt, sau đó mới quay sang, bổ sung câu chuyện phía sau đó.

Phương Tử Oánh: “Tôi và Khang Vũ Hinh quen nhau trong một lần đi karaoke với các bạn, bạn bè lại gọi thêm bạn của họ tới, cả đám người ngồi cùng một phòng, thế là quen nhau.”

Phòng karaoke.

Cả đám người lần lượt giới thiệu.

Hôm đó, Tiết Dịch và Hoắc Kiêu cũng nằm trong số đó.

Tiết Bồng loé lên trong đầu những thông tin này, nếu nhìn cảnh tượng mà nói thì dường như rất ăn khớp với mấy tấm hình của Tiết Dịch.

Phương Tử Oánh lại nói tiếp, cũng vào hôm ấy, mọi người rủ nhau đi xuyên đêm. 

Nhưng đứa nào cũng là trẻ vị thành niên, người nhà chắc chắn sẽ rất lo, hơn nữa trong số đó, có phụ huynh rất nghiêm khắc, không cho con đi cả đêm không về, vì thế trước mười hai giờ, đã có một phần ba người bị phụ huynh lần lượt đón về.

Phương Tử Oánh là học sinh ngoan hiền ở trường, không hay nói chuyện, rất hướng nội, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là cô ta lại không hề về nhà sớm.

Mẹ Phương Tử Oánh gọi điện thoại tới hỏi cô ta đang ở đâu, Phương Tử Oánh chỉ nói là đang hát ở một quán karaoke, không về được, còn bảo mẹ đừng xen vào.

Ai ngờ vừa giữa khuya, Lưu Cát Dũng đã tới.

Tuy khi đó trong phòng mờ ảo nhưng mặt mày Phương Tử Oánh đã trắng bệch cả ra, nhất quyết không chịu theo Lưu Cát Dũng về nhà.

Bạn bè trong phòng karaoke cũng nhìn nhau, không hát hò gì nữa, cứ nhìn Lưu Cát Dũng và Phương Tử Oánh giằng co với nhau.

Phương Tử Oánh quýnh quáng tới sắp bật khóc, Lưu Cát Dũng lại đóng vai người tốt, tỏ vẻ mình là người cha dượng hiền từ khổ sở.

Tiếp đó có người nói: “Bố cậu đã tới rồi thì về nhà mau đi, đừng có ở đây làm ầm ĩ nữa, bọn tôi còn phải chơi tiếp đấy!”

Lưu Cát Dũng cũng nói, rằng Phương Tử Oánh còn là trẻ vị thành niên, không thể ở lại quán karaoke cả đêm thế này được, nếu không chịu nghe lời, ông ta sẽ báo cảnh sát, nhờ cảnh sát tới can thiệp.

Vừa nghe tới báo cảnh sát, đám bạn học lần lượt khuyên nhủ, đẩy Phương Tử Oánh ra khỏi phòng, sợ cô ta làm liên lụy tới mọi người.

Cũng chính vì chuyện hôm đó, Khang Vũ Hinh cũng nhớ được mặt của Lưu Cát Dũng.

Quán net phải kinh doanh tới khuya, đến giữa khuya, quán sẽ mở đèn tối, không bật sáng hết, vì thế Khang Vũ Hinh đã sớm quen với việc nhận ra khách trong môi trường có độ sáng thấp.

Hôm đó, Lưu Cát Dũng cứ đeo khẩu trang suốt, thứ khiến Khang Vũ Hinh có ấn tượng chính là đôi mắt và thân hình hơi to béo.

Thật ra thì trong lúc ở quán net, Lưu Cát Dũng đã ra ngoài hai lần, lần thứ hai mới đến hiện trường vụ án.

Còn lần thứ nhất, Lưu Cát Dũng chỉ đến quầy tiếp khách mua một gói thuốc, ra ngoài tìm một góc hút mấy điếu.

Trùng hợp thay trong lúc Lưu Cát Dũng hút thuốc, Khang Vũ Hinh có ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lưu Cát Dũng đang đứng trong góc.

Lúc đó, Lưu Cát Dũng đầy chuyện phải suy nghĩ, kéo khẩu trang xuống mà cũng không che chắn gì, đầu óc chỉ nghĩ đến việc lát nữa nên bố trí hiện trường thế nào, hoàn toàn không để ý tới Khang Vũ Hinh, càng không hề nghĩ rằng hôm đó cô ta cũng có mặt ở phòng karaoke.

Nhưng Khang Vũ Hinh lại vừa nhìn là nhận ra ngay Lưu Cát Dũng chính là bố dượng của Phương Tử Oánh, người mà hôm đó cứ dây dưa trong phòng karaoke.

Thế nhưng dù vậy, Khang Vũ Hinh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ tiếp tục trông quán.

Cho đến rạng sáng, Lưu Cát Dũng lại vào quán net lần nữa, Khang Vũ Hinh nhặt được căn cước của gã ta…

Nghe đến đây, Tiết Bồng cuối cùng cũng có thể tạm xâu chuỗi các sự việc, chỉ là vẫn còn có thắc mắc: “Khang Vũ Hinh đã nhận ra Lưu Cát Dũng, lại nhặt được căn cước của Thẩm Chí Bân, chẳng lẽ cô ta không thấy lạ sao, Lưu Cát Dũng và Thẩm Chí Bân chỉ có vóc dáng khá giống nhau, nhưng mặt mũi chẳng hề giống chút nào. Sao cô ta lại không nói chuyện này với cảnh sát?”

Phương Tử Oánh nói: “Sáng ngày hôm sau, lúc cảnh sát tới quán net hỏi thăm, Khang Vũ Hinh đang ngủ ở nhà, căn cước và lịch sử truy cập mạng ở quán net là do cậu cô ta cung cấp cho cảnh sát. Đến chiều Khang Vũ Hinh mới nghe nói tới chuyện này, cô ta cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không đánh tiếng mà nhắn tin cho tôi trước. Lúc này tôi mới biết ngay hôm trước Lưu Cát Dũng đã đi đâu, lại còn dùng căn cước của người khác, mà người đó lại còn chết rồi. Mỗi tội chuyện này lại xảy đến quá đột ngột, lúc đó tôi có nghi ngờ nhưng tôi cũng không thể chắc chắn là ông ta có liên quan tới cái người đã chết kia.”

Hai ngay sau đó, Phương Tử Oánh luôn trong trạng thái hoảng loạn, bị chuyện này làm đắn đo.

Trong hai ngày này, Lưu Cát Dũng không vẫn không về nhà, chỉ gọi điện cho mẹ Phương Tử Oánh, bảo rằng mình đi công tác.

Cho đến khi cảnh sát bắt đầu điều tra mối quan hệ xã hội của Thẩm Chí Bân, lần theo manh mối tìm được tới Lưu Cát Dũng, người cung cấp hàng cho nhà máy mà Thẩm Chí Bân làm việc, sau đó tìm tới nhà Phương Tử Oánh.

Phương Tử Oánh nghe thấy ba chữ “Thẩm Chí Bân”, lại nghe mẹ đưa lời chứng giả, trong lòng mới thầm chắc được mấy phần, rằng rốt cuộc Lưu Cát Dũng đã làm gì vào tối hôm đó.

Câu chuyện đến đây cũng vào hồi kết.

Tất cả chi tiết đều có thể coi là trùng khớp, không có chỗ nào quá khiên cưỡng. 

Nhưng Tiết Bồng lại nhìn chăm chăm vào Phương Tử Oánh, chìm trong im lặng.

Ánh mắt của cô ánh lên nghi ngờ, Phương Tử Oánh lại không biết vì sao mà vội vàng tránh mặt đi.

Trong mắt Tiết Bồng, hành động của Phương Tử Oánh chính là đang trốn tránh.

Tại sao chứ? Chẳng lẽ Phương Tử Oánh đang nói dối?

Nhưng mà chuyện này có gì đáng để nói dối đâu?

Nếu như có chuyện xấu gì thì quá lắm cũng chỉ là Phương Tử Oánh muốn “vu khống” Lưu Cát Dũng, đổ nước bẩn lên đầu gã ta.

Nhưng hiện tại xem ra thì Lưu Cát Dũng có hiềm nghi lớn nhất, dù Phương Tử Oánh không nói vậy, Lưu Cát Dũng vẫn không rửa sạch được.

Hơn nữa không cần biết lời chứng của Phương Tử Oánh là thật được bao nhiêu phần trăm thì cũng không có tác dụng quá lớn với vụ án, vì theo pháp luật, Phương Tử Oánh là con riêng của vợ Lưu Cát Dũng, lời chứng của cô ta hoàn toàn có giá trị thấp hơn những nhân chứng không có mối quan hệ thân thuộc, vì thế dù cô ta nói thế nào, cảnh sát cũng đều làm việc theo chứng cứ, không dễ dàng tin lời nói từ một phía của cô ta.

Lưu Cát Dũng ắt hẳn biết rõ chuyện này, với cái tính khí đó thì gã ta cũng chẳng cần phải dè chừng Phương Tử Oánh, nhưng nếu còn có thêm một nhân chứng là Khang Vũ Hinh thì lại là chuyện khác.

Đương nhiên là những suy đoán theo logic này đều chỉ hỗ trợ cho việc phân tích vụ án, muốn phán đoán chân tướng cuối cùng của một vụ án thì còn phải dựa vào bằng chứng để tái hiện lại.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng đột nhiên bật cười hỏi: “Hôm đó có phải là cô đe doạ Lưu Cát Dũng ở nhà không?”

Phương Tử Oánh sững người: “Đúng rồi…”

Tiết Bồng lại cố ý hỏi: “Không phải là trong phòng ngủ của cô đấy chứ?”

Phương Tử Oánh nhanh chóng lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, ở ngoài phòng khách ấy.”

Ồ, phòng khách à?

Tiết Bồng mỉm cười đứng dậy, đi tới cửa nói: “Vậy chúng ta tới phòng khách, cô kể lại diễn biến câu chuyện cho tôi lần nữa.”

Phương Tử Oánh lại sững sờ, đi theo Tiết Bồng ra phòng khách hỏi: “Tại sao phải kể lại lần nữa, tôi đã nói rất rõ rồi mà…”

Tiết Bồng chậm rãi nhìn lướt qua sofa, bàn trà, còn có kệ tivi ở đối diện cùng cây đèn đứng cạnh sofa trong phòng khách, thong thả trả lời: “Cô cũng từng là hung thủ giết người, chắc cô cũng đã trải nghiệm quá trình và cách thức làm việc của cảnh sát.”

Nghe thấy thế, Phương Tử Oánh trắng bệch cả mặt, chỉ cúi đầu không lên tiếng.

Tiết Bồng liếc mắt nhìn sang, đi tới nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cô ta, cùng lúc đó cũng nhẹ nhàng nói: “Muốn biết lời chứng của một người có đáng tin hay không, chỉ cần tái hiện lại diễn biến câu chuyện là có thể chứng thực được.”

Tiết Bồng ngừng lại vài giây, nghe thấy tiếng thở của Phương Tử Oánh, cô lại hỏi: “Bây giờ cô nói cho tôi biết, tối đó lúc cô và họ thương lượng, cô đang ở đâu, ngồi trên sofa sao?”

Phương Tử Oánh chớp mắt nhanh vài cái, sau đó liếc mắt vào góc cạnh tường bên sofa dài, chỗ đó vừa đủ cho một người đứng.

Tiết Bồng nhìn theo tầm mắt của cô ta rồi hỏi: “Ở đó sao?”

Phương Tử Oánh gật đầu.

Tiết Bồng đi tới đứng cạnh sofa rồi lại nhìn xung quanh, nhận ra vị trí này hơi chật hẹp, đứng ở đây rất khó làm được gì nhiều, không giống chỗ có lợi để đe doạ người khác.

Tiết Bồng lại hỏi: “Cô nói là lúc đó Lưu Cát Dũng quỳ xuống xin cô, ông ta quỳ ở đâu?”

Phương Tử Oánh nuốt nước bọt, đi tới đó mấy bước rồi dừng lại.

Tiết Bồng trông sang, lập tức nhíu chặt mày, vị trí đó ở cạnh bàn trà, ngay đối diện ghế sofa đơn, cách chỗ cạnh sofa dài một khoảng.

Thế thì lạ thật, nếu thương lượng thì hai bên không thể cách nhau xa thế.

Lưu Cát Dũng là cái thứ vô liêm sỉ, hở chút là lại động tay động chân, lúc ở ngoài phòng phục dựng còn từng hai lần kích động mà xảy ra mâu thuẫn với người khác, một lần là Phương Tử Oánh, một lần là Hách Hữu Mai.

Với tính cách của Lưu Cát Dũng, gã ta chính là cái loại khốn nạn ỷ mình là đàn ông, có sức vóc, tuỳ tiện dùng quát tháo với sức lực để hiếp đáp phụ nữ, hơn nữa ông ta còn có chút đầu óc, biết biết cách bòn rút trong việc kinh doanh, còn rất gian trá đánh lừa đánh đảo, trong cuộc sống hằng ngày cũng ắt hẳn không phải là tay dễ động đến.

Một Lưu Cát Dũng như thế lại không quỳ mọp dưới chân Phương Tử Oánh, giở cái trò “bám riết không buông” mà gã ta giỏi nhất vào cái đêm then chốt quyết định vận mệnh của mình?

Việc này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Lưu Cát Dũng.

Tiết Bồng nhanh chóng nhìn sang ghế sofa đơn, sau đó còn không nghĩ ngợi gì mà đi tới đó ngồi.

Nhìn từ góc này lại có thể nhìn vừa thẳng người quỳ trước mặt, nhìn từ trên xuống, hơn nữa lại còn nhìn chính diện được.

Đương nhiên là muốn ngồi ở đây thì cần có khả năng khống chế tình hình tuyệt đối, nếu không cái loại khốn khiếp như Lưu Cát Dũng sao có thể bị khống chế.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng ngước mắt nhìn Phương Tử Oánh đang đứng trước mặt.

Phương Tử Oánh cũng đang nhìn cô.

Hai cô gái chạm phải ánh mắt của nhau, Tiết Bồng vẫn lạnh mắt, ảnh mắt rất nhạt nhoà, trông như mặt hồ đông cứng, Phương Tử Oánh lại loé lên chút cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, cô ta cứ nhìn Tiết Bồng như thế, hoảng hốt rồi thất thần.

Tiết Bồng yên lặng một lúc rồi bỗng hỏi: “Tối đó, người ngồi đây là ai?”

Phương Tử Oánh khựng lại, như tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức lắc đầu.

Tiết Bồng lại hỏi: “Không có ai à?”

Phương Tử Oánh thở dài, một lúc sau mới nói: “Là… là tôi…”

Tiết Bồng cau mày: “Không có Khang Vũ Hinh à?”

Phương Tử Oánh lại lắc đầu rất kiên quyết: “Không có, chỉ có mình tôi.”

Tiết Bồng: “Nhưng mới nãy cô nói là cô đứng trong góc kia mà?”

Phương Tử Oánh ậm ừ giải thích: “Ban đầu tôi trốn trong đó, sau đó tôi thấy Lưu Cát Dũng bắt đầu sợ, biết mình có phần thắng nên dốc hết can đảm đi tới đây ngồi, tỏ vẻ đã suy tính kỹ càng, dùng chuyện này để hù doạ ông ta. Tôi còn nói với Lưu Cát Dũng là tôi có nhân chứng, cũng có chứng cứ, gần quán net có một cái camera, ghi lại được cảnh ông ta tháo khẩu trang để hút thuốc. Ông ta nghe thấy thì hoảng loạn ngay lập tức, sau đó mới quỳ xuống chân tôi, cầu xin tôi tha cho ông ta.”

Tiết Bồng nghi ngờ nheo mắt: “Chỉ vậy thôi sao?”

Phương Tử Oánh gật đầu lia lịa.

Tiết Bồng chống hông nghiêng đầu, một lúc lâu không nói gì.

Lần này Phương Tử Oánh không tránh né nữa, cứ nhìn vào cô.

Cho đến khi Tiết Bồng hỏi: “Vậy khi đó mẹ cô ở đâu?”

Phương Tử Oánh nói: “Bà ta ở bên cạnh nhìn, ban đầu còn khuyên tôi đừng làm lớn chuyện, sau đó tới khi tôi nói có nhân chứng vật chứng, bà ta cũng bắt đầu sợ sệt, dù gì thì gã đàn ông này cũng là tội phạm giết người.”

Nghe tới đây, Tiết Bồng im lặng hồi lâu.

Vài giây sau, cô khẽ thở dài, sau đó đứng dậy, đi qua Phương Tử Oánh.

Phương Tử Oánh cũng quay người theo, không hiểu gì nhìn bóng lưng Tiết Bồng.

Tiết Bồng đột nhiên đứng lại, quay người nói: “Trong chuyện này, tôi tin cô sáu mươi phần trăm, bao gồm tổn thương Lưu Cát Dũng mang tới cho cô, khiến cô ám ảnh tâm lý, còn có những hành vi kinh tởm không giới hạn mà ông ta làm với cô, cùng với việc cô dùng “chứng cứ” hoàn toàn không tồn tại, đe dọa ông ta để thoát khỏi một ải. Tôi tin những điều này là vì nó phù hợp với logic cả câu chuyện, cũng vì tôi có kinh nghiệm tiếp xúc với hiện trường vụ án thường xuyên.”

Phương Tử Oánh khẽ hé miệng hỏi: “Vậy bốn mươi phần trăm kia thì sao?”

Tiết Bồng liếc mắt nhìn cô ta rồi lại quay đi, đứng đưa lưng về phía cô ta nói: “Bốn mươi phần trăm là tôi không tin cô có thể thực hiện những chuyện này một mình.”

Phương Tử Oánh: “Tại sao lại không thể, chuyện này đâu phức tạo, cũng đâu khó khăn gì?”

Đúng là không có khó khăn gì nhưng nó đòi hỏi lòng can đảm và quyết tâm khắc phục ám ảnh tâm lý.” Tiết Bồng nói: “Tuy tôi không hiểu con người Lưu Cát Dũng nhưng tôi hiểu những gì cô trải qua, tôi tin dù là mười năm trước hay mười năm sau, cô đều không thể vượt qua.”

“Tại sao… cô dựa vào đâu mà nói thế?” Phương Tử Oánh đờ đẫn.

Giọng cô ta run run, còn xen lẫn chút cảm xúc kích động, dường như bị Tiết Bồng chọc đúng huyệt tử.

Tiết Bồng lại rất nhẹ nhàng: “Đơn giản thôi, nếu một nữ sinh dám cầm dao giết chết người bạn mà cô ta sùng bái, tin tưởng nhất, thế thì nữ sinh này chắc chắn cũng dám một mình đối diện với bố dượng của mình, ép ông ta làm theo tất cả điều kiện.”

Vừa nghe thấy thế, Phương Tử Oánh lập tức nín thinh.

Tai cô ta ù lên, trong mơ màng dường như lại nghe thấy giọng nói vào mười năm trước đã nói bên tai cô ta: “Oánh, can đảm lên, không ai có quyền làm tổn thương người khác, cậu nợ nần gì bất cứ ai, cũng không cần phải tự ti, những chuyện này hoàn toàn không phải lỗi do cậu, họ chỉ đang tẩy não cậu thôi…”

Nghĩ đến đây, Phương Tử Oánh cúi đầu, mắt dần nóng lên, trước mắt cùng mờ đi.

Sau đó, cô ta nghe thấy Tiết Bồng nói: “Nhưng vấn đề là nếu nữ sinh này không chỉ có can đảm mà lại còn nhẫn tâm tới mức dám giết bạn học trên sân thượng, vậy thì tại sao cô ta còn chịu đựng bố dượng lăng nhục trong một thời gian dài như thế mà không dám hé môi, cũng chưa từng cầm dao lên đâm vào người bố dượng mình như là đâm chết bạn mình vậy…”

Đúng vậy, trong thời gian dài như thế, Phương Tử Oánh có rất nhiều chuyện có thể nghĩ đến, dù là cầm dao lên, đầu độc hay là cách nào đó khác.

Cô ta sống cùng Lưu Cát Dũng dưới một mái nhà, nếu cô ta thật sự tàn nhẫn, Lưu Cát Dũng chắc chắn không dám chèn ép lấn lướt, hiếp đáp cô ta đến thế.

Phương Tử Oánh lại còn không biết ăn nói, nói chuyện một lát là rất dễ căng thẳng, lúc Tiết Bồng nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta cũng tránh mắt đi nhiều lần.

Thử hỏi một người như thế này làm thế nào mà lại đơn thân độc mã đối diện với một Lưu Cát Dũng có kinh nghiệm trên thương trường, lại còn giỏi làm chuyện càn quấy, xấu xa đến tận xương tuỷ? Chẳng lẽ cô ta lại tự dưng “thức tỉnh” sao?

Phương Tử Oánh cũng đã nói rồi đấy, chuyện này không phức tạp, cũng không khó khăn gì.

Nhưng Phương Tử Oánh lại không có đủ năng lực để thực hiện nó.