Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 112: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 3




— Anh ta tỉnh rồi.

Nghe thấy thế, Ngải Tiểu Nguyên lập tức giật bắn mình, vội chạy đến kiểm tra.

Tiết Bồng cũng lặng lẽ nhường đường, cầm hộp dụng cụ lùi về sau, đi đến bên Lý Hiểu Mộng.

Ngải Tiểu Nguyên kiểm tra nhanh chóng xong xuôi, nhanh chóng ấn nút trên tường rồi nói với hai người: “Tôi phải báo bác sĩ tới kiểm tra, hai cô…”

Chưa đợi Ngải Tiểu Nguyên nói xong, Tiết Bồng đã bảo: “Xong cả rồi, chúng tôi đi ngay.”

Tiết Bồng và Lý Hiểu Mộng ra khỏi phòng bệnh, vừa về tới quầy y tá đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vọng tới từ bên kia hành lang, có vẻ có rất nhiều người.

Đúng ra thì Tiết Bồng và Lý Hiểu Mộng đã hoàn thành xong công việc, có thể đi rồi nhưng cả hai đều không nhúc nhích, đứng bên này nhìn về cuối hành lang, hai đội ngũ nhân viên y tế vừa tập hợp, sau đó họ lại cùng đi về phía bên này, đi ở ngay đầu là viện trưởng của bệnh viện này.

Chỉ trong thoáng chốc, hành lang yên tĩnh đã trở nên ồn ào.

Ngải Tiểu Nguyên vội chạy ra nói, có bác sĩ hỏi: “Chuyện gì thế, tỉnh thật rồi sao?”

Ngải Tiểu Nguyên xoay người, đi theo họ vào phòng 505: “Thật đấy ạ, chính xác là vậy.”

Cho đến khi cả đoàn người đi qua khỏi Tiết Bồng và Lý Hiểu Mộng, vây quanh phòng 505, Tiết Bồng mới nhìn đi nơi khác.

Lý Hiểu Mộng hỏi: “Mới nãy kêu lấy chứng cứ ai cũng giả điên, giờ kêu tỉnh rồi tự nhiên ai cũng chạy lại.”

Tiết Bồng chỉ nhoẻn miệng không nói gì, đến lúc đi thang máy xuống dưới, lúc đi đến bãi đậu xe cô mới nói: “Tôi đã lấy được dấu vân tay rồi, rất giống với dấu vân tay có lằn ngang mà Hoắc Ung để lại trên người nạn nhân nữ, đợi về đến toà thực nghiệm tôi sẽ đối chiếu rồi nói mọi người biết kết quả.”

Lý Hiểu Mộng thở phào, nhanh chóng gửi tin cho Lục Nghiễm, đến lúc lái xe ra đường lớn lại bảo: “Xem ra Hoắc Ung thật sự thù hằn anh mình lắm, lại còn lấy dấu vân tay anh mình đi gây án, tư duy đỉnh cao thật sự.”

Tiết Bồng không trả lời chỉ cười.

Cả quãng đường sau đó, cả hai lại nói về chuyện vụ án, đa phần toàn là Lý Hiểu Mộng nói, Tiết Bồng ngồi nghe, lâu lâu Lý Hiểu Mộng lại hỏi vài câu về vấn đề kỹ thuật, Tiết Bồng cũng giải đáp từng chút.

Nhưng thật ra thì Tiết Bồng vẫn đang nghĩ về lúc ở bệnh viện Từ Tâm.

Cô cúi đầu nhìn tay mình, tuy lúc nãy lấy dấu vân tay cô có đeo găng tay, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Hoắc Kiêu, tất nhiên cũng có thể cảm nhận được ngón tay anh ta khẽ cong lại như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Cho đến bây giờ, Tiết Bồng vẫn còn cảm giác của lúc đó.

Cảm giác này rất kỳ lạ, cô cũng giật hết cả mình.

Cứ như một người đuối nước cố dùng hết chút sức lực cuối cùng để nắm lấy khúc gỗ trôi gần bên tầm với.

Tuy trước đó Ngải Tiểu Nguyên có nói, gần đây Hoắc Kiêu đã khôi phục được một phần nhỏ ý thức, chỉ là vẫn chưa tỉnh.

Về mặt y học, một người hôn mê trong thời gian dài sẽ không tự dưng “tỉnh” lại, việc này cần có một quá trình, chỉ là quá trình này có thể không rõ ràng lắm, cần có máy móc chuyên nghiệp mới kiểm tra được ý thức đã khôi phục được bao nhiêu, hoạt động của não và thế giới bên ngoài tác động thế nào tới người đang hôn mê.

Có rất nhiều bệnh nhân hôn mê lâu ngày, trước tiên đều chỉ hồi phục hai mươi, ba mươi phần trăm ý thức, sau đó dần tăng lên, cho đến khi “đột nhiên” tỉnh lại.

Rất nhiều người đều cho rằng những ca như Hoắc Kiêu đã gọi là người thực vật, thế nhưng người thực vật thì không có ý thức, chỉ có một vài trường hợp với tỷ lệ cực thấp mới có chút ý thức ít ỏi.

Nhưng trước kia, giới y học cũng từng làm thí nghiệm tái hiện cấu trúc thần kinh, chứng thực được rằng có một số người thực vật, khi họ nghe thấy một câu nói quen thuộc nào đó, não “đang ngủ say” sẽ bỗng dưng xuất hiện khu vực kích hoạt, hơn nữa lại còn giống như khu vực kích hoạt của não người khoẻ mạnh.

Còn có thí nghiệm cho thấy, khi bác sĩ đặt ra câu hỏi kiểm tra, người bệnh sẽ dùng hiển thị khác nhau giữa các khu vực kích hoạt để trả lời câu hỏi của bác sĩ.

Có rất nhiều cách thức trị liệu thông qua kích thích phản ứng ý thức của người hôn mê, đánh thức ý thức của họ, ví dụ như kích thích từ môi trường, từ người thân.

Quá trình này dài đằng đẵng, người hôn mê cũng sẽ thấy khó chịu trong lúc đó, người nhà cũng sẽ dần mất kiên nhẫn, hơn nữa người thực vật có khả năng tỉnh lại rất thấp, vì thế đa số mọi người đều bỏ dở giữa chừng.

Có thể thấy rõ, việc Hoắc Kiêu tỉnh lại là một “kỳ tích” của bệnh viện Từ Tâm, tất cả những bác sĩ, y tá tham gia chữa trị đều là công thần.

Cứ hễ nghĩ đến cảnh cả tốp bác sĩ, y tá hối hả tranh nhau chạy đến phòng 505 là cảm thấy buồn cười.

Lý Hiểu Mộng cũng đã nói rồi đó, lúc cảnh sát tới lấy bằng chứng thì trốn chui trốn nhủi, sợ đổ vỏ, sợ nhà họ Hoắc biết được sẽ hỏi tội, vừa có chuyện hay là người nào người nấy lại sợ bị bỏ lại đằng sau ấy, thấy nguy thì né thấy lợi thì nhào tới, không hề che đậy.

Nghĩ đến đây, cô lại nhìn ra cửa xe, đã sắp đến Cục thành phố.

Lúc này, Lý Hiểu Mộng lại hỏi: “Phải rồi, nếu tôi nhớ không sai thì trước kia Hoắc Kiêu học cùng một trường cấp Ba với cô đúng không?”

Tiết Bồng khựng lại, khẽ ậm ừ.

Cả Cục Cảnh sát đều biết chuyện Tiết Dịch, chị Tiết Bồng bị giết hại ở trường trung học số mười sáu khu phía Bắc, việc này khi đó rất chấn động, giảng viên trường cảnh sát cũng từng giảng về vụ án này.

Hơn nữa Hoắc Kiêu từng là bạn trai của Tiết Dịch, cũng có không ít người biết chuyện này, bởi dù gì năm đó anh ta cũng từng đến Cục Cảnh sát lấy lời khai.

Thật ra trong lòng Tiết Bồng cũng rất rõ thứ Lý Hiểu Mộng thật sự tò mò muốn hỏi là mối quan hệ của mình và Hoắc Kiêu.

Thế nhưng đối với Tiết Bồng, Hoắc Kiêu tỉnh dậy lúc đó chỉ vì trùng hợp gặp được ngọn cỏ cuối cùng, thời cơ chín muồi, cô lại là người tiếp xúc trực tiếp với anh ta nên mới trở thành người đầu tiên phát hiện ra, chuyện chẳng có gì đặc biệt.

Tiết Bồng chỉ nói: “Nhưng mà tôi không có thân với Hoắc Kiêu, cũng không học cùng khoá, lúc tôi lên lớp Mười, anh ta đã học Mười Hai rồi. Lúc tôi lấy dấu vân tay, có lẽ anh ta cũng đã sắp tỉnh, trùng hợp nghe thấy chúng ta nhắc đến Hoắc Ung nên mới kích thích tới anh ta thôi.”

Nhưng mà cuối cùng thì Tiết Bồng vẫn đã quá coi thường trình độ lan tin của Lý Hiểu Mộng.

Đến lúc Tiết Bồng về đến toà thực nghiệm, đang đối chiếu dấu vân tay của Hoắc Kiêu với dấu vân tay phát hiện được trên thi thể nữa, Mạnh Nghiêu Viễn lại từ ngoài đi vào.

Ở phía bên này, máy tính nhanh chóng xuất hiện kết quả đối chiếu hoàn toàn phù hợp.

Ở phía bên kia, Mạnh Nghiêu Viễn cũng nhanh chóng sáp tới hỏi: “Ê tôi nghe đồn bà gọi Hoắc Kiêu tỉnh rồi hả?!”

Tiết Bồng cau mày, nhìn vào máy tính, lưu lại kết quả, sau đó vừa ghi chép lại báo cáo vừa nói: “Tôi không có gọi anh ta tỉnh lại, chỉ là lúc anh ta tỉnh thì tôi đang lấy dấu vân tay, nên mới phát hiện kịp thời. Tất cả đều là trùng hợp.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Trời má, sao mà trùng hợp quá vậy! Tỷ lệ thấp lắm đó! Tôi chắc là chưa tới một ngày thôi là những tin hàng đầu đều toàn là về nhà họ Hoắc, chậc chậc… hai thằng con trai, một thằng liên tiếp phạm pháp lại chết trong tay nạn nhân, một đứa không may gặp tai nạn thì lại tỉnh dậy sau một năm hôn mê như một kỳ tích, cùng là người nhà họ Hoắc mà sao lại khác nhau vậy!”

Mạnh Nghiêu Viễn luyên thuyên không ngớt, Tiết Bồng thoạt đầu không để ý tới y, nghe một hồi lại cũng không khỏi mím môi cười: “Thôi được rồi, vật chứng bên ông sao rồi, tổng kết lại với tôi đi, tôi còn đi kết thúc công việc nữa.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Xong lâu rồi, bà kiểm tra hộp thư đi.”

Tiết Bồng nhanh chóng mở thư điện tử, tổng hợp lại tất cả nội dung, gửi bản điện tử đến đội hình sự rồi lại làm tiếp bản giấy.

Sau cái kết của vụ án phân xác, điểm điều tra chính của vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn tập trung vào thành phố Lịch, hiện giờ khoa kiểm nghiệm dấu vết cứ như dây thun tự dưng được buông lỏng.

Ban đầu ai nấy đều đang cực kỳ căng thẳng, cật lực bỏ hết công sức đề có thể phá án, làm việc xuyên đêm, vùi mặt vào đám vật chứng kia, đến giờ chân tướng đã lộ rõ, bỗng chốc lại thấy không quen.

Cả buổi chiều, khoa kiểm nghiệm dấu vết đều chẳng có gì làm.

Trình Phỉ đang nhồi sách chuyên ngành, lẩm bẩm rằng giờ đã vào cuối năm, mong vụ án mau tới chứ mình hết tiền tiêu rồi, muốn có tiền phá án.

Mạnh Nghiêu Viễn ném thẳng cái gối tựa sau lưng về phía cậu: “Coi miệng với chả mồm kìa, cho bố mày lấy hơi với!”

Tiết Bồng lại không nói tiếng nào ngồi yên tại chỗ, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.

Mạnh Nghiêu Viễn thấy Tiết Bồng xem rất chăm chú, còn tưởng cô đang nghiên cứu hồ sơ cũ của vụ án nào, ai ngờ ngó đầu tới xem thì lại phát hiện cô đang xem Weibo.

“Ấy, bà ít khi lướt Weibo lắm mà, xem gì thế?”

Tiết Bồng vẫn nhìn vào màn hình, chỉ bảo: “Hình như Silly Talk lại đăng bài về câu chuyện mới, có người vượt tường chia sẻ về nhưng mà không có đăng trên Weibo, chỉ đăng đường liên kết đến diễn đàn chia sẻ bài.”

Diễn đàn chia sẻ lại ở trong nước cũng cần phải đăng nhập mới có thể đọc được, nhưng Tiết Bồng lười đăng ký nên bèn xem lại bình luận của mọi người trên má Weibo, loáng thoáng ghép ra được nội dung câu chuyện.

Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ nghe thấy thì đều lấy lại tinh thần, một người lập tức chạy đến diễn đàn chia sẻ để xem, người kia thì đi đào bình luận trên Weibo.

Lần này, câu chuyện Silly Talk đăng tải là về cuộc đời của Mao Tử Linh, bao gồm cả việc cô ta cố gắng để thoát khỏi cái bóng của một đứa trẻ mồ côi, trở thành học sinh ưu tú của trường y như thế nào, sau đó lại trèo lên trên, trở thành bác sĩ, đi vào con đường lầm lỗi như thế nào.

Sau khi gặp phải chuyện chẳng lành, Mao Tử Linh đã không chịu khuất phục, không chấp nhận số phận, bò dậy từ âm ty, cùng kéo hung thủ xuống địa ngục như thế nào.

Nhóm của Tiết Bồng đều biết rõ đầu đuôi câu chuyện này, thế nhưng cộng đồng mạng vẫn chỉ mới thấy lần đầu.

Cả trên diễn đàn lẫn trên Weibo đều có không ít cư dân mạng bàn luận, phát ngôn đủ kiểu.

Có người nói Mao Tử Linh đã quá điên loạn, quá ép buộc mình, lại còn quá nôn nóng thành công nên mới như thế. Nhưng cô ta cũng chỉ là người bình thường, có nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích, mãi mãi chẳng thể bước chân vào giới nhà giàu, người trong giới đó đều có quy tắc trò chơi riêng, cô ta không thể nào chơi lại được, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Có người nói Mao Tử Linh cũng tàn nhẫn thật, nếu mình mà gặp phải chuyện này thì chắc đã bỏ mặc số phận, còn không biết thoát ra kiểu gì, cũng không dám giết người chứ nói gì tới phân xác, đám con nhà giàu coi trời bằng vung này số cũng xui, đi đêm riết rồi cũng tới ngày gặp ma.

Còn có người nói, nhìn riêng ra thì đây chỉ là một vụ án, nhìn bao quá thì chính là vấn đề của xã hội, hiện giờ, có rất nhiều nơi có tập tục xấu này, phụ nữ không được tôn trọng, trong mắt nhiều người chẳng khác gì heo bò, giết thịt được, buôn bán cũng được.

Sau đó còn có người liệt kê ra con số thống kê phụ nữ bị bắt cóc đem bán mỗi năm ở Trung Quốc, ở những nơi khá xa xôi hẻo lánh, có biết bao nhiêu cô vợ đã được mua về vân vân.

Có người lại nói, nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ắt sẽ có kẻ xảo trá, người thành phố còn chẳng từng nghe nói đến ở những chốn đó có ẩn chứa những gì chứ đừng nói là nhìn thấy.

Ở những nói đó, người ta có hiểu biết về pháp luật hay không, có áp dụng nó hay không cũng chẳng là gì, phải xem xem ai ngang tàng, ai mạnh mẽ, ai có nhiều tiền.

Thật ra đã từng có không ít chuyện tương tự tới tận bây giờ, chẳng qua trước kia truyền thông chưa phát triển, chúng ta không biết gì, bây giờ có chút động đậy là lộ ra ngay, người thành phố ai nấy đều như ếch ngồi đáy giếng, cảm thấy kinh ngạc, người thôn quê thì đã quen rồi.

Vì chuyện của Mao Tử Linh, một tốp dư luận xôn xao khác lại được dấy lên.

Có không ít người kể ra vụ án tương tự, thậm chí có người còn nói ở quê mình có một làng kia, trong làng có rất nhiều tay nhác làm độc thân, con gái muốn trưởng thành trong yên lành không dễ dàng gì, phải coi có cái số đó không.

Những cô khá xinh xắn còn phải ngày đêm đề phòng đám đàn ông độc thân năm mươi, sáu mươi tuổi trong làng, tâm lý đám người này đã biến thái lâu lắm rồi.

Nếu lỡ không may xảy ra chuyện bất lương đó, trường hợp đỡ hơn là sẽ được đưa cho mấy chục nghìn tệ coi như giải quyết riêng, có khi chỉ có mấy nghìn, thậm chí còn có khi không có đồng nào.

Xem đến đây, Tiết Bồng tắt Weibo, tựa bên bàn không nói tiếng nào, đến lúc Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ xem xong, ba người mới bắt đầu nói chuyện.

Chỉ là lần này, bầu không khí trong phòng làm việc không còn thoải mái như trước đó nữa.

Chớp mắt lại tới chập tối.

Tiết Bồng không gấp về nhà, đình ăn bữa tối cho qua giờ cao điểm rồi tính.

Cô đặt đồ ăn giao tới nhưng chẳng ăn bao nhiêu, xong bữa lại dọn dẹp bàn rồi ngồi trên ghế xem sách một lát.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa khoa kiểm nghiệm dấu vết vang lên mấy tiếng cộc cộc.

Sau đó, cửa được đẩy ra, Lục Nghiễm đứng ở ngay đó.

Tiết Bồng chững lại hỏi: “Sao anh lại sang đây?”

Lục Nghiễm sải bước dài, đi tới nói: “Anh thấy cả ngày em chẳng nói chẳng rằng. Sẵn dịp họp với bên chống ma tuý, còn có trưởng khoa Phùng, trưởng khoa Hứa nên tới xem sao.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

Tiết Bồng trả lời: “Hôm nay không bận rộn gì, hồi chiều có xem bài đăng của Silly Talk.”

“Anh có nghe nói rồi.” Lục Nghiễm nói: “Nhưng mà cũng không ngoài dự tính, sau chuyện của Chung Ngọc, Trần Lăng, còn có vụ án phân xác, người này đã thu hút một lượt lớn người theo dõi, chẳng thể nào chịu ngừng tay. Bây giờ anh khá tò mò là chuyện của Mao Tử Linh quá lắm chỉ có thể nổi được một tuần, tiếp theo không biết là tới gì.”

Nếu bài đăng sau không gây sốc như những bài trước, người theo dõi sẽ dần mất hứng thú, nhưng nếu muốn duy trì độ gây cấn, kích thích tâm lý tò mò của người theo dõi thì chắc chắn phải tiếp tục chọn án mạng, tốt nhất là đào ra chuyện khá có tính tranh luận phía sau hung thủ.

Nhưng mà mấy cái thứ đó đâu phải muốn là có được, cũng phải có đường mới đào được chứ.

Hai người cứ nói được một lúc, Lục Nghiễm lại nhanh chóng chuyển chủ đề: “Phải rồi, năm sau uỷ ban phòng chống ma tuý sẽ hành động, đó cũng là một trong số những điều quan trọng của cuộc họp hôm nay.”

Uỷ ban phòng chống ma tuý?

Tiết Bồng nghe thấy thì thoáng ngẩn ngơ, sau đó lại nhớ tới chuyện “giám định ma tuý trong nước ô nhiễm”.

Đầu năm nay, chính phủ thành phố Giang đã uỷ thác nhiệm vụ “giám định ma tuý trong nước ô nhiễm” cho một công ty bên thứ ba từ thủ đô, nguyên nhân chủ yếu là vì công việc này đòi hỏi một lượng chuyên viên kỹ thuật và thiết bị quá lớn.

Nhưng mọi người đều biết, việc uỷ thác cho công ty bên thứ ba chỉ là tạm thời, thành phố Giang sớm muộn gì cũng sẽ tự đưa vào thiết bị, đào tạo chuyên viên cho mảng này.

Tiết Bồng hỏi dồn: “Có phải có liên quan tới “giám định ma tuý trong nước ô nhiễm” không?”

“Thông minh ghê.” Lục Nghiễm cười nhưng không nói thêm gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Tiết Bồn cũng nhìn anh chăm chăm một lúc lâu, không thấy anh nói gì tiếp, cuối cùng cũng sốt ruột: “Rồi sao nữa, anh nói đi chứ.”

Lúc này Lục Nghiễm mới lên tiếng: “Sau đó thì uỷ ban phòng chống ma tuý định sẽ nhập vào thiết bị, năm sau thử tự làm. Tất nhiên là trước đó cần phải đào tạo một tốp nhân tài, vẫn còn đang chọn người, mỗi phân cục đều có thể đăng ký, vì phòng thực nghiệm Cục thành phố có kiến thức nền vững chắc, biểu hiện giỏi giang nên được ưu tiên đăng ký trước.”

Tiết Bồng lập tức lấy lại tinh thần, mắt mở to sáng rỡ, ngồi thẳng dậy hỏi: “Đăng ký sao thế?”

“Tuyển trong nội bộ, cấp trên tiến cứ, còn phải đánh giá tỷ lệ phá án thành công và năng lực kỹ thuật trước đó. Phía phòng xét nghiệm lý hóa, trưởng khoa Hứa tiến cử Diêu Tố Vân, anh với trưởng khoa Phùng thì tiến cử em.”

Anh nói thế, Tiết Bồng lại bỗng chốc ngẩn người, không nói gì được.

Lục Nghiễm khoanh hai tay trước ngực, vắt chéo hai chân, nói với giọng đều đều: “Tiếp đến áp lực của em sẽ khá nặng, nhưng mà anh mong em có thể giữ tâm thái bình tĩnh, dù gì thì lần này anh với trưởng khoa Phùng đều cùng tiến cử em, nếu em không được chọn, không chỉ mình anh với chú ấy mất hết cả mặt mũi mà người ta có khi còn sẽ nói xấu sau lưng em, nói em chạy cửa sau nhưng không đủ năng lực.”

Tiết Bồng mới nghe thấy Lục Nghiễm và Phùng Mông cùng đề xuất mình thì còn khá là áp lực, thế nhưng nghe thấy thế, áp lực lại lập tức trôi sạch.

Lần này, Tiết Bồng cuối cùng cũng cười, còn liếc xéo Lục Nghiễm: “Đừng có coi thường tôi, tôi chắc chắn sẽ làm tốt nhất hết sức mình.”

Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề: “Ờm, còn chuyện nữa, anh nghe Hiểu Mộng nói Hoắc Kiêu tỉnh rồi, em còn là “nhân chứng”đầu tiên nữa hả?”

Chuyển chủ đề nhanh ghê.

Tiết Bồng ậm ừ bảo: “Đúng rồi, trùng hợp thôi, nhưng mà lúc đó tôi cũng hết hồn, ai mà ngờ được lúc lấy dấu vân tay, tự dưng tay anh ta lại nhúc nhích. Nhưng mà may là đi chuyến này cũng gỡ được nút thắt dấu vân tay có lằn ngang.”

Nói đến đây, Tiết Bồng đứng dậy, mặc áo phao lông vũ vào, cầm túi và điện thoại bảo: “Tôi tan ca đây, còn anh?”

“Đi chung đi, anh không lái xe, cho anh quá giang đi.” Lục Nghiễm kéo ghế về chỗ cũ, thong thả trả lời.

Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, mới lên xe, điện thoại Tiết Bồng đã reng.

Tiết Bồng xoa tay, cầm điện thoại ra xem, người gọi đến lại là Hàn Cố.

Lục Nghiễm cũng đã nhìn thấy, chỉ là không tỏ thái độ gì.

Tiết Bồng nhấc máy: “A lô.”

Hàn Cố bảo ngay: “Anh nghe ngài Hoắc nói Hoắc Kiêu tỉnh rồi, lúc sau hỏi bệnh viện mới biết có liên quan tới em.”

Tiết Bồng thở dài, một ngày bị hỏi tận mấy lần, thấy hơi bực bội: “Không có liên quan tới tôi, chỉ là tôi bắt gặp thôi. Anh gọi để hỏi chuyện này đấy hả?”

“Tất nhiên là không.” Hàn Cố cười đáp: “Ngài Hoắc muốn nhờ anh cảm ơn em.”

Cảm ơn? Cảm ơn kiểu gì?

Tiết Bồng cứ hễ nhớ tới cái kiểu của Hoắc Đình Diệu là lại thấy không chút thiện cảm, giọng nói cũng lạnh thêm: “Không cần đâu, tôi là cảnh sát, không thể nhận cái ông ấy gọi là “cảm ơn”, với lại chỉ là tình cờ thôi, không cần đổ công lao cho tôi đâu.”

Hàn Cố lại không để bụng chỉ bảo: “Anh biết là em sẽ nói vậy. Dù gì anh cũng chuyển lời rồi, đợi anh đi công tác về rồi nói chuyện sau.”

Nói đoạn, cả hai cùng ngắt máy.

Tiết Bồng ném điện thoại sang một bên, quay đầu sang lại bắt gặp ánh mắt Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm hỏi: “Hoắc Đình Diệu muốn cảm ơn em à?”

Tiết Bồng ậm ừ, lái xe ra khỏi Cục thành phố, chạy ra đường lớn rồi nói: “Coi bộ ông ra coi trọng Hoắc Kiêu hơn Hoắc Ung nhiều, đúng là một trời một vực.”

Lục Nghiễm nhếch môi không nói gì.

Vài giây sau, Tiết Bồng lại nhớ tới câu chuyện chưa nói xong: “Phải rồi, hồi chiều họp chỉ để nói chuyện “giám định ma tuý trong nước ô nhiễm” thôi hả?”

“Không chỉ vậy thôi.” Lục Nghiễm ngả lưng ra ghế: “Còn có chuyện lật lại vụ án cũ nữa.”

Tiết Bồng liếc nhanh sang anh: “Xem ra anh có mục tiêu rồi nhỉ?”

Lục Nghiễm: “Ừ, anh nghiên cứu cả buổi trời, có vụ này rất thu hút anh nhưng cũng khó nhằng lắm, mà anh vẫn muốn thử xem sao.”