Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 120: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 11




Nửa tiếng sau, nhóm của Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn vội chạy tới hiện trường.

Chi đội hình sự đã ở đó, còn có cảnh sát hình sự của phân cục bên dưới, băng cảnh giới cũng đã được giăng lên, mọi người đang điều tra khu vực xung quanh.

Nơi đây là đường gom của một đường quốc lộ, nằm ở một ngã ba, hai đầu gần đó có camera, toàn bộ đang bị trục trặc, chưa kịp sửa chữa.

Một bên đường quốc lộ là rừng cây cỏ rậm rạp, còn có vùng đất trũng, bên kia gần một con sông, xung quanh không có cửa sổ hay toà dân cư, thường ngày chỉ có xe cộ tới lui, rất ít khi có ai đi bộ ngang qua.

Tiết Bồng cau mày quan sát tình hình, nhanh chóng phân tích được địa thế.

Nếu có tay tài xế biển số giả nào muốn tống tiền người khác thì nơi đây quả thật là một địa điểm tuyệt vời để ra tay, dù có ra tay bất thành thì hung thủ cũng dễ dàng chạy thoát được, rất khó bị bắt.

Nếu người gặp phải nguy hiểm là phụ nữ, chỉ có thể dùng trí óc thì khó chống chọi được, nhưng nếu là người đàn ông như Lục Nghiễm thì tình hình sẽ không như trong báo án.

Tiết Bồng vừa đặt nghi vấn vừa đi vào trong băng cảnh giới, chỉ nhìn thấy Hứa Trăn đang nghiêm mặt trao đổi gì đó với cảnh sát hình sự của phân cục.

Chỉ nhìn sắc mặt của anh ta thôi thì tình hình có vẻ không được lạc quan.

Hứa Trăn thấy Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đã tới bèn đi nhanh tới, thuật lại tình hình.

Nghe nói người báo án là bạn trai của người phụ nữ mất tích, cả đêm qua bạn gái không về, đến cả tài xế đưa đón cô ta cũng không thấy quay lại.

Người báo án cứ ngỡ là bạn gái làm việc bận rộn, sáng nay mới gọi điện hỏi thăm thử, ai ngờ người bạn gái và tài xế đều tắt máy, gọi đến sảnh hội nghị của cô bạn gái mới biết xe của cô ấy đã đi từ tối qua.

Cảnh sát phân cục đã nhận được tình hình qua điện thoại báo án, trong vòng một tiếng sau đó, cảnh sát nhận điện thoại lại nhận được cuộc gọi thứ hai từ tài xế đi qua con đường này, bảo rằng phát hiện một chiếc xe bên đường, trong xe không có tài xế và hành khách nhưng cửa lại để mở, trông còn có vẻ đã bị đâm vào, thấy không ổn nên gọi điện báo cho đội giao thông.

Có cái trong hai cuộc điện thoại, ngoài người phụ nữ và tài xế thì hoàn toàn không có nhắc đến bất cứ tin tức nào liên quan đến Lục Nghiễm.

Nghe đến đây, Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Vậy chuyện này thì liên quan gì đến đội phó Lục.”

Hứa Trăn nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa cho Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn xem rồi bảo: “Đây là tin nhắn đội phó Lục gửi cho tôi hôm qua, sáng nay anh ấy không đi làm, điện thoại cũng tắt máy. Sau đó tôi có kiểm tra thông tin lại với phân cục, người phụ nữ hiện giờ thuê lại quán bar này chính là người mất tích trong vụ án này, tên là Khang Vũ Hinh. Cô ta có mở một sảnh hội nghị gần quán bar này. Đã có đồng nghiệp xem camera gần sảnh hội nghị và quán bar rồi, đội phó Lục ngừng xe trước hẻm, đi bộ vào trong rồi không thấy đi ra nữa.”

Tất nhiên là cảnh sát phân cục cũng đã tới sảnh hội nghị để kiểm tra tình hình, chứng thực được quả thật tối qua, Khang Vũ Hinh, chủ sảnh hội nghị đã gặp gỡ một vị khách nam.

Hai người nói chuyện với nhau trong phòng bao riêng một lát rồi cùng lên xe đi khỏi, tài xế lái xe tên Lâm Thích.

Trong lúc Hứa Trăn thuật lại sự việc, tâm trạng và sắc mặt của Tiết Bồng cũng theo đó mà thay đổi nhiều lần, có kinh ngạc, ngờ vực, cũng có khó hiểu.

Cô hoàn toàn không ngờ người phụ nữ mất tích cùng Lục Nghiễm lại là Khang Vũ Hinh, trong lòng cũng nảy lên nghi vấn.

Tại sao Lục Nghiễm lại phải đi gặp Khang Vũ Hinh? Nghe Hứa Trăn kể lại thì có vẻ là anh chủ động đi đến đó, nhưng cô tin chắc chắn là do Khang Vũ Hinh đã hẹn anh.

Chỉ là mới vừa nghi ngờ như thế, Tiết Bồng lại cầm lấy điện thoại của Hứa Trăn xem lướt qua, đột nhiên có được câu trả lời: Đây là quán bar của Vương Xuyên.

Lục Nghiễm đang tìm kiếm tung tích của Lý Thành Kiệt, hung thủ giết chết Vương Xuyên và phục kích anh, cái chết của Trình Lập Huy cũng là do Lý Thành Kiệt gây ra.

Khang Vũ Hinh thả miếng mồi câu như thế, với tính cách của Lục Nghiễm, anh chắc chắn sẽ đi, dù là núi đao biển lửa.

Tiết Bồng trả điện thoại lại cho Hứa Trăn: “Tôi có gặp người phụ nữ tên Khang Vũ Hinh này hai lần, cô ta rất khó lần, các anh điều tra theo manh mối “Khang Nghiêu” sẽ biết cô ta là ai.”

Mạnh Nghiêu Viễn nghe thấy cái tên đó thì không nhận ra ngay, Hứa Trăn lại sững người hỏi: “Cái ông Khang Nghiêu buôn ma tuý đấy hả?”

Tiết Bồng gật đầu: “Trước khi tới đội hình sự, Lục Nghiễm vẫn đang điều tra một đường dây ma tuý nào đó, tôi không chắc hai việc này có liên quan tới nhau hay không, nhưng tôi tin chắc Lục Nghiễm tới theo lời hẹn là vì chuyện này.”

Nói đến đây, Tiết Bồng nhìn sang cái xe trống không cách mình mười mấy bước rồi nói: “Còn những manh mối khác thì đợi chúng tôi thu thập vật chứng xong chắc sẽ biết được.”

Tiếp đến, đội Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn bắt đầu thu thập chứng cứ xung quanh cái xe, việc đầu tiên là giám định dấu vết của xe.

Mỗi ngày có rất nhiều xe cộ di chuyển trên con đường này, vì thế, dấu vết để lại ở đây cũng khá là phức tạp, thêm vào đó đây còn là đường gom, điều này có nghĩa là không chỉ có dấu vết của xe động cơ trên đường bộ mà còn có xe đạp, xe ba bánh, xe kéo hay thậm chí là xe cút kít, vì thế phải loại bỏ những dấu vết không liên quan kia, chỉ tập trung vào dấu bánh xe của chiếc xe bỏ không tại hiện trường để tiến hành phân tích.

Xe của Khang Vũ Hinh là hãng xe nổi tiếng nhập khẩu từ nước ngoài, bánh xe thuộc loại bánh trung tâm, bề mặt bánh xe là hoa văn cao tốc nếp gấp khúc mảnh.

Tiết Bồng dựa vào hoa văn này để tìm kiếm men theo đường gom, nhanh chóng phát hiện hoa văn bắt đầu trở nên lúc đậm lúc nhạt tại một đoạn trước hiện trường vụ án.

Đến gần hiện trường, hoa văn mới bắt đầu biến dạng và mờ dần, còn ma sát ra vết trượt màu đen trên mặt được, gọi là “dấu vết phanh”.

Xe trượt đến hiện trường vụ án rồi mới ngừng lại.

Tiết Bồng lại đi về cạnh chiếc xe, lần theo hướng trượt, xem phần bên kia xe.

Cửa xe đã lõm vào, khoang xe cũng mòn, tróc sơn và có vết lõm, dựa vào hình thái thì chắc là do một chiếc xe khác tông vào.

Cũng có nghĩa là nơi này từng xảy ra một vụ tai nạn xe.

Thế nhưng bên trong xe không bị biến dạng và hư tổn rõ rệt, xe cũng không bị bay đi, người ngồi trong xe lúc đó chắc cũng không có gì nghiêm trọng.

Tiết Bồng nhanh chóng thu thập dấu vết phanh trên đường, lại lấy dấu cho phần lõm của chiếc xe, còn cạo lấy một lớp sơn xe, chuẩn bị mang về giám định.

Sau đó, chuyên viên kỹ thuật của phân cục cũng tới chi viện, ngoài thu thập các loại vật chứng sinh vật trong xe, còn phải kiểm tra chi tiết dấu vết do người gây ra ngoài xe, thậm chí là phải đi ra mấy chục mét, điều tra dấu bánh xe của chiếc xe đâm tới để lại khi đó.

Sau cả buổi sáng thu thập chứng cứ, cả khoa kiểm nghiệm dấu vết đã sắp mổ xẻ chiếc xe này ra tới nơi rồi thì công việc cuối cùng mới kết thúc.

Tạm thời vẫn chưa thể trả xe về cho người báo án mà phải đưa tới kho của Toà Thực Nghiệm Cục thành phố trước để lấy chứng cứ lần hai.

Chỉ là vẫn chưa đến giai đoạn giám định, sau khi thu thập chứng cứ tại hiện trường, Tiết Bồng đã tái hiện lại được phần lớn diễn biến tại hiện trường trong đầu, đồng thời cũng nảy sinh nghi vấn mới.

Cảnh sát phân cục cần tiếp tục ở lại hiện trường điều tra, Hứa Trăn, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn thì về lại Cục thành phố trước.

Trên đường về, Hứa Trăn nói: “Ban nãy tôi đã trao đổi tình hình về Cục rồi, họ đang điều tra về Khang Vũ Hinh, hồ sơ bên phía chi đội chống ma tuý là tường tận nhất. Vả lại lần này có liên quan đến đội phó Lục, chuyện này không bình thường chút nào, đội trưởng Phan đã biết tin rồi, anh ấy nói sẽ đích thân trao đổi với đội trưởng Lâm bên chống ma tuý, điều tra hồ sơ của vụ án Khang Nghiêu.”

Tất cả mọi người đều thầm hiểu rõ, giờ đang là thời khắc nguy khốn, bắt buộc phải tìm được người trong khoảng thời gian vàng, để càng lâu, tỷ lệ sống sót sẽ càng thấp.

Hơn nữa, chỉ riêng việc một chi đội phó bỗng dưng mất tích là đã đủ xôn xao rồi, lại còn dính dáng tới con gái của trùm ma tuý Khang Nghiêu nữa chứ.

Nếu chuyện này là truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến các nơi đặt ra nghi vấn.

Về kỷ luật, đừng nói tới cảnh sát hình sự, dù chỉ là cảnh sát bình thường thì cũng tuyệt đối không được có bất cứ dính dáng gì tới người có bối cảnh ma tuý, nếu truyền thông mà biết được chi đội phó và con gái của trùm ma tuý mất tích cùng nhau thì cứ một lúc là họ sẽ lại viết ra một cuốn tiểu thuyết, cật lực nhào nặn.

Hứa Trăn nhanh chóng thuật lại tình hình sau khi thông báo về đội ban nãy, hiện giờ trong đội khá nghi ngờ rằng mục tiêu của đối phương là Khang Vũ Hinh, lúc đó Lục Nghiễm cũng ở trên xe nên mới bị liên lụy.

Nhưng theo đó cũng là nghi vấn: Tại sao Lục Nghiễm lại lên xe Khang Vũ Hinh, chẳng phải anh đã tự lái xe đến phố quán bar sao?

Con đường này thông ra ngoại ô, phía trước không xa là một khu biệt thự, Khang Vũ Hinh có một căn nhà ở đó.

Cũng có nghĩa là Lục Nghiễm lên xe Khang Vũ Hinh để đến nhà cô ta.

Hứa Trăn lại nói: “Nhưng mà chúng tôi cho là chắc chắn đội phó Lục đã phát hiện ra gì đó nên mới lên xe cùng với Khang  Vũ Hinh.”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ nhíu chặt mày, nghiền ngẫm thông tin từ Hứa Trăn.

Mạnh Nghiêu Viễn lại lên tiếng: “Chắc chắn là thế rồi, chúng ta đều hiểu con người của đội phó Lục mà, anh ấy không thể nào ngầm có qua lại với bất cứ người mang thân phận nhạy cảm nào cả. Dù người phụ nữ này không dính dáng tới ma tuý nhưng bố cô ta là trùm ma tuý đấy. Mà cho dù là có đi, nếu mà đội phó Lục thật sự nghĩ lung tung mà muốn “kiếm thêm chút đỉnh” hay gì đó thì cũng phải âm thầm lặng lẽ mà làm chứ, mắc mớ gì trước khi đi gặp còn gửi tin nhắn cho cậu. Xem ra trước đó đội phó Lục đã phòng trước, lỡ đâu anh ấy có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng biết phải tìm từ đâu.”

Mạnh Nghiêu Viễn cũng phân tích như những gì Hứa Trăn đang nghĩ, hai người trao đổi vài câu, cho đến khi Tiết Bồng lên tiếng.

Tiết Bồng đã sắp xếp xong suy nghĩ, vấn đề đầu tiên cô nhắc tới là: “Tôi không biết nhiều về Khang Vũ Hinh, nhưng mà có hai điều tôi cho là rất quan trọng.”

Hứa Trăn và Mạnh Nghiêu Viễn cùng nhìn về phía cô.

Tiết Bồng nói: “Việc Khang Vũ Hinh mất tích có liên quan rất lớn đến đường dây ma tuý, tôi đã gặp cô ta hai lần, trùng hợp là cả hai lần đều có chó nghiệp vụ bên cạnh, là con Barno mà Lục Nghiễm nhận nuôi ấy. Lần nào gặp Khang Vũ Hinh, Barno cũng sủa mãi, còn nằm trước xe cô ta không chịu đi. Ngoài ra, Lục Nghiễm từng có hiềm khích với Khang Vũ Hinh, là vấn đề lúc anh ấy còn làm ở đội chống ma tuý, bên đó chắc chắn sẽ biết tường tận.”

Trong lúc nói chuyện, xe của cả ba đã vào nội thành, cách Cục thành phố không còn xa.

Lúc này, Hứa Trăn mới hỏi: “Vậy hiện trường vụ án thì sao, mọi người có phát hiện được gì sơ bộ không?”

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Xem sơ bộ thì dấu vết trong xe rất bình thường, không phát hiện bất cứ vật chứng có độc nào, nhưng mà cụ thể thì vẫn phải đợi giám định xong hết mới biết.”

Tiết Bồng cụp mắt, nhanh chóng xâu chuỗi mọi dấu vết vừa nãy ở hiện trường bên ngoài xe, cô đột nhiên lên tiếng: “Chuyện xảy ra đột ngột nhưng điểm chuyển biến chắc đã bắt đầu sau khi ba người xuống xe.”

Hứa Trăn: “Cụ thể là thế nào?”

Tiết Bồng: “Đầu tiên là “dấu vết phanh”, đó là dấu vết để lại sau khi bánh xe ma sát với mặt đường do trượt dài.”

Tiết Bồng đang nói đến vệt đen trên đường.

“Nhưng dấu vết phanh lại không dài, khoảng cách kéo cũng khá ngắn, điều này lại có vài trường hợp có thể xảy ra, một là chiếc xe kia đâm vào với lực không lớn, hai là người lái có kinh nghiệm phong phú, không để xe bị kéo xa, khống chế được khoảng cách phanh, tránh để phanh trượt dài, ba là chiếc xe này có hệ thống chống kéo lê tự động. Còn một điều cuối cùng, tôi phát hiện lúc gần đến hiện trường vụ án, hoa văn bánh xe trên mặt đất cứ ngắc ngứ, chứng tỏ khi đó xe gặp chút trục trặc, tốc độ đã chậm lại, thậm chí có thể đã ngừng lại, vì thế mới phát hiện được vết kéo của bánh sau ở hiện trường. Nếu suy ngược lại, khi đó xe đang chạy trên đường cao tốc, vậy nếu có xe đâm vào, thường thì bánh trước sẽ bị kéo đi, hoàn toàn khác với phát hiện trong hôm nay.”

Tiếp đó, Tiết Bồng lại nhắc tới dấu chạy ngang tìm được ở hiện trường, chiếc xe bị đâm vào ở khoang xe bên phải, bánh sau bên phải cũng đã tạo ra đường cong vết kéo phanh.

Thêm vào đó, chuyên viên kỹ thuật của phân cục cũng đã đi kiểm tra ở phía xa, sau khi thu thập dấu vết trên mặt đường, chứng thực được chiếc xe dâm vào đã đột nhiên tăng tốc cách đó mấy chục mét, bánh xe có để lại vết trượt tại chỗ tăng tốc.

Xâu chuỗi lại với tất cả dấu vết tìm thấy được ở hiện trường, lúc này vụ án đã trở nên rõ ràng hơn.

Hứa Trăn hỏi: “Cũng có nghĩa là xe của Khang Vũ Hinh đậu lại ở hiện trường vụ án trước, vào lúc này mới có một chiếc xe đâm vào sao?”

Mạnh Nghiêu Viễn đột nhiên lại nói: “Xe bên này thì hư, xe bên kia lại tự dưng đâm vào, làm gì có chuyện trùng hợp vậy?”

Hơn nữa chiếc xe đâm vào lại còn tự dưng tăng tốc, đi thẳng một đường, mục tiêu cũng rất rõ ràng, về cơ bản có thể loại trừ trường hợp tài xế xe say rượu.

Tiếp đó, sau khi đâm xe, cả ba người trong xe đều biến mất, có thể thấy rõ việc này đã được lên kế hoạch trước, tài xế của Khang Vũ Hinh lại rất có thể là đồng phạm.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói: “Hiện tại còn có thể chắc chắn một điều nữa.”

Hứa Trăn: “Là gì?”

“Không có dấu vết ẩu đả ở hiện trường nhưng lại có dấu vết lôi kéo.” Tiết Bồng khó khăn nói ra, dù trong lòng cô không hề muốn đối diện nhưng dấu vết ở hiện trường sẽ không nói dối: “Lục Nghiễm đã ngã xuống đất rồi bị người ta đưa đi. Nhưng mà ở hiện trường không có vết máu, chắc anh ấy không bị thương đâu, có thể là do một loại thuốc mê nào đó.”

Cả buổi chiều hôm đó, Tiết Bồng vùi đầu giám định vật chứng trong phòng thí nghiệm.

Hiện trường nơi Lục Nghiễm và Khang Vũ Hinh mất tích không hề phức tạp, sau khi giám định được một đợt, xác định được diễn biến về cơ bản như những gì Tiết Bồng đã suy đoán, không chênh lệch gì nhiều.

Hiện trường vụ án chỉ có một dấu vết kéo lê, chắc là của Lục Nghiễm.

Việc này có hai trường hợp, một là Khang Vũ Hinh khá nhẹ, đối phương không cần phải lôi kéo mà có thể vác luôn cô ta lên xe, trường hợp còn lại là Khang Vũ Hinh đã bị đe doạ bằng một cách nào đó, tự đi lên xe đối phương.

Ở hiện trường, ngoài bánh xe giao nhau của hai chiếc xe thì không có dấu bánh xe nào khác, điều này chứng tỏ chiếc xe đâm trúng họ chính là chiếc xe đưa họ đi.

Sau đó, Chi đội Hình sự đã trích xuất camera gần đó, tìm được một chiếc xe có vết lõm ở đầu, lại phát hiện chiếc xe này không hề có biển số.

Hơn nữa chiếc xe này rất thông minh, nó luôn đi vào đường nhỏ, tránh các chốt kiểm tra của cảnh sát giao thông.

Xe chạy đến một nơi gần ngoại ô khu phía Nam thì đột nhiên “biến mất”, đoạn đường phía sau có camera bị trục trặc nên có nơi không có camera, có chỗ thì hình ảnh không sắc nét, chỉ có thể thấy đại khái là chiếc xe biến mất tại một khu vực nào đó.

Đến hơn ba giờ chiều, phân cục khu phía Nam và đại đội giao thông đưa tin đến, bảo là phát hiện chiếc xe lõm đầu ở một còn đường nhỏ khu phía Nam, đại đội giao thông đang đưa xe tới Cục thành phố.

Bốn giờ, chiếc xe gây sự cố đã vào đến kho của Toà Thực nghiệm.

Vài người trong đội Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn lập tức xuống để thu thập chứng cứ, kết quả sơ bộ chứng thực được vết đâm ở đầu chiếc xe này hoàn toàn khớp với vết lõm trên thân xe của Khang Vũ Hinh.

Họ cũng đã thu thập được một số vật chứng vi lượng bên trong chiếc xe gây sự cố này.

Mặt khác, phân cục khu phía Nam cũng đã điều tra nơi chiếc xe gây sự cố đậu lại, còn tìm được cả nhân chứng, người này cho biết tối qua mình làm ca đêm về trễ, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngừng lại đây.

Ba người đàn ông, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, tiếp đó còn có một người đàn ông bị khiêng xuống, sau đó cả nhóm người cùng lên một chiếc xe MVP.

Nhân chứng cho biết khi đó mình vừa mệt vừa buồn ngủ, không hề nghĩ ngợi gì nhiều, thoạt đầu thấy có vẻ là xe của họ hư nên gọi một chiếc khác, trên xe còn có người đang say rượu nên phải khiêng lên sao đó.

Cho đến hôm nay, phân cục đến điều tra ở gần đó, nhân chứng mới nhớ lại những gì mình nhìn thấy hôm qua, cảm thấy dường như không được ổn, khi ấy có vẻ người phụ nữ kia không được hợp tác cho lắm, đằng sau còn có người đẩy cô ta, bắt cô ta nhanh chóng lên xe, giống như đang bị khống chế.

Thật ra cảnh sát cũng thường xuyên nghe thấy những lời nói như thế này từ phía nhân chứng, cũng có thể hiểu cho nỗi lo của người dân.

Nếu thật sự là vụ án hình sự thì có rất nhiều người đều không dám lên tiếng ghi gặp chuyện này, có thấy cũng không dám báo cảnh sát, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, trừ khi nào cảnh sát hỏi tới rồi tính sau.

Nhưng lời khai của nhân chứng đã trực tiếp chứng thực được phán đoán của Tiết Bồng: Tài xế của Khang Vũ Hinh là tay trong.

Trong số ba người đàn ông mà nhân chứng nhìn thấy, rất có thể có cả người tài xế.

Hiện tại có thể thấy, tuy giai đoạn đầu điều tra tiến triển nhanh chóng, nhưng điểm đột phá duy nhất của cả vụ án lại rất eo hẹp, chỉ có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi qua điều tra thân phận tài xế của Khang Vũ Hinh và xét nghiệm mẫu da trong chiếc xe gây sự cố.

Tiết Bồng bận bịu cả ngày không ngơi tay, đến chập tối đưa tất cả chứng cứ tới phòng thí nghiệm lý hoá để giám định vật chứng sinh vật rồi mới dành được chút thời gian uống cốc nước.

Đến lúc ngồi xuống được, trông cô hơi mất nước, đau đầu chóng mặt, không suy nghĩ gì nổi, lại còn đói quá mức.

Mạnh Nghiêu Viễn cũng thở lấy hơi lên, cầm cốc nước đi tới, nhỏ giọng khuyên cô: “Yên tâm đi, đội phó Lục ở hiền gặp lành, không xảy ra chuyện gì đâu. Bà cũng phải giữ gìn sức khoẻ, đừng có để đến nỗi chưa tìm thấy người là đã gục trước rồi.”

Tiết Bồng chỉ khẽ cười lạc lõng không nói gì.

Mạnh Nghiêu Viễn thấy thế lại khuyên thêm vài câu, Tiết Bồng vẫn cứ cúi gằm mặt.

Một lúc sau, Tiết Bồng đứng dậy, mặc áo phao lông vũ vào rồi bảo: “Tôi đói rồi, tới nhà ăn kiếm chút gì ăn đây.”

Tiết Bồng đi thẳng ra khỏi khoa kiểm nghiệm dấu vết, cô bước rất nhanh, sau khi đi thang máy xuống dưới mới đi chậm lại, hít hít sâu chút không khí lạnh lẽo bên ngoài, cuối cùng mới bình tĩnh lại.

Cả ngày hôm nay, mật độ lẫn cường độ công việc đều rất lớn, cô không dám ngừng tay, cũng không thể nào thả lỏng được, cô bắt buộc phải bận việc, cũng bắt buộc phải tập trung chú ý, đặt hết mọi tế bào não và suy nghĩ chuyên môn vào vụ án.

Cô sợ chỉ cần mình hơi thả lỏng một chút, đầu óc trống rỗng đi, rồi những thứ còn đáng sợ hơn sẽ lấp vào.

Đến giờ phút này, khoa kiểm nghiệm dấu vết đã hoàn thành hết cơ bản những công việc ở giai đoạn đầu, cô cũng đã mất sức nhiều, đầu cứ ong ong, huyệt thái dương cũng đau nhói từng cơn, cả tinh thần lẫn thể lực đều hao tổn nặng nề.

Nhưng mới vừa rồi, Mạnh Nghiêu Viễn lạy chạy tới khuyên cô đủ điều.

Tiết Bồng cũng hiểu Mạnh Nghiêu Viễn có ý tốt, nhưng con người ta có nhiều khi là thế đấy, sợ nhất là có ai khuyên mình, không khuyên còn đỡ, khuyên rồi sẽ nghĩ lung tung.

Tiết Bồng không còn cách nào khác, chỉ đành trốn ra ngoài ở một mình giây lát.

Cô cứ cúi gằm mặt đi như thế, bước chân rất ngắn, trong lòng cũng trống không, vừa ngột ngạt, vừa lạnh căm.

Một năm trước, Chung Lệ cũng đã mất tích như thế…

Mọi dấu vết đều cho thấy bọn buôn ma tuý đã mang Chung Lệ đi.

Hơn nữa tình hình khi đó nguy cấp, bọn bắt cóc đã chặt đứt một khúc chân của Chung Lệ, người có thể ra tay tàn độc quả quyết như thế, tuyệt đối không phải người bình thường.

Từ sau đó, Chung Lệ không về nữa.

Trong lòng Tiết Bồng rất rõ, phần trăm cao là y đã hy sinh rồi, hơn nữa còn là chết không thấy xác, rất có thể mãi mãi sau này cũng không tìm thấy được di thể của y.

Tiết Bồng chưa từng tận mắt chứng kiến mức độ tàn độc của bọn buôn ma tuý kia, nhưng cũng đã từng nghe không ít chuyện.

Chúng hoàn toàn có cách để khiến một người “bốc hơi” sạch sẽ, không để lại một chút xương cốt.

Mà lần này, người đưa Lục Nghiễm và Khang Vũ Hinh đi cũng có thể chính là bọn buôn ma tuý.

Suy nghĩ này là chính là thứ mà Tiết Bồng thấy sợ nhất.

Cô cũng đã hết sức bình tĩnh mà suy nghĩ đến những trường hợp có thể xảy ra, cũng đã dùng phương pháp loại trừ.

Nếu nhắm vào Khang Vũ Hinh vì lợi ích thì Lục Nghiễm vẫn còn chút hy vọng sống, anh cũng không dễ dàng bị người khác khống chế, sau khi thuốc mê hết tác dụng, anh chắc chắn sẽ đưa ra phán đoán có lợi cho mình dựa vào tình hình và hoàn cảnh, huống hồ gì anh đánh đấm đâu có tệ.

Nhưng nếu đối phương là bọn buôn ma tuý, những phân tích trên sẽ trở thành một tình hình khác.

Bọn buôn ma tuý mà không biết Lục Nghiễm là ai thì còn đỡ, chúng mà biết thì chắc chắn sẽ không thả anh đi.

Tất nhiên là rủi ro phải đối mặt cũng khá cao.

Nếu Lục Nghiễm mà chết thì cũng phải diệt khẩu luôn Khang Vũ Hinh.

Trước khi ra quyết định, bọn buôn ma tuý chắc chắn sẽ cân nhắc thiệt hơn trước, suy xét xem có cần mạng hai người họ không.

Kết quả hỏng bét nhất là ngay từ đầu, bọn chúng đã muốn giết Khang Vũ Hinh.

Vậy thì khả năng sống sót của Lục Nghiễm sẽ giảm xuống mức thấp nhất…

Vừa nghĩ tới đây, bước chân của Tiết Bồng lập tức khựng lại, cô vội vã lắc đầu, muốn lại bỏ cái suy nghĩ càng lúc càng cực đoan kia ra khỏi đầu mình.

Cô nhắm mắt, đứng yên tại chỗ vài giây để bình tâm lại, cô lại hít sâu một hơi, thầm nói với mình rằng không được nghĩ ngợi lung tung, Lục Nghiễm sẽ không sao đâu, anh mạng lớn, bao nhiêu nguy hiểm trước đó anh đều đã vượt qua, anh không phải người bình thường.

Nhưng chính vào lúc này, trong lòng Tiết Bồng lại xuất hiện câu nói mà Cố Dao từng hỏi cô: “Nếu trên đời này không có Lục Nghiễm, em thấy mình sẽ thế nào?”

Tiết Bồng vô thức nhắm mắt lại, tim cũng căng siết.

Cô còn nhớ khi đó cô đã nói: “Em không biết, em cũng chưa nghĩ tới bao giờ.”

Thật ra trong lòng cô rất rõ, có nhiều chuyện không phải là không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.

Nhưng bây giờ, dường như cô đang thuộc về cái “thế giới” đó, thế giới không có Lục Nghiễm.

Mà mười năm nay, cô chưa từng sống trong cái thế giới như thế…

Tim Tiết Bồng đập mạnh liên hồi, cô bỗng chốc mở bừng mắt, bỗng chốc chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát cả mồ hôi lạnh.

Cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa cách đó không xa.

“Gâu, gâu!”

Suy nghĩ của Tiết Bồng bị gián đoạn, cô quay đầu lại, nghe thấy có người gọi cô: “Tiết Bồng!”

Là Vương Siêu của đội huấn luyện chó nghiệp vụ.

Lúc này Tiết Bồng mới nhớ ra, sau khi Lục Nghiễm mất tích, cô vừa về đến Cục thành phố đã lập tức liên lạc với Vương Siêu, nhờ Vương Siêu tranh thủ tới nhà Lục Nghiễm, đưa Barno tới đội cảnh sát ở mấy ngày.

Tiết Bồng đi tới chỗ Vương Siêu và Barno, gắng gượng nở nụ cười, khom lưng xoa đầu Barno rồi nghe thấy Vương Siêu hỏi: “Sao rồi? Có tin tức gì của Lục Nghiễm chưa?”

Tiết Bồng đứng thẳng dậy, chỉ nhìn vào đôi mắt lo lắng của Vương Siêu mà lắc đầu.

Sau đó cô lại cúi đầu nhìn Barno.

Barno rất thông minh, nó vẫn luôn quan sát cô và Vương Siêu.

Tiết Bồng khẽ nói: “Ban đầu tôi định đưa Barno về nhà tôi nhưng mấy ngày nay chắc tôi sẽ bận lắm, còn phải tăng ca nữa, tôi sợ không có thời gian chăm sóc nó.”

Vương Siêu nói: “Không sao đâu, để Barno về với tôi trước, từ nhỏ nó đã lớn lên trong trại huấn luyện, cũng giống như về nhà vậy thôi.”

Ai ngờ vừa nói xong, Barno đã quay đầu sang hướng khác, vài giây sau lại bắt đầu sủa.

Vương Siêu hơi bất ngờ, cũng chưa thấy Barno không chịu nghe lời như thế bao giờ.

Không ngờ còn chưa đợi Vương Siêu quát mắng, Barno đã phóng nhanh về phía Chi đội Hình sự.

“Barno!”

Vương Siêu phản ứng rất nhanh, lập tức chạy đuổi theo.

Tiết Bồng chậm hơn một chút, cô đuổi theo Vương Siêu nhưng vì cả nửa ngày trời không ăn gì nên chạy không được nhanh, may là không xa lắm.

Lúc Tiết Bồng chạy gần đến nơi thì nhìn thấy hai người đàn ông ăn mặc thoải mái đang đứng trên bãi đất trống trước Chi đội Hình sự, họ không phải người trong đội cảnh sát.

Barno thì đang nhõm người, bám vào đùi một trong hai người.

Thoạt nhìn còn cứ ngỡ Barno đang tấn công đối phương.

Vương Siêu lập tức nắm lấy dây xích Barno, muốn kéo nó ra, nhưng Barno quá mạnh, lại còn quá hào hứng, cứ đưa chân trước bám vào người đàn ông.

Tiết Bồng dừng lại cách đó ba bốn mét, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó cũng khom lưng, đưa tay xoa đầu Barno.

Cứ hệt như cách Lục Nghiễm hay làm ấy.

Tiết Bồng bỗng chốc khựng lại, cô ngẩn người, không chỉ vì người đàn ông tương tác thân mật với Barno, chỉ là tới bây giờ cô mới để ý, tay kia của người đàn ông đang chống một cái nạng.

Tiết Bồng há hốc, đầu óc trống không, suy nghĩ bị gián đoạn, bỗng không biết làm thế nào.

Cô chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang cúi xuống của người đàn ông, muốn nhìn rõ mặt y.

Lúc này, Vương Siêu đã kéo Barno ra, quở trách nó mấy câu rồi xin lỗi người đàn ông kia.

Người đàn ông cười thoáng qua, cuối cùng cũng đứng dậy nói: “Không sao, hồi trước tôi cũng có nuôi chó, có tiếp xúc với chó chăn cừu Đức.”

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cũng ngước mắt, nhìn về phía bóng người phía sau Vương Siêu.

Thoạt đầu y không để ý, đến lúc nhìn sang mới chạm phải ánh mắt Tiết Bồng.

Nụ cười thoáng qua của người đàn ông lập tức biến mất.
Tác giả giải thích về chi tiết truyện: 

Nhiều người thắc mắc tại sao Lục Nghiễm lại cứ phải đi gặp Khang Vũ Hinh, vấn đề này có liên quan tới tính cách của mỗi người, và liệu việc này có đáng để mạo hiểm hay không.

Nếu là người khác thì chắc đã báo lại tình hình với cấp trên là coi như xong xuôi trách nhiệm, dù sao thì việc này cũng không liên quan tới đội hình sự.

Nhưng Lục Nghiễm không giống thế, từ ban đầu anh đã muốn tìm Chung Lệ, dù bị điều tới Chi đội Hình sự, bị một số vụ án làm chuyển hướng nhưng cứ hễ manh mối xuất hiện, anh sẽ điều tra ngay.

Nếu Lục Nghiễm dễ dàng bỏ qua chuyện này thì anh không còn là anh nữa.

Hơn nữa việc Chung Lệ mất tích có liên quan tới giao dịch ma tuý, vì thế bất cứ manh mối nào xuất hiện cũng đều không an toàn.

Vì thế, không thể nào cân nhắc an nguy cá nhân trước, xác định đã an toàn rồi mới đi điều tra manh mối, khi manh mối đã xuất hiện, dù là nguy hiểm nhưng một là điều tra, còn không thì là bỏ cuộc, chỉ đơn giản thế thôi.

Lục Nghiễm có xuất thân từ đội chống ma tuý, từng đi nằm vùng hai lần, kinh nghiệm tiếp xúc với tội phạm buôn ma tuý phong phú, việc này có liên quan tới tính cách thận trọng, dám xả thân không màng nguy hiểm và tư duy chặt chẽ của anh, nhưng thận trọng không có nghĩa là chùn bước.