Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 96




Tống Văn trở lại nhà Lục Tư Ngữ là đã gần tới chín giờ, đèn vẫn sáng, trên bàn bày xong cơm nước, còn chừa cho anh bát đũa.

Bên trong tiểu biệt thự ấm áp như là gia đình bình thường.

Lục Tư Ngữ nằm ngủ trên ghế sa lon, thân thể vẫn là không hề có cảm giác an toàn mà cuộn mình lại. Tống Văn nhìn về phía gương mặt đang ngủ của cậu, cái góc độ này nhìn lại, Lục Tư Ngữ duỗi ra một đoạn cánh tay nhỏ tinh tế, gò má của cậu trắng nõn mà tinh xảo, lông mày hơi nhíu lại, dường như là đang mơ thấy gì đó.

Tống Văn đứng dậy đi lên lầu lấy cái chăn xuống, rón rén đắp lên trên người Lục Tư Ngữ, tay anh còn không có nâng lên, Lục Tư Ngữ liền bỗng nhiên lông mi dài run lên, mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn, hai người bốn mắt đối nhau.

"Cái kia...ồn ào đến cậu rồi sao." Tống Văn hơi có áy náy mở miệng.

Lục Tư Ngữ dụi dụi con mắt: "Không có, vừa vặn tỉnh rồi." Sau đó cậu chỉ chỉ thức ăn trên bàn, "Tôi ăn rồi, anh xem một chút có phải là lạnh mất rồi không?"

Tống Văn đứng dậy đi sờ sờ cái bát trên bàn: "Vẫn còn ấm, không cần phiền phức như vậy." Như vậy mở màn, anh trái lại không tiện hỏi Lục Tư Ngữ làm sao quyết định đi ở.

Lục Tư Ngữ lại nằm một lúc, chờ Tống Văn ăn không sai biệt lắm, trở mình từ trên ghế sa lông ngồi dậy: "Ngày hôm nay làm sao lại về muộn như vậy? Có thuận lợi không?"

Tống Văn thu thập bàn nói: "Triệu Lục Nhi bên kia đã xác định, hẹn chiều mai ở cục thành phố gặp mặt, thời gian Hoắc Thiếu Khanh về nước là buổi chiều ngày mai hai giờ máy bay tiếp đất, chờ hắn sắp tới, chúng ta liền thi hành bắt giữ, tôi và Cố cục đều đã xin lệnh bắt giữ rồi tiến hành bố trí xong rồi. Đúng rồi... Cố cục nói chuyện tình tốt nhất vẫn là qua Cục giao thông bên kia." Trước mắt tới nói, sự tình tuy nhiều, thế nhưng tiến triển coi như thuận lợi.

"Cố cục làm lãnh đạo, tự nhiên là nghĩ xảy ra vấn đề xử lý như thế nào." Lục Tư Ngữ cắn móng tay hỏi, "Cố Tri Bạch bên kia còn không có tin tức?"

Tống Văn tay dừng lại nói: "Lúc tôi đi, còn không có thả người."

Lục Tư Ngữ thở dài nói, "Hứa Trường Anh bắt anh ta tạm giam, anh ta sẽ càng cẩn thận hơn mà xóa đi tất cả manh mối."

Lục Tư Ngữ trong đầu không ngừng nghĩ, từ đầu tới cuối, cậu đều cảm thấy được chuyện này cùng Cố Tri Bạch có liên lụy, sự tình viện dưỡng lão năm đó, rồi đến sự tình của Bạch Lạc Nhuế, những chuyện này đều không hẹn mà cùng liên lụy đến Cố Tri Bạch, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Thậm chí cậu có chút dự cảm, lần tìm người gánh tội tai nạn xe cộ này, có thể cũng sẽ cùng Cố Tri Bạch có liên hệ nào đó.

Những người kia, là có tổ chức, có địa điểm mục đích đi làm việc, phía trên Cố Tri Bạch lại là ai?

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ sẽ hành động bước kế tiếp như thế nào, sẽ ứng đối ra sao với điều tra của lực lượng cảnh sát?

Lục Tư Ngữ muốn đem những vấn đề này, những quan hệ này làm rõ, nhưng càng muốn, đầu lại càng đau.

Trong khoảng thời gian này, Tống Văn đem nhà bếp thu thập đại khái, chờ ngày mai dì giúp việc đến quét sạch là được rồi. Anh đi cho Tiểu Lang thêm thức ăn vào bát của nó. Rửa tay xong, Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ ngồi ở trên ghế sa lon không nói lời nào, không nhịn được đưa tay ra xoa xoa tóc của cậu: "Nghỉ sớm một chút đi."

Lục Tư Ngữ lôi tay anh ra một chút nói: "Ngày hôm nay anh có thể bồi tôi hay không? Sang chỗ tôi bên kia ngủ đi."

Tống Văn ừ một tiếng: "Chờ chút tôi thu thập xong liền lên."

Lục Tư Ngữ đi lên lầu, đơn giản rửa mặt sau đó liền nằm ở trên giường. Ngủ biến thành một cái nghi thức thành kính, giới hạn ngày đêm đều trở nên chẳng rõ ràng, cậu nhắm mắt lại giống như cũng có thể nhìn thấy lướt qua, như là ở trong mơ, lại như là đang tỉnh, cậu không biết Tống Văn thời điểm nào lên giường, cũng không biết ngủ thẳng tới thời điểm nào, cuối cùng cậu là bởi vì đau dạ dày mà đau tỉnh, đợi đến thời điểm cậu mở hai mắt ra, phát hiện trời đã sáng, có ánh nắng từ bên trong cửa sổ nhảy vào, sau đó cậu nhìn một chút điện thoại di động, đã sắp tám giờ.

Tống Văn từ bên ngoài đi tới lấy đồ vật, nhìn thấy cậu mở mắt ra nói: "Tôi giúp cậu làm bữa sáng rồi, chó cũng dắt ra ngoài đi dạo rồi. Ngày hôm nay thực sự là hiếm thấy, cậu cư nhiên so với tôi tỉnh chậm hơn."

Lục Tư Ngữ muốn bò dậy, đột nhiên cảm giác thấy dạ dày co giật một trận mà đau, tay không tự chủ được đè lại chỗ đau, Tống Văn cảm thấy cậu có chút không đúng: "Cậu có phải là không quá thoải mái?"

Lục Tư Ngữ nói: "Chỉ là có chút đau dạ dày, kỳ thực tối hôm qua ngủ vẫn được." Không biết làm sao, cậu vừa tỉnh lại, mí mắt phải liền nhảy không ngừng.

"Tôi đi lấy cho cậu chút thuốc dạ dày." Tống Văn nhìn cậu không có tinh thần, "Ngày hôm nay cậu xin nghỉ đi, đừng đem mình làm cho căng thẳng quá, những gì nên điều tra cũng đều tra được không sai biệt lắm, cũng không có chuyện gì."

Lục Tư Ngữ lần này không có kiên trì, lại xoay người nằm xuống, suy nghĩ một chút còn có chút không bỏ xuống được vụ án, mở miệng nói với Tống Văn m: "Vậy tôi ở nhà suy nghĩ lại vụ án, lúc sau nếu có tình huống thì anh gọi điện thoại cho tôi."

Trong lòng cậu có loại cảm giác kỳ quái, giống như vụ án hiện tại càng là hướng tới kết thúc, càng là làm cho cậu bất an, giống như có thứ gì giấu diếm ở phía dưới lớp bình yên hiện tại, sắp phá kén mà ra.

Tống Văn nhìn cậu uống thuốc, gật đầu đáp ứng cậu: "Được, lúc sau có việc tôi sẽ cho cậu biết." Anh cầm chắc đồ vật, liền dặn dò một câu, "Điểm tâm còn nóng, nếu như cậu tốt hơn rồi thì nhớ xuống dưới ăn một chút, lần trước câuh nói kỹ thuật nấu cháo của tôi cũng không tệ lắm."

Dàn xếp Tiểu Lang xong xuôi, Tống Văn đi ra cửa, đã là cuối hè, thời tiết nóng nực tiêu tan, ánh nắng bên ngoài có chút chói mắt. Bây giờ là thời điểm đi làm đỉnh cao của sáng sớm, trên đường có một chút kẹt xe.

Tống Văn một đường lái xe sắp lên đường cao tốc, bỗng nhiên Phó Lâm Giang điện thoại đến, thanh âm của hắn có mấy phần lo lắng: "Tống đội, Chu Hiểu vừa nãy tra xét một chút, Hoắc Thiếu Khanh ngày hôm qua bỗng nhiên thay đổi giờ máy bay, đổi thành ngày hôm nay, còn có bốn mươi phút nữa là máy bay lập tức tiếp đất."

Tống Văn hơi kinh ngạc nói: "Làm sao lại vậy? !" Lần biến động này, đánh bọn họ trở tay không kịp.

Phó Lâm Giang nói: "Chu Hiểu nói ngày hôm qua giờ tan việc thông tin chuyến bay của Hoắc Thiếu Khanh không có thay đổi, ai biết hắn lâm thời sửa lại hành trình. Mẹ, nhất định là trong Cục giao thông có người tiết lộ phong thanh."

Luôn luôn nói chuyện nhã nhặn Phó Lâm Giang cũng không nhịn được mắng thô tục. Chuyện bọn họ muốn bắt giữ Hoắc Thiếu Khanh trước mắt chỉ có Cục thành phố cùng Cục giao thông hai bên biết được. Rất có thể là Cục giao thông bên kia có người tiết lộ tin tức.

Tống Văn bỗng nhiên cũng phản ứng lại, trước bên trong vụ Trần Nhan Thu gánh tội thay, cải biến mấy chỗ video ghi chép của máy thu hình kia thoạt nhìn như là tin tặc gây nên, thế nhưng tin tặc sao có thể quen thuộc phương thức lưu trữ của Cục giao thông như vậy? Còn có ghi chép khi Hoắc Thiếu Khanh lái xe uống rượu, làm sao sẽ biến mất khó giải thích được? Nói không chắc... là biển thủ của công!

Suy nghĩ minh bạch điểm này, Tống Văn lập tức bình tĩnh lại: "Đừng vội, anh chớ xía vào Cục giao thông, trực tiếp mang mấy người qua sân bay. Cục thành phố cách sân bay khoảng nửa giờ lộ trình, mặc dù có chút vội vàng, nhưng không hẳn không kịp."

Tống Văn suy nghĩ một chút liền phân tích nói, "Các anh cẩn thận một chút, Hoắc gia nếu chiếm được tin tức, lại không có lựa chọn trốn đến những thành phố khác hoặc là nước ngoài, vẫn là lựa chọn đáp xuống Nam thành, nhất định có phương pháp ứng đối lực lượng cảnh sát, người Hoắc gia nhận được Hoắc thiếu, nhất định sẽ cho hắn và Hoắc Thần gặp mặt."

Nói tới chỗ này, Tống Văn quay đầu xe: "Tôi còn ở trên đường cao tốc, đuổi đến sân bay khẳng định không còn kịp rồi, anh bảo Chu Hiểu đem địa chỉ Hoắc gia gửi cho tôi, tôi trực tiếp đi tìm Hoắc Thần tâm sự." Anh nguyên bản giữ lại Hoắc Thần đường dây này không muốn động, nhưng chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể cùng nhau ngả bài.

Phó Lâm Giang nói: "Được rồi, chỗ này của tôi lập tức dẫn người xuất phát."

.

Lục Tư Ngữ sau khi Tống Văn đi một hồi mới rời giường, thay quần áo ăn điểm tâm, cậu ngày hôm qua ngủ cả đêm, tinh thần tốt hơn rất nhiều, chỉ là đau dạ dày không ngừng làm cho cậu có chút khó chịu.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Tư Ngữ ngồi ở trước bàn làm việc, tay trái chặn lại dạ dày, tay phải mở ra notebook chuẩn bị bắt đầu sao chép báo cáo điều tra vụ án.

Vụ án điều tra đến bây giờ, cậu vẫn là lần đầu tiên tổng hợp lại, từ khi bắt đầu vụ án này, bọn họ chính là tương đối bị động.

Lực lượng cảnh sát từ khi phát hiện thi thể Trần Nhan Thu thi, biết rõ chân tướng tá thi hoàn hồn, tra được một nhóm luôn lợi dụng bệnh nhân mắc bệnh nan y, sau đó còn phát hiện Trần Nhan Thu đã từng tham dự qua vụ án gánh tội thay tai nạn xe cộ, hiện tại đang truy tra hung phạm gây tai nạn xe cộ, đây là trình tự bọn hắn điều tra, cùng trình tự phát sinh sự kiện hoàn toàn khác nhau.

Lục Tư Ngữ nhìn báo cáo phân tích, phát giác ra bọn họ có chút bị manh mối lôi kéo đi, trái lại quên mất bản thân vụ án.

Cậu bắt đầu thử tiến hành phục bàn, dựa theo tuyến thời gian bình thường tiến hành suy tính: Tai nạn xe cộ phát sinh, Triệu Hựu Lan bỏ mình, Hoắc gia tìm người thoát tội, Trần Nhan Thu tham dự gánh tội thay, Triệu Hựu Lan tử vong đạt thành bồi thường hòa giải, Trần Nhan Thu dùng thi thể Trương Thụy tá thi hoàn hồn, Trần Nhan Thu cùng Trương Tòng Vân quen biết, Trần Nhan Thu bỏ mình.

Đây mới là trình tự sự tình phát sinh, bọn họ bây giờ còn chưa biết chính là, Trần Nhan Thu đoạn thời gian giả chết đã đi làm cái gì, là ai gϊếŧ hắn? Động cơ gϊếŧ người là cái gì?

Còn có hai phe đạt thành hòa giải, Lục Tư Ngữ viết đến tên Trương Lệ Lệ và Trương Tòng Vân, lại viết đến tên Hoắc Thiếu Khanh và Hoắc Thần. 120 vạn ki không thể nghi ngờ là Hoắc gia ra, cách Trần Nhan Thu, hai phe này, một phe là người bị hại tai nạn xe cộ, một phe là người có hiềm nghi gây ra họa.

Hoắc Thiếu Khanh bên kia manh mối càng nhiều, tra được càng thuận lợi. Ngược lại với Hoắc gia, Trương gia cơ hồ không có động tác cùng phản ứng gì. Bọn họ thật sự là thu tiền liền chuẩn bị nhân nhượng cho yên chuyện?

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới lần trước đi đến nhà Trương Tòng Vân, còn có lần thứ hai lúc thẩm vấn Trương Tòng Vân, cậu và Tống Văn thảo luận điểm đáng ngờ, nếu như hiện tại tất cả những thứ bọn họ chứng kiến chỉ là biểu tượng thì sao?

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái bảng trước mắt, cậu mím môi, động động ngón tay thon dài, đem người bị hại cùng người làm hại hai phe thay đổi vị trí.

Người bị hại và người làm hại thân phận bất quá chỉ là kém nhau một chữ. Phương pháp điều tra lại là hoàn toàn khác nhau, khi đối mặt người bị hại bọn họ là đồng tình, điều tra cũng sẽ càng lỏng.

Lục Tư Ngữ cắn móng tay ngón tay cái, xem lại hồ sơ của Trương Tòng Vân.

Lần trước, cậu là đem phần hồ sơ này coi như hồ sơ của người nhà người bị hại để xem, hiện tại nên coi là người bị tình nghi để cân nhắc. Trương Tòng Vân rất thông minh, từ nhỏ thi đậu một đại học hóa chất, lại không có học xong thì nghỉ học. Bây giờ nghĩ lại, có thể là ở trường đã làm chuyện gì đó vi phạm lệnh l.

Ông ta ban đầu tiến nhập một nhà nhà máy hóa chất, bởi vì ông ta không có bằng đại học nên lương không cao, rất nhanh liền nghỉ việc.

Trương Tòng Vân còn đã từng có một lần thất nghiệp, CV có một đoạn lớn trống không, sau đó ông ta người có hộ khẩu thành phố bỗng nhiên cưới Triệu Hựu Lan xuất thân từ nông thôn.

Rất nhiều chi tiết nhỏ bị quên đều từng cái hiện ra, trước cậu ghi chép về người này cũng không hoàn chỉnh.

Trương Tòng Vân có động cơ phạm tội, cũng có điều kiện phạm tội... Càng trọng yếu hơn là, ông ta tuyệt đối là yêu Triệu Hựu Lan.

Triệu Hựu Lan bỏ mình, có thể sẽ là thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trương Tòng Vân.

Trương Tòng Vân đã từng cùng Trần Nhan Thu quen biết, đồng thời từ hắn chiếm được một phần thông tin về vụ gánh tội thay.....

Một người có vợ chết rồi, một kẻ liều mạng sắp bệnh chết.....

Nghĩ đến chỗ này, Lục Tư Ngữ vội vàng gọi điện thoại cho Trương Lệ Lệ, "Xin chào, tôi muốn hỏi cha của cô có ở đó không? Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi thăm ông ấy."

Điện thoại bên kia nữ nhân có chút bối rối: "Lục cảnh sát, cha tôi ông ấy từ chiều hôm qua liền đi ra ngoài, còn nói không cần tôi chờ ông ấy ăn cơm tối, sau đó ông ấy liền một buổi tối chưa có trở về... Tôi sáng sớm mới vừa gọi điện thoại cho ông ấy nhưng điện thoại di động tắt máy. Lúc trước tôi còn có chút do dự có phải là nên báo cảnh sát."

"Cô trước tiên đừng gấp." Lục Tư Ngữ mí mắt phải liền là nhảy một cái: "Cô biết ông ấy có khả năng đi nơi nào không?"

Trương Lệ Lệ do dự chốc lát nói: "Ông ấy cũng không nói gì, hơn nữa gần đây ông ấy vẫn luôn thần thần bí bí, tôi cảm thấy ông ấy giống như có chuyện gì gạt tôi....."

Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Lúc trước tôi nhìn thấy trên hồ sơ của cha cô viết ông ấy bị nhà xưởng làm việc đầu tiên khai trừ, lúc đó có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

"Kia... đó là cha tôi trước khi kết hôn, tôi còn là sau đó nghe mẹ mình nói, có một lần nhà máy điều lương, ông ấy đối với kết quả này không hài lòng lắm, liền đâm tổn thương lãnh đạo xưởng, đương nhiên không nghiêm trọng lắm... Cho nên sau đó hiệp thương xuống dưới, chỉ là đem ông ấy khai trừ thôi. Ông ấy quá khứ tương đối táo bạo, đều là mẹ tôi động viên... Gần nhất mẹ tôi mất rồi, ông ngược lại rất yên tĩnh..." Những chuyện này đều là không quá vẻ vang, cho nên trên hồ sơ viết tương đối mơ hồ, lần trước cô ta cũng không có chủ động nhắc tới.

"Như vậy đoạn thời gian trống trên hồ sơ, cô có biết ông ấy đi làm cái gì hay không?" Lục Tư Ngữ trước xem hồ sơ Trương Tòng Vân thì phát hiện một đoạn này, mặt trên viết chính là vì nguyên nhân thân thể bị bệnh nên nghỉ ngơi, cậu hiện tại có chút hoài nghi.

"Là làm ở nhà xưởng ở nông thôn, bên kia sản xuất pháo hoa, pháo còn có một chút đồ vật vi phạm lệnh cấm ..." Trương Lệ Lệ nói tới chỗ này ngừng một chút, cô ta cũng ý thức được vấn đề, "Tôi... tôi hiện tại có chút lo lắng cho cha của mình."

Lục Tư Ngữ khẽ cau mày, cậu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi Trương Lệ Lệ: "Cô giúp tôi nhìn một chút, mấy cái lọ trước cha cô đặt ở trên ban công vẫn còn chứ?"

Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh tất tất sách sách, hiển nhiên là Trương Lệ Lệ đang tìm kiếm đồ vật, "... Bên trong có rất nhiều chiếc lọ đều hết rồi, kỳ quái, mấy ngày trước lúc tôi quét dọn rõ ràng đều là đầy..."

Lục Tư Ngữ trong nháy mắt mồ hôi liền đổ xuống, nỗ lực bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, phía tôi bên này sẽ cùng lãnh đạo báo cáo, hỗ trợ tìm kiếm cha của cô. Nếu như cô liên lạc được với cha của mình phiền cô nói với tôi một tiếng."

Lục Tư Ngữ nhất thời lạnh cả người, cậu lập tức nhấn điện thoại gọi cho Tống Văn: "Tống đội, phía tôi bên này chiếm được tin tức mới."

Tống Văn tại phía bên kia nói: "Ừm, cậu nói."

"Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho Trương Lệ Lệ, Trương Tòng Vân từ hôm qua ra cửa liền không về nhà nữa, hiện tại điện thoại di động tắt máy, không biết tung tích. Hơn nữa, ông ta khả năng mang theo vật nguy hiểm..."

Sau đó Lục Tư Ngữ run giọng tiếp tục nói: "Chúng ta lúc trước suy nghĩ tiến vào một cái mê cục, cảm thấy Trương gia là người bị hại liền quên mất bọn họ có khả năng làm hại người khác, tôi ban đầu cho là ông ta lớn tuổi rồi nên trở lên ôn hòa mà cố chấp, bây giờ suy nghĩ lại một chút... Khả năng Triệu Hựu Lan mới là mấu chốt, liên hệ với trước Trương Lệ Lệ nói cha cô ta sau khi mẹ chết có hành vi rất quái lạ tôi cảm thấy... Trương Tòng Vân... khả năng luôn trù tính một chuyện..."

Bọn họ trước luôn luôn đang điều tra tội ác đã phát sinh, lại quên mất huyết quang sắp có khả năng phát sinh.

Trong cuộc sống, Triệu Hựu Lan có thể là bình chữa cháy của Trương Tòng Vân, loại cừu hận mất đi người thân kia như là cái cưa đang áp vào thịt, càng là thời điểm trời tối người yên càng hành hạ thần kinh mỗi giây mỗi phút.

Có lúc, tính khí phát ra là không sao, nén ở trong lòng ngược lại sẽ tích lũy hóa thành lệ khí. Trương Tòng Vân trở nên càng là trấn tĩnh thì càng đáng sợ.

"Trương Tòng Vân lúc còn trẻ từng đánh nhau cùng hại người, chỉ là trong hồ sơ không có viết nhiều, ông ta có khuynh hướng phạm tội, liền từng ở nhà xưởng ngầm làm công, khả năng nắm giữ kỹ thuật chế tạo hoá chất nguy hiểm. Hơn nữa ông ta đối với Triệu Hựu Lan tình cảm rất sâu, ông ta và Trần Nhan Thu quen biết, làm cho ông ta đã sớm biết chân tướng ẩn giấu bên trong vụ án gánh tội thay. Bọn họ khả năng từ rất sớm trước đây, liền đang điều tra chân tướng." Lục Tư Ngữ hiện tại hồi nghĩ lại, Trương Tòng Vân luôn đang che giấu mục đích của mình, làm nhạt bi ai, nhưng loại tâm tình kia luôn lộ ra bên trong cử chỉ khác thường của ông ta.

Tống Văn trong lòng cũng trồi lên linh cảm không lành: "Cậu cảm thấy ông ta có thể sẽ đi tìm Hoắc Thiếu Khanh báo thù?"

Lục Tư Ngữ gật đầu: "Ông ta muốn báo thù."

"Gϊếŧ người đền mạng." Lục Tư Ngữ trầm mặc chốc lát, ấn lại cái trán nói ra cái từ này, một lão đầu như vậy có thể làm ra tất cả mọi chuyện không hề ngần ngại gì, "Tôi chú ý tới một cái chi tiết nhỏ, anh có nhớ không? Chúng ta lần trước đi đến nha Trương Tòng Vân thấy được trên đất xếp rất nhiều bình và lon, tôi ban đầu cho là đó là rác thải mà Triệu Hựu Lan thu về, nhưng sau đó nghĩ trong nhà loạn như vậy nhưng những chiếc lọ đó lại bày đến phi thường chỉnh tề... Vừa nãy tôi hỏi Trương Lệ Lệ, những cái chai lọ đó bỗng nhiên đều hết rồi."

Nói một hơi nhiều như vậy, dạ dày Lục Tư Ngữ lại bắt đầu đau, cậu hít một hơi, nói ra một cái kết quả xấu nhất: "Khả năng hoá chất nguy hiểm này không phải thuốc nổ mà chính là hóa chất kịch độc, nhiều lọ như vậy khả năng tổng sản lượng sẽ không thiếu. Tôi cảm thấy ông ta khả năng một mực chờ đợi Hoắc Thiếu Khanh về nước."

Trương Tòng Vân yên lặng nửa năm, cũng trù tính nửa năm, ông ta như là đang mài đao trong tay, một mực chờ đợi một cơ hội. Lực lượng cảnh sát điều tra cùng đến thăm, khả năng càng ngày càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trương Tòng Vân, làm cho ông ta gia tăng hành động.

Như vậy, tất cả đều nói xuôi được.

"Tôi sẽ để lão Giả dẫn người đi đến nhà Trương Tòng Vân nhìn một chút, xác nhận mấy chiếc lọ đó xem có phải đã đựng qua chất hoá học nguy hiểm hay không, nếu có, thì là cái gì." Tống Văn làm xong an bài. Anh suy nghĩ một chút lại hỏi Lục Tư Ngữ, "Tôi vẫn có chút không hiểu, Trương Tòng Vân làm sao mà biết được hành tung cụ thể của Hoắc Thiếu Khanh chứ?" Tống Văn cảm giác trong đó thiếu một vòng, anh hỏi tới đây thì xe lái đến giao lộ, khởi động chậm một nhịp, còi xe phía sau vang vọng.

"Những đáng ngờ này tôi còn có chút không nghĩ rõ, e rằng trong đó còn có ẩn tình. Bây giờ nhìn lại, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được Trương Tòng Vân." Lục Tư Ngữ nghe thấy tiếng còi ở đối diện hỏi, "Anh còn chưa tới Cục thành phố?"

Tống Văn xuất phát đã hơn nửa giờ, theo lý thuyết sớm nên đến Cục thành phố.

Tống Văn nói cho cậu biết: "Bên này cũng có chút biến cố, Hoắc thiếu sớm trở lại, Phó Lâm Giang đã chạy tới sân bay bắt người, tôi hiện tại đi gặp Hoắc Thần." Anh dừng một chút nói, "Nếu như, Trương Tòng Vân thật sự muốn báo thù, ông ta khả năng đã sớm biết tin tức, từ hôm qua liền bắt đầu có động tác, cho nên ông ta mới có thể tối hôm qua cả đêm không về. Hiện tại liền xem người của Hoắc gia, lực lượng cảnh sát, còn có Trương Tòng Vân ai có thể tìm được Hoắc Thiếu Khanh trước."

Lục Tư Ngữ nói: "Ừm, anh cẩn thận chút."

Cúp điện thoại di động, Lục Tư Ngữ nghĩ tới câu hỏi cuối cùng của Tống Văn kia, Trương Tòng Vân là thế nào xác nhận thông tin Hoắc Thiếu Khanh về nước chứ? Nghĩ tới đây, mắt phải của cậu liền nhảy một cái, Lục Tư Ngữ liếm một chút môi, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng... trừ phi...

Từ vụ án này bắt đầu, cậu bởi vì thân thể nguyên nhân, luôn không có cách nào tập trung tinh lực, lúc này rốt cục tất cả manh mối liền ở cùng một chỗ.

Hoá ra có thể nhìn thấu những tội ác đó căn bản không đủ, bọn họ thậm chí cũng không đủ thời gian đi ngăn cản nó...

Lục Tư Ngữ cũng không ngồi yên nữa, cậu đứng lên, muốn đi ra ngoài, lần này đứng lên quá gấp, lập tức quỳ trên mặt đất.

Sau đó Lục Tư Ngữ nghĩ đến, thuốc giảm đau đều bị Tống Văn cầm đi... Nghĩ tới đây một chút, trong dạ dày bỗng nhiên vắt đau dữ dội, Lục Tư Ngữ nghỉ ngơi vài giây mới lảo đảo đứng dậy, trong đau đớn tính ỷ lại đối với dược vật trong nháy mắt bành trướng tới cực điểm.

Hô hấp của cậu bỗng nhiên có chút khó khăn, tim đập đến mất tốc độ, thân thể tựa hồ đã đến cực hạn, cậu chưa từng khát cầu những thứ thuốc kia như thế này.

Đồ vật trước mắt từ từ mơ hồ, nghiêng vẹo. Lục Tư Ngữ bưng bụng đi vào phòng Tống Văn, cậu liều mạng, lục tung tùng phèo tìm kiếm những dược vật kia, không có... Vẫn không có.

Mồ hôi lạnh vẫn luôn bốc lên, Lục Tư Ngữ cảm giác bụng một trận xót ruột quặn đau, cậu không nhịn được nằm úp sấp ở bên giường ho lên, trong miệng nổi lên mùi máu tanh, trong thân thể như là có cái móng vuốt đang cào, máu me đầm đìa.

Lúc này, cậu khẩn cấp cần những thứ thuốc kia, coi như là độc dược, cậu cũng muốn một ngụm nuốt xuống...