Năm phút đồng hồ sau đó, Lục Tư Ngữ khoá kĩ cửa, xuống lầu đi tới bãi đậu xe, hai chiếc xe khác đều đã lái đi, chỉ có Tống Văn đang chờ cậu. Nhìn cậu ngồi vào ghế lái phụ, Tống Văn hỏi: "Tại sao lâu như vậy?"
Lục Tư Ngữ thấp giọng nói: "Tìm mất một lúc..."
"Đã khoá cửa chưa?"
"Ừm." Lục Tư Ngữ cúi đầu kéo đai an toàn.
"Cậu ở phía bên kia, tôi trực tiếp đưa cậu về nhà." Tống Văn thấy tinh thần cậu không quá tốt, liền cảm thấy chính mình đối người mới này có chút trách móc nặng nề, đưa cậu về nhà xem như bù đắp.
Lục Tư Ngữ mở miệng báo cái địa chỉ liền bắt đầu cúu đầu chơi điện thoại di động. Con mắt cậu xem di dộng, tâm lý vẫn đang suy nghĩ cái khác, hoàn toàn không phát hiện màn hình điện thoại đã tối đen.
Ngày hôm nay, Lục Tư Ngữ phát hiện một chi tiết trong di động người chết, có một cái APP ký hiệu là một vòng màu xanh lam, những người khác không chú ý, Lục Tư Ngữ lại trùng hợp biết — Blued, đó là một App xã khu dành cho đồng tính nam. Điện thoại di động cậu cũng chỉ đụng vào hai phút, ghi chép một chút loại điện thoại cùng vài dãy số liền bị bên vậy chứng lấy đi. Sự phát hiện này khó nói, Lục Tư Ngữ ai cũng không nói cho, phỏng chừng theo điều tra, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện chi tiết này.
Sắc trời đã tối đen, lái xe ra ngoài không lâu liền lên cao tốc, trên đường các loại đèn xe xếp thành hàng dài, sớm sớm đi làm là thời điểm kẹt xe đỉnh cao, bây giờ là tan làm kẹt xe đỉnh cao, người ở trong thành phố giống như loài chim di cư vậy, mỗi ngày đều phải di chuyển.
Lục Tư Ngữ phất ngốc hồi lâu, nhìn về phía ngoài xe, từ góc độ này nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy kiến trúc biểu tượng cho Nam thành — tháp Nam thành. Đó cũng là nơi cao nhất Nam thành, tại bầu trời đêm trong thành thị, trên tháp Nam thành đèn đuốc rực rỡ.
Tựa hồ từ thời kỳ Babylon cổ đại bắt đầu, nhân loại liền yêu thích kiến trúc về các loại tháp, luôn cảm thấy tháp cao đứng lặng là nơi gần bầu trời nhất, là nơi có thể tiếp cận thần linh. Trên thế giới có rất nhiều thành phố, tháp đều là nơi du lịch trọng yếu. Những tháp nổi tiếng nhiều vô số kể, nào là tháp Eiffel, tháp Đông Kinh, tháp Buji Khalifa, Đông Phương Minh Châu,.... mỗi loại tháp đều mang một đặc trưng riêng. Tháp Nam thành cũng không ngoại lệ, tại hơn hai mươi năm trước, người có tiền nhất Nam thành dốc hết tài lực của nửa cái thành phố mới xây dựng được cái tháp này, nó phí rất nhiều tiền tài, nhân lực, nhưng cũng cung cấp rất nhiều cơ hội có việc làm, trên tháp có xây một đài ngắm cảnh, đứng ở trên tháp có thể nhìn thấy toàn thành phố.
Toàn tháp này đã từng là hy vọng của mọi người, là niềm cao ngạo của Nam thành. Mọi người ngay cả khi ra ngoài cũng thường hẹn gặp mặt ở dưới tháp.
Nhưng mười mấy năm trước, Nam thành trải qua một lần cải cách, xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, mọi người thất nghiệp, khi đó, xuất hiện người thứ nhất từ Nam thành tháp nhảy xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, hành động như vậy đã chấn kinh cả Nam thành.
Mọi người lần thứ hai nhìn về phía toà tháp này, ánh mắt lại thay đổi, trong hoàn cảnh đó thậm chí còn xuất hiện người noi theo, trong vòng mấy tháng, nơi này thậm chí còn phát triển trở thành thánh địa tự sát. Vì thay đổi tình hình, chính phủ Nam thành không thể không bỏ vốn tiến hành sửa chữa lại tháp, ngăn chặn toàn bộ mầm hoạ.
Về sau đó, Nam thành sau khi trải qua nhiều đau thương liền nhanh chóng phát triển, Nam thành tháp không còn lẻ loi nữa, bên cạnh nó còn có rất nhiều toà nhà cao tầng được dựng lên.
Bây giờ, chỗ này đã trở thành ký ức của người Nam thành, chỉ có nhóm du khách hoàn toàn đem nơi này như địa điểm du lịch, mỗi ngày đều đến đi không dứt...
Ở trong bóng tối, cách đó không xa, ánh đèn trên Nam thành tháp chiếu xuống dưới, chiếu lên tròng mắt đen nhánh của Lục Tư Ngữ giống như ánh sao sáng.
"Đang nhìn tháp Nam thành?" Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
"Ừm." Lục Tư Ngữ nhỉ giọng đáp một tiếng.
Tống Văn nói: "Chờ vụ án này kết thúc cậu có thể đến đó xem một chút, tôi cũng đã lâu không đi qua đó, nghe nói bên trên mới xây một cái đài thuỷ tinh."
Lục Tư Ngữ lại tự hồ như đối với đề nghị này không hứng thú lắm, dừng lại mấy giây , có chút lạnh nhạt mà trả lời một câu: "Để sau này rảnh rỗi đi."
Xe quẹo vào khúc cua, tháp Nam thành biến mất trong tầm nhìn, Lục Tư Ngữ xoay đầu lại, Tống Văn từ gương chiếu hậu len lén liếc nhìn cậu một cái. Ánh đèn đường chiếu xuống, chiếu vài mái tóc Lục Tư Ngữ, lộ ra một cái trán cùng sống mũi cao, như là sứ trắng thượng hạng, nhìn như vậy càng là một mỹ nhân. Lúc này, mỹ nhân này đang trừng mắt nhìn lông mi, trên mặt không có biểu tình gì, khiến người ta không thấu trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Xe lái ra ngoài mấy cây số, Tống Văn đưa ngón tay trỏ ra gõ vô lăng: "Trước cậu nói..." Nghiêng đầu nhìn một cái, tại ghế phụ Lục Tư Ngữ đang ngủ rồi. Cậu dựa đầu vài cửa sổ xe, cơ thể hơi cuộn mình lên, đó là tư thế thiếu cảm giác an toàn, tựa như là bởi vì một ngày bận rộn tiêu hao hết tất cả khí lực. Ánh đèn xe màu cam chiếu vào gò má cậu, chiếu ra một hàm dưới ưu mỹ lại có đường nét quai hàm sắc bén, khiến mũi của cậu nhiễm một tầng màu vàng ấm áp, hiện ra cả người cực kỳ sạch sẽ.
Tống Văn nhất thời quên mất chính mình định nói gì, giơ tay đem đèn trần xe đóng lại.
Lái qua một đoạn đường sau đó, thời gian đã qua 8h, bỏ lỡ thời gian cao điểm buổi tối, toàn bộ thành phố như sắp ngủ vậy, trở lên lười biếng hơn, xe cuối cùng cũng dừng lại ở địa chỉ mà Lục Tư Ngữ nói, Tống Văn đang do dự có hay không nên đánh thức cậu,, Lục Tư Ngữ liền giật giật thân thể, chính mình tỉnh lại. Cậu đưa tay dụi dụi con mắt, phát hiện đã đến, cả người có chút mê mang mà xuống xe: "Cảm ơn Tống đội."
Tống Văn nhắc nhở cậu: "Đồ vật đừng để quên."
Lục Tư Ngữ nhìn về ba lô phía sau và bình nước cầm trên tay, "Đều mang theo rồi."
"Còn có ghi chép thăm dò hiện trường."
"Đã biết, ngày mai sẽ giao."
Tống Văn lúc này mới buông tha cậu, khoát tay một cái: "Ngày mai gặp."
Nhìn theo Tống Văn rời đi, ánh nắt Lục Tư Ngữ liền khôi phục tỉnh táo, cậu không có đi vào tiểu khu phía sau mà là ra ngoài ngăn cản một chiếc xe taxi, báo ra một cái địa chỉ khác, sau đó phát mấy cái Wechat, chờ bận rộn xong, cậu im lặng đánh ra một dãy số, đó là số điện thoại của người bị hại Lâm Chính Hoa.
Trang tìm kiếm liền nhảy ra mấy cái ghi chép, đều là một ít giao hữu trên website, người trong hình rất khó cùng những phần thịt vụn hôm nay liên hệ với nhau, mà Lục Tư Ngữ liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là chứng minh thư của người kia.
Nhìn tư liệu, Lục Tư Ngữ ngưng lông mày, thời gian dài chưa ăn uống khiến đau dạ dày nghiêm trọng hơn, lúc chú ý làm cách nào cũng không thể tập trung được. Cậu giơ tay mở hộp thuốc, mọi khi phương thức giải quyết vấn đè đơn giản nhất là uống một viên, nhưng bây giờ trong hộp thuốc đã trống rỗng rồi. Lục Tư Ngữ dùng hàm răng nhẹ cắn móng tay ngón cái, đem nó gặm đến loang lổ không đồng đều, bỗng nhiên ngón tay cậu chạm được cái gì đó, là viên kẹo mà ban ngày Trình Tiểu Băng không nói lời nào nhét cho cậu.
Lục Tư Ngữ xé vỏ, cho kẹo vào miệng ngậm lấy, từng tia từng tia vị ngọt khuếch tán ra trong miệng, tâm tình buồn bực bất an tựa hồ cũng đều bị đè nén xuống.
Tống Văn một đường thuận theo đường Thành Dương lái đến phòng khác của bác sĩ Chu, vị trí phòng khám ở một toà nhà văn phòng xa hoa, thời gian này buổi tối vẫn có rất nhiều tầng sáng đèn.
Tống Văn đem xe quân cảnh dừng ở bãi đậu xe dưới lầu, vẫn là leo cầu thang lên tầng thứ tám toàn nhà văn phòng.
Tiểu y tá ở quầy hẹn khám đã sớm nhận ra anh, nhìn thấy Tống Văn tiến vào liền thoáng xin lỗi nói: "Tống đội, bác sĩ Chu vẫn đang xem bệnh, anh ngồi đây đợi một chút được không."
Phòng khám tâm lý mỗi vị khách đều là hẹn trước thời gian mới đến, cho nên người chờ không nhiều, bên cạnh phòng phám có mấy cái ghế salon, khai trương đến bây giờ cơ hồ vẫn mới.
Tống Văn mượn giấy bút của tiểu y tá, ngồi ở một bên cạnh, theo thói quen phác hoạ trên giấy.
Vẽ vời đối với anh mà nói là phương thức gϊếŧ thời gian nhanh nhất, thậm chí so với chơi điện thoại di động còn yêu thích hơn, mỗi khi cầm lấy giấy bút, trong lòng hắn liền bình tĩnh.
Tống Văn trong lòng suy nghĩ đến vụ án phân thây ngày hôm nay, không lâu lắm, một gương mặt liền được phác hoạ ra, đó là người bị hại được người ta phát hiện ra đầu trong tủ lạnh. Tóc tai xốc xếch, đôi mắt đóng chặt, cổ dưới có vết cắt hình răng cưa.
Vụ án không có manh mối, Tống Văn liền tiện tay tiến hành luyện tập, anh đem đầu óc trống rỗng, ngòi bút trên giấy sàn sạt xẹt qua, đôi mắt, mũi, miệng... Anh vẽ một đạo tuyến hàm dưới, đường nét tinh chuẩn, sau đó là hầu kết, đầu bút anh ở phía trên kéo dài một chút rồi hạ xuống, sau đó Tống Văn ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn vài giây, đem tờ giấy kia vò thành một nắm.
Anh trong lúc vô thức vẽ chính là mặt của Lục Tư Ngữ.
Đúng lúc này, bệnh nhân của bác sĩ Chu đi ra, đó là một nữ nhân hơn 50 tuổi, vóc người hơi mập, thoại nhìn có phúc tướng, hoàn toàn không cần thiết có bộ dáng phải làm tâm lý cố vấn, nhưng vẻ mặt bà bên trong lại lộ ra một loại vui sướng, khoé mắt có chút vệt nước, như là tín đồ đến bái bồ tát, hết thảy cực khổ đều dễ dàng giải quyết.
Tống Văn đi vào, Chu Dịch Ninh đã sớm chờ ở nơi đó, hắn đẩy đẩy mắt kính, ở trong đống tài liệu bên cạnh tìm kiếm một chút, giơ tay lên, đem báo cáo của Lục Tư Ngữ đưa cho anh.
Tống Văn ngồi đối diện Chu Dịch Ninh, đó là vị trí của bệnh nhân, vị trí thoải mái, thích hợp nói chuyện, hơn nữa so với vị trí của Chu Dịch Ninh thấp hơn 3cm, 3cm này lại làm cho giữa bệnh nhân và bác sĩ sinh ra cảm giác vi diệu.
Tống Văn nhận lấy phần báo cáo kia nhìn một chút, báo cao loại này anh cũng đã gặp nhiều phần, điểm càng cao tính an toàn càng cao, nói rõ tâm lý tố chất càng tốt, càng thích hợp làm công tác cảnh sát hình sự. Lục Tư Ngữ không tính là hàng đầu nhưng cũng ở tầm trên giữa. Tống Văn có chút không rõ: "Thành tích rất tốt a, có thể để người khác qua đây lấy, anh tại sao phải gọi tôi đơn độc qua đây một chuyến."
Chu Dịch Ninh có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, hắn ngày hôm nay tiếp đãi sáu bệnh nhân, tiêu hoá cảm xúc mặt trái có chút gánh nặng: " Ở bề ngoài nhìn qua không nhất định là chân thực." Sau đó hắn giải thích một câu, "Tâm lý học tiêu đề thiết trí cũng cần có phương hướng nhất định, nếu như cậu đối với trắc nghiệm này đủ hiểu biết là có thể thể hiện ra những thứ cậu muốn người khác thấy."
Tống Văn hỏi : "Cho nên, ý của anh là tiểu tử kia chép đề?" Một bộ đề mục này là lấy từ kho tài liệu ra, không tính là cơ mật, chỉ cần đối với chế độ có hiểu hiết là có thể tìm tới đề mẫu, biết rõ quy tắc.
Chu Dịch Ninh lắc đầu một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu có phát hiện hay không vị người mới này phản ứng hơi chậm, hơn nữa còn thiếu hụt tâm tình biến hoá."
Tống Văn gật gật đầu, cả ngày hôm nay giao lưu, anh phát hiện Lục Tư Ngữ có đặc điểm này, thế nhưng anh dù sao cũng không phải nghiên cứu tâm lý học, cũng không biết nó đại biểu cái gì.
Chu Dịch Ninh giải thích: "Sau khi kết thúc khảo thí, tôi cùng cậu ấy nói chuyện mới phát hiện, tôi cảm giác được một ít biểu hiện nhỏ bé, ban đầu tôi cho là bởi vì cậu ấy muốn đoán những vấn đề tôi đưa ra đó là hành vi của một ít người tự cho mình là thông minh. Thường thường có thể thấy được, bọn họ đối với bác sí tâm lý đã có chuẩn bị, cho là đọc thuộc sau đó đáp ra vấn đề không có sơ hở nào. Có thể những người kia không đủ chuyên nghiệp, cho nên trả lời bên trong sẽ có lỗ thủng xuất hiện, quan sát những lỗ thủng đó cũng là một phương thức để tôi nắm được thông tin..." Lúc mới bắt đầu, hắn đem Lục Tư Ngữ chẳng qua chỉ là một đối tượng nghiên cứu, hắn là người đứng xem, nhân viên đánh giá, cũng do tiếp xúc đủ loại người , hắn cho là Lục Tư Ngữ chỉ là một loại trong đó.
"Đang nói chuyện sau đó, tôi đưa ra kết luận, cảm thấy được cậu ấy có một ít tình cảm lạnh lùng, biểu hiện ra là khuyết thiếu phản ứng tình cảm, trì độn, mặc đu nội tâm tình cảm phong phú, lại hiếm khi toát ra ngoài, cậu ấy đối với bên ngoài bảo trì sự không tín nhiệm cùng thái độ bất mãn, khó có thể cùng người khác thân cận. Đây không phải là chuyện ghê gớm gì, đối với chúng tôi, những người nghiên cứu tâm lý mà nói rất nhiều người đều có vấn đề tâm lý to to nhỏ nhỏ. Một người hoàn toàn không có vấn đề giống như sống ở trong hoàn cảnh chân không vậy, cơ hồ là không thể, chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác sinh hoạt bình thường, thói quan xấu vặt đó không ảnh hưởng đến toàn cục, cho nên tôi đánh giá cho cậu ấy thông qua."
Nói đến đây, Chu Dịch Ninh dừng một chút, sau đó nói: "Nhưng chờ đến lúc tôi tiến hành phục bàn thời điểm, tôi phát hiện tôi có thể làm ra phán đoán sai lầm..." Sau khi nói đến đây, hắn hơi nhấp môi, hai tay chạm vào nhau, đây là một động tác nhỏ bé biểu thị không muốn thừa nhận cùng tiếp thu, ánh mắt hắn lấp loé, muốn nói lại thôi...
"Bác sĩ Chu, anh chính là chuyên gia tâm lý của cục Nam thành chúng ta." Tống Văn phản ứng đầu tiên là không tin, anh cảm thấy đây là Chu Dịch Ninh đang đùa giỡn anh, học tâm lý đều có chút thích ra oai, thích tung ra các loại đề tài, kiểm tra tâm lý của người khác, bác sĩ Chu trước đây cứ như vậy làm quá với anh. Hôm nay Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ở chung, anh thừa nhận, coi như Lục Tư Ngữ có chút kỳ quái, thế nhưng cũng chỉ là kỳ quái mà thôi. Trên người cậu khả năng có một số tính chất đặc biệt, mà tuyệt đối không có nghiêm trọng như vậy.
Chu Dịch Ninh lại nhìn Tống Văn, biểu tình nghiêm túc, không một chút nào như đang nói đùa, hắn nhắm một con mắt lại, hạ kính mắt xuống tiếp tục nói: ".... Cũng chính là, có một khả năng, tôi bị hướng dẫn cùng ám thị, bị các loại hiện tượng ngoài mặt mê hoặc, không có phát hiện ra noiij dung thực chất bên trong, tôi không có chạm tới nội tâm của cậu ấy."
Tống Văn khẽ cau mày, có thể hướng dẫn cùng ám thị một vị bác sĩ tâm lý có thâm niên, anh đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.
Anh chợt nhớ tới bức hoạ lúc nãy của mình, vẽ người chết cùng người sống kỹ thuật không giống nhau, nguwoif chết âm u đầy tử khí, thời gian sinh mệnh đã sớm ngừng lại trong lúc tử vong trong nháy mắt. Mà người sống, sẽ có mang cảm xúc, bất kể là tà ác cững được, phẫn nộ cũng thế, thân mật, thấp kém.....
Chính là vừa rồi dưới ngòi bút của anh vẽ khuôn mặt Lục Tư Ngữ, không mang chút cảm xúc nào. Có lẽ, khi đó loại cảm giác này là đúng, anh không có nhìn thấu người kia khi ở đó, nhưng ngòi bút vẽ của anh lại biểu lộ ra được.