Buổi chiều án phát ngày thứ ba, lúc Lục Tư Ngữ đi ra từ trung tâm thể hình trong khu biệt thự, giữa bầu trời hạ xuống mưa nhỏ.
Không giống như mưa rào ngày xưa, mưa này là cực nhỏ, thậm chí không che nổi mặt trời, phát ra một trận sàn sạt nhẹ vang lên, như là gió vậy.
Lục Tư Ngữ trước ở trong bệnh viện nằm hồi lâu, cố gắng muốn đem thể năng luyện trở về một chút, tuy rằng thân thể của cậu không quá tốt, thế nhưng tuổi trẻ dương quang, mỡ vẫn luôn không cao, hơi hơi phục kiện liền có cơ bắp rõ ràng lên, lần này luyện hơn một giờ. Chờ cậu về nhà tắm xong lấy điện thoại di động ra, Lục Tư Ngữ mở ra ảnh chân dung Tống Văn nhìn một chút, vào lúc này, hẳn là lúc cục cảnh sát bận rộn nhất. Suy tính chốc lát, Lục Tư Ngữ liền đem điện thoại di động buông xuống.
Về tới trước bàn làm việc, Lục Tư Ngữ liền vừa thu được tài liệu mới chỉnh lý từ chỗ Chu Hiểu, cầm ở trong tay có một tờ dày đặc.
Đây là phương thức phá án mới nhất, là phương thức mười tám năm trước bị lực lượng cảnh sát lúc đó xem nhẹ, hiện tại võng cảnh cùng với điều tra kỹ thuật căn cứ ID từ nhỏ của Hạ Vị Tri và ID thường dùng tập hợp hết thảy ngôn luận cùng tài khoản của cô ta. Kết hợp cuộc đời của cô ta, có thể càng hoàn thành tốt hơn cách khắc hoạ Hạ Vị Tri. Loại kỹ thuật này hiện tại đã dùng cho rất nhiều đại án, cũng đạt được rất nhiều tin tức trọng yếu.
Lục Tư Ngữ thay đổi áo sơmi sạch sẽ, rót cho mình một ly nước ấm, mang kính mắt dựa vào trên ghế xoay, thỉnh thoảng vẽ trên giấy ghi chú, cố gắng đem đôi câu vài lời nói đó chắp vá ra một cái hình người.
Hơn hai mươi năm trước, internet hưng khởi không lâu, hết thảy đều là vụng về, như là em bé nhỏ nằm rạp về phía trước, sau đó nó từ từ lớn lên, trẻ con... thiếu niên... Nó bắt đầu chạy như bay, không biết nơi nào sẽ là phần cuối. Đã từng một lần, internet hưng khởi rất nhiều diễn đàn như Đồng Học Lục, Vui Vẻ Mạng, từng cái từng cái diễn đàn mọc lên, sau đó lại từng cái từng cái huỷ đi, người đi nhà trống. Mọi người từ các loại blog, Tieba, lại dùng đến Qeibo, Video Ngắn, rất nhiều website một cái rồi một cái đóng cửa, biến thành thi thể trên internet, nhưng vẫn có một vài dữ liệu may mắn được bảo lưu lại.
Rất nhiều người đều từng có những tài khoản không đăng nhập lại nữa.
Mỗi lần đi tìm kiếm những tin tức này, Lục Tư Ngữ đều có một loại cảm giác, giống như đang đứng ở trong bãi phế tích rộng lớn không người, chung quanh cực kỳ trống trải, rồi lại tràn đầy các loại thông tin, những phế tích là giả thuyết, rồi lại là chân thật, từng cái từng cái mã số, phía sau lại là một người rồi một người sống sờ sờ.
Những người này có thể là lão nhân, trẻ nhỏ, nam nhân, nữ nhân, bọn họ không hề nghĩ tới, có khả năng chính mình cũng đã chết, nhưng những ngôn luận trong lúc vô tình phát biểu ra, những ảnh chân dung đã từng dùng qua, kí tên, những thông tin đã xem lướt qua, lại đều được bảo lưu lại. Những thứ đồ này ghi chép cuộc sống của bọn họ.
Cha của Hạ Vị Tri là công nhân, mẹ hỗ trợ trong phòng thuốc, cô ta vẫn luôn không có ở biên chế chính thức, có thể là bị mẹ ảnh hưởng, Hạ Vị Tri chăm chỉ học ở viện y khoa, học lâm sàng chuyên nghiệp.
Từ tiểu học đến cấp ba, thành tích học tập của Hạ Vị Tri vẫn luôn rất ưu tú, cô ta sau khi học xong thì học qua vũ đạo một đoạn thời gian, bởi vì trong nhà cảm thấy được không có tác dụng, lại cảm thấy sẽ làm lỡ học hành, chỉ học tập ngắn ngủi một năm liền dừng. Hạ Vi Tri đối với chuyện này rất oán hận, cảm thấy được cha mẹ phá huỷ giấc mộng của mình.
Trong đại học, Hạ Vị Tri tướng mạo thanh tú, thành tích học tập rất giỏi, thế nhưng ở trong lớp lại không có bạn tốt gì, thường thường một người lấy quyển sách ngồi ở trong góc. Cô ta có chút kiêu ngạo, cảm thấy được chính mình hết sức ưu tú, càng trưởng thành hơn, bởi vậy xem thường việc làm bằng hữu với bạn học cùng lớp, cô ta thích đi tìm một ít sư huynh sư tỷ còn có các thầy giáo, thỉnh giáo vấn đề với bọn họ.
Tại năm thứ tư đại học đi thực tập, Hạ Vị Tri không biết xảy ra chuyện gì, đã từng rời trường trốn đi, thiếu chút nữa bị thôi học, lại bị người nhà tìm trở lại. Khoảng thời gian này, cô ta có chút tự giận mình.
Hạ Vị Tri về trường học tốt nghiệp sau đó, các học sinh khác đều đi các bệnh viện lớn, mà cô ta lại bị phân đến viện dưỡng lão này. Khi đó, viện dưỡng lão vẫn là thuộc nhà nước, bác sĩ cũng có tư cách theo nghề, dược vật không bị quản lý nghiêm ngặt như hiện tại, có thể mua với lượng lớn. Lão viện trưởng hùng tâm tráng chí, muốn đem nơi này chế tạo thành viện dưỡng lão có cơ cấu nhất Nam thành.
Đối với có người có lòng lương thiện mà nói, ở viện dưỡng lão công tác giống như là vì nhân dân phục vụ, thế nhưng người tuổi trẻ ưu tú Hạ Vị Tri không nghĩ tới chính mình sau khi tốt nghiệp không phải đến bệnh viện mà là đến nơi này.
Trong ý thức của Hạ Vị Tri, cô ta cảm thấy nơi này là một toà ngục giam, mà cô ta như một kẻ tù tội bị phán án tù chung thân.
Từ những câu chữ trên mạng của cô ta có thể thấy được, cô ta đối với những bạn học khác đố kị cùng ước ao, cô ta chán ghét những lão nhân này, không muốn nói chuyện cùng bọn họ, vừa nhìn thấy những thứ già nua nhăn nheo cùng da đốm đồi mồi liền cảm thấy cả người buồn nôn. Dưới cái nhìn của cô ta, những lão nhân kia léo nha léo nhéo về phía cô ta miêu tả bệnh tình, không ngừng mà hướng cô ta đưa ra các loại yêu cầu khó có thể thỏa mãn, làm cho cô ta cảm giác đau đầu. Đối mặt với những lão nhân không có cách nào tự gánh vác sinh hoạt của mình, cô ta càng cảm thấy mình sắp phát rồ.
Gom tới đây, Lục Tư Ngữ thở dài một hơi, gỡ xuống kính mắt xoa xoa thái dương, tiếp theo sau đó để xem sau. Cậu có chút khó có thể tưởng tượng, người như thế sẽ trở thành một bác sĩ công tác ở viện dưỡng lão.
Nếu như Hạ Vị Tri sinh sống ở niên đại này, cô ta có thể sẽ có nhiều lựa chọn hơn, nhưng ở cái niên đại bảo thủ ở quá khứ kia, cô ta chịu sự giáo dục từ nhỏ, chính là đem hết toàn lực đều phải bảo vệ công việc của mình.
Nghỉ việc? Đó là cái nói mơ giữa ban ngày, nói ra câu nói này chính là đại nghịch bất đạo, rất nhiều người cả đời đều chỉ ở trong một cái đơn vị làm việc đến khi về hưu.
Khi đó, cha của Hạ Vị Tri ngã bệnh, Hạ Vị Tri càng thêm cần thiết công việc này để sinh tồn, duy trì chi tiêu trong nhà, dưới áp lực như vậy, Hạ Vị Tri có bệnh trầm cảm tương đối nghiêm trọng, cô ta trở nên sầu não uất ức, cô ta đã từng nếm thử qua tự sát, trong một năm gầy đi mười cân, vào bệnh viện hai lần, nhưng khi đó không có ai phát hiện sự khác lạ của cô ta.
Tiếp theo chính là quá trình phạm án của Hạ Vị Tri, trên internet lưu truyền phần lớn cũng chỉ là phân tích suy đoán, trong cục cảnh sát có tư liệu càng tỉ mỉ hơn, dữ liệu khiến người có thể vừa xem liền hiểu ngay, nhưng thiếu rất nhiều chi tiết nhỏ. Lục Tư Ngữ tổng hợp đến xem, cắt tỉa cái đoạn từng trải kia của Hạ Vị Tri.
Ban đầu, Hạ Vị Tri có thể là muốn ở trên người ông lão tiến hành những kiến thức cô ta học được ở viện y khoa, hoặc là cô ta không cẩn thận, tự cho lão nhân dùng thuốc sai dẫn đến lão nhân tử vong.
Lần này có thể là vô ý, Hạ Vị Tri đối với cái này phi thường kinh hoảng, nhưng sau đó... không có ai phát hiện chuyện này, vị lão nhân kia được thuận lợi mang đi, vội vã hoả táng.
Dưới áp lực nặng nề Hạ Vị Tri bỗng nhiên cảm giác được chính mình giống như mở ra một cánh cửa mới.
Trước, cuộc đời của cô ta như là một cái kén gió thổi không lọt, bao bọc ở chung quanh cô ta, làm cho cô ta không thở nổi, chợt bỗng nhiên, cô ta ý thức được mình có thể hô hấp. Hơn nữa cô ta bắt đầu từ từ lột xác... Tiện đà, cô ta bắt đầu làm trầm trọng thêm, đối với các lão nhân tính khí không tốt, bệnh nặng phiền phức bắt đầu thực hành ngược đãi cùng trả thù...
Hạ Vị Tri là bác sĩ có học lực cao nhất nơi mày, ngoại trừ cô ta, Vu Sơn viện dưỡng lão chỉ mời tới hai vị lão y tá đã về hưu. Phần lớn lão nhân văn hóa thấp hơn, hơn nữa cô ta liền chuyên môn chọn một ít lão nhân bệnh nặng, tuổi tác rất lớn, hoặc là không có cách nào mở miệng mà ra tay, làm cẩn thận từng li từng tí một.
Đối với những hộ công y tá đó nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lão nhân bệnh nặng qua đời, bọn họ bớt đi rất nhiều phiền phức, thậm chí có chút người nhà cũng cảm thấy được đây là quăng đi phiền phức.
Vì vậy Hạ Vị Tri liền như thế từng bước từng bước biến thành một vị ma quỷ, cô ta nhìn từ bề ngoài là một nữ nhân điềm đạm, gặp phải việc không hài lòng, sẽ ở trên người những lão nhân kia phát tiết ra ngoài.
Tất cả những thứ này, đều là kết luận của tổ chuyên án 519 sau khi điều tra Vu Sơn viện dưỡng lão. Lực lượng cảnh sát phát hiện những lão nhân đó chết kỳ lạ, rất nhanh liền tra được laf do bác sĩ viện dưỡng Hạ Vị Tri . Lúc mới bắt đầu, vì ngăn cản sự việc đã bại lộ, viện trưởng viện dưỡng lão còn có ý đồ che giấu sự thực cố lừa dối qua ải.
Mãi đến tận cuối cùng tất cả bị bóc phát ra ngoài.
Năm ấy tháng 9, một số người nhà xúc động phẫn nộ vây Vu Sơn viện dưỡng lão lại, tiến hành đập phá toàn bộ viện dưỡng lão, nhưng ngay sau khi lực lượng cảnh sát khống chế lại cục diện, mọi người phát hiện, Hạ Vị Tri mất tích.
Có người làm chứng khai, nhìn thấy Hạ Vị Tri cùng một nam nhân nói chuyện, sau đó Hạ Vị Tri không biết đi nơi nào, bắt đầu từ ngày đó, ma nữ quấy nhiễu toàn bộ Nam thành cứ như vậy sống không thấy người chết không thấy xác. Những tài khoản cô ta dùng qua cũng chưa từng thấy đăng nhập lại lần nào.
Lục Tư Ngữ nhẹ nhàng nhíu lông mày. Trực giác của cậu cảm thấy được, cuộc đời của nữ nhân này còn thiếu chút gì đó, sự tình bắt đầu cùng kết thúc tựa hồ cũng có chút vấn đề.
Sau đó cậu bắt đầu viết miêu tả, nhân sinh quỹ tích của Hạ Vị Tri từ nhỏ đến trước năm thứ ba đại học đều là tương đối bình thường, năm thứ tư đại học năm đó, tâm tình bắt đầu không quá ổn định. Sau đó cô ta đến viện dưỡng lão, chịu hoàn cảnh nghề nghiệp ảnh hưởng, cô ta đối mặt chính là ngột ngạt, công tác cao, ở trong công tác thường gặp đến tử vong, dần dần đối với tử vong tập mãi thành quen. Đối tượng gây án của cô ta là đoàn người đặc thù, những lão nhân kia ở trong mắt cô ta kém người một bậc, không phải nhân loại bình thường bình đẳng, cô ta ở trên người mấy ông bà già tiến hành thí nghiệm, điều phối các loại dược vật, tiến hành gϊếŧ người, để du͙ƈ vọиɠ được đến thỏa mãn, thu được kɦoáı ƈảʍ.
Sau đó cậu lại làm một cái bảng phân tích, đem những điều lực lượng cảnh sát tra được, khả năng phạm án thời gian tiến hành rồi đánh dấu, vẽ thành một tấm bản đồ đường cong. Tại hàng năm, thời điển nóng nhất và lạnh nhất, nhân số tử vong sẽ kịch liệt tăng nhanh. Ngoài ra, mỗi tháng sẽ có mấy ngày cố định phạm án, những dữ liệu này không thể loại trừ người lớn tuổi ở mùa hạ cùng mùa đông phát bệnh cùng tỉ lệ tử vong sẽ tăng lên cao. Cũng không thể loại trừ sinh lý hoóc-môn của nữ tính biến hóa dẫn đến phạm tội. Những thứ khác, còn có cái nguyên nhân gì?
Lục Tư Ngữ còn có một chút vấn đề không nghĩ ra, Hạ Vị Tri vẫn luôn là một nữ sinh ngoan ngoãn, trong nhà là con một, nhân sinh vẫn luôn thuận lợi, coi như là buồn bực, cũng không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ta điên cuồng đi gϊếŧ người, là cái gì thúc đẩy cô ta đi tới con đường phạm tội này? Mà cuối cùng, cô ta liền đi nơi nào? Mười mấy năm trước tuy rằng cố vấn còn không quá phát đạt, thế nhưng rất khó tưởng tượng một người lớn sống sờ sờ tự dưng hoàn toàn biến mất trong thành phố, làm cho tất cả mọi người đều không thể tìm ra.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, trừ phi, cô ta có đồng bọn? Hoặc là kẻ thù?
Đem tất cả vấn đề bày ra, Lục Tư Ngữ gọi điện thoại cho Ngô Thanh, sự tình phát triển đến bước này, không có gì so với hỏi một chút người từng trải qua. Cậu còn nhớ bên trong cú điện thoại trước, Ngô Thanh nói là không có chuyện sẽ không liên lạc với cậu, nhưng hiện tại vụ án có chút bế tắc, nên tính là tình huống đặc thù đi?
Ngô Thanh hàn huyên vài câu, cùng cậu nói: "Trước đây em có một môn thành tích đi xuống, 86 điểm."
Lục Tư Ngữ hơi nhíu lại lông mày, trước ở trường học điểm thi của cậu không có môn nào thấp hơn 95, hơn nữa tất cả bài thi cậu đều làm xong trước khi kết thúc. Ngô Thanh đây là đang ám chỉ cậu, điện thoại có khả năng bị người ghi âm hoặc là nghe lén.
Lục Tư Ngữ lập tức thay đổi lời giải thích: "Ngô lão sư, em dựa theo thầy nói, đã chỉnh lý những vật cũ đó, gần đây thu dọn đồ đạc, phát hiện một chiếc chìa khóa, hình như là có thể mở ra một khu nhà cũ, em nghĩ đi xem một chút. Nhưng mà chỗ này em không hiểu nhiều, thầy biết chỗ đó không?"
"Há, nơi đó a, thầy đã từng đi qua." Ngô Thanh cân nhắc một chút, nghĩ làm sao đối Lục Tư Ngữ nói, sẽ không để cho người khác nghi ngờ, ông mở miệng nói: "Thầy hoài nghi, chỗ kia không phải là nơi tất cả kết thúc, nó hẳn là nơi tất cả bắt đầu." Đây chỉ là hoài nghi của ông, là một chút suy đoán của ông lúc hồi tưởng lại vụ án này, ông hy vọng có thể giúp đỡ được Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng. Tính toán ý tứ trong lời nói của Ngô Thanh.
"Còn có, hạt giống hoa lúc trước thầy để lại cho em, em có thể thử trồng xuống xem đi, nhìn xem có thể nở ra hoa gì." Ngô Thanh nói, Lục Tư Ngữ lật một chút tủ đồ, thời điểm cậu từ trường học rời đi, Ngô Thanh cho cậu một cái phương thức liên lạc, khi đó ông từng nói cho cậu biết, chủ nhân cái số này ở Nam thành nắm giữ rất nhiều thông tin, nếu như có chuyện khó điều tra, có thể qua đó hỏi một chút.
Treo điện thoại, Ngô Thanh cúi đầu, điều khuyển xe lăn, Lục Tư Ngữ lúc này cùng ông lúc tuổi còn trẻ có bao nhiêu tương tự? Không, e rằng cậu so với ông càng thông minh, càng mẫn cảm, càng kiên quyết.
Ngô Thanh quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, nơi đó là đen kịt một màu, hắc ám đó, là ông đã cố gắng hết mình cùng với tranh đấu cũng không thể chiến thắng tất cả, thế nhưng sự tình ông không làm được, Lục Tư Ngữ có thể làm được.