Văn Đầu thôn, hừng đông 4h53 phút.
Bầu trời vẫn còn đen kịt, không có mặt trăng, không trung chẳng biết lúc nào đã trải rộng mây đen, bóng đêm dày đặc, một vì sao cũng không tìm được.
Buổi tối trong thôn trang nhỏ, yên tĩnh như là ngủ say vậy, chỉ có thể nghe đến các loại tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng gió nhẹ nhàng. Nắng sớm còn chưa tới, hiện tại chính là đoạn thời gian tờ mờ sáng tối đan xen.
Tiểu y tá Trương Dĩnh nơm nớp lo sợ mà đem cửa sổ nhỏ khóa kỹ lại, từ bên ngoài phòng thuốc đi về bên trong gian phòng kia. Bên trong chiếu sáng là một cốc đèn dùng cho việc giải phẫu giản dị, trên mặt đất, rải rác một vài vải băng cùng băng gạc dính máu, đâu đâu cũng có mùi máu tanh cùng mùi thuốc sát trùng.
Ở trong phòng trên giường bệnh, ngồi một người đàn ông cả người là máu, sắc mặt âm lãnh, một cái tay của hắn tàn khuyết không đầy đủ, thiếu mất ngón út, một cái tay khác nắm thật chặt một cây đao, kèm hai bên con tin trước người. Nhìn người này liếc mắt một cái, Trương Dĩnh liền vội vã cúi đầu, có chút sợ lôi quần áo một chút.
Trương Dĩnh hi vọng vọng người bên ngoài thấy được chữ cô lưu lại trên cái hộp thuốc, thời gian cấp bách, cô liền học theo trên phim truyền hình, viết mấy chữ cái đơn giản tiếng Anh.
.
Một giờ trước, Tiết Cảnh Minh cả người đều là máu bỗng nhiên xông vào này phòng khám trong thôn.
Kẻ liều mạng này lag từ trong núi rơi xuống, sau đó may mắn bị treo ở trên một cái cây, đợi đến lúc đám người tìm kiếm rút lui, mới từ trong núi đi ra. Hắn bị thương, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh làm cho hắn bí quá hóa liều, đi tới phòng khán trong thôn. Lúc buổi tối trong thôn thường thường sẽ có người vì bệnh bộc phát nặng đến khám bệnh. Có vị nữ bác sĩ lòng tốt mở cửa ra, lại bị Tiết Cảnh Minh dùng đao gác ở trên cổ.
Buổi tối nơi này tổng cộng có ba nhân viên trực ban, bác sĩ Lý cùng bác sĩ Đoạn là một đôi vợ chồng, bọn họ là bác sĩ trên bệnh viện huyện, tới nơi này xem như là do nhà nước cử, làm vuệc thời gian ba năm, lập tức liền có thể trở lại.
Phòng khám này không lớn, ban ngày bọn họ tiếp đón bệnh nhân, buổi tối liền ở luôn bên trong. Trừ bọn họ ra ở ngoài còn có một tiểu y tá, tên là Trương Dĩnh. Trương Dĩnh năm nay mới vừa chừng hai mươi, cũng là người trong thôn này, tốt nghiệp trường y, hằng ngày giúp bọn họ tiếp đón bệnh nhân, quản lý sự vụ.
Tiết Cảnh Minh vừa vào cửa liền uy hiếp bác sĩ Lý, ở trên đùi của bà đâm một đao, liền buộc hai người khác giúp hắn băng bó vết thương, lấy ra viên đạn trên bả vai.
Những người này Tiết Cảnh Minh đều biết, lúc thường ở trong thôn, mọi người sinh hoạt cũng thường gặp nhau, nhưng lúc này, trong ánh mắt của hắn chỉ có gϊếŧ chóc.
Tiết Cảnh Minh không thích phòng khám này, ký ức ở đây đều không có chút nào tốt, lần thứ nhất hắn ở đây, là thấy được thi thể cha mình, lần thứ hai, hắn bị cưa điện thương tổn tới ngón tay, nhân viên tạp vụ đem hắn đưa đến bên này, hắn đau đến cả người đều run. Lần thứ ba, mẹ hắn chết ở nơi này.
Tiết Cảnh Minh cúi đầu, nhìn một chút vết thương trên tay trái, tay trái của hắn ngón út ngay cả rễ cũng đứt đoạn mất, hiện tại vết thương đã sớm không đau, vết sẹo dữ tợn vẫn còn đang nhắc nhở hắn, hắn là tên tàn phế không thể làm được chuyện gì cả.
Tiết Cảnh Minh cũng bị mưa xối, trên người quần áo ướt sũng chỉ mặc nửa dưới, Tống Văn bắn ra cái viên đạn này bị bụi cây che chắn, đả thương hắn, nhưng là đi vào thịt không sâu, cũng không thương tổn được đến xương cốt, sẽ không nguy hiểm cho sinh mệnh.
Bên này vừa mới làm xong đơn giản giải phẫu, bên ngoài liền bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiết Cảnh Minh vẫn đang dùng đao trong tay gác ở trên cỗ bác sĩ Lý, lúc này mới để Trương Dĩnh đi mở cửa sổ ứng phó.
Toàn bộ trong quá trình, Trương Dĩnh chân đều mềm nhũn, vì bận tâm mạng sống của bác sĩ Lý cùng bác sĩ Đoạn, không dám cầu cứu, lúc này cô ứng phó đuổi đi Tống Văn, khoá cửa, mới liền lại đây nơm nớp lo sợ mà nói: "Đại thúc, tôi đều dựa theo thúc nói mà làm, đem người kia đuổi đi..."
"Bên ngoài có phải là cảnh sát?" Tiết Cảnh Minh miệng vết thương tuy rằng bị tiêm thuốc tê, nhưng vẫn còn có chút đau rát, hắn không chỉ có trúng một phát đạn, trên người còn rất nhiều vết thương, như vậy làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, "Vừa nãy cô viết cái gì?"
"Chính là liều lượng dùng, thúc cũng tới bên này lấy qua thuốc, không viết cái kia, đối phương sẽ nghi ngờ." Vừa nãy Trương Dĩnh ở bên ngoài đối đáp, Tiết Cảnh Minh vẫn luôn ngó chừng, cũng chính là bởi vì vậy, Trương Dĩnh không dám làm thêm.
Tiết Cảnh Minh nhớ lại một chút, thời gian ngắn ngủi như vậy, Trương Dĩnh cũng chỉ lấy bút viết qua hai đường, chắc hẳn chỉ là đơn giản như con số, hắn gật gật đầu, một đôi mắt vẫn như chim gáy mà nhìn chằm chằm Trương Dĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Dĩnh sợ hắn còn đang hoài nghi, run rẩy giải thích rõ nói: "Vừa nãy hẳn không phải là cảnh sát, người kia không phải đến truy tra, là tới mua thuốc, có lẽ là khách du khách, tôi, tôi không quen biết cái người kia, rất lạ mặt, hắn không phát hiện thúc, thật sự."
Trương Dĩnh nhìn Tiết Cảnh Minh, thôn này quá nhỏ, Tiết Cảnh Minh gϊếŧ người rất nhanh liền truyền khắp. Tối hôm nay lúc ăn cơm, cô đã biết nam nhân này là như thế nào phát điên. Lúc này, nam nhân trước mắt từ lâu không còn một tia lý trí, giống như là điên rồi vậy.
"Bọn họ đã đi rồi, thương thế của anh chúng tôi cũng trị, vợ của tôi cô ấy hiện tại mất máu quá nhiều, anh không bằng để tôi băng bó cho cô ấy, chờ sau đó sẽ chết người." Bác sĩ Đoạn nhìn một chút tình hình, mở miệng.
Tại vừa nãy trong một tiếng đồng hồ, hắn vẫn luôn thử phân tán lực chú ý của Tiết Cảnh Minh, cũng từng nghĩ làm sao đem bác sĩ Lý cứu ra, nhưng đao của Tiết Cảnh Minh trong tay vẫn luôn gác trên cổ bác sĩ Lý bên cạnh, ngay lúc khâu cho hắn cũng như vậy. Bác sĩ Đoạn trong ngày thường đều là cứu người, căn bản không có gặp quá tình hình như vậy.
"Cầu anh, van cầu anh, xem như chúng tôi mới vừa cứu qua anh..., nhà tôi còn có con nhỏ còn có mẹ già..." Bác sĩ Lý cũng run giọng nói, hiện tại theo thời gian trôi đi, sắc mặt của bà càng ngày càng tái nhợt, trên đùi chảy ra máu đã nhiễm ướt ráp trải giường, khóe mắt cũng tràn đầy nước mắt. Bà không nghĩ tới, chính mình nhất thời thiện tâm nhưng lại để cho một con ác lang vào nhà, hiện tại lòng tràn đầy hối hận không thôi.
Tiết Cảnh Minh hừ một tiếng, nhìn một chút bác sĩ Lý, lại nhìn một chút bác sĩ Đoạn, do dự trong nháy mắt, lúc này mới đứng lên. Bác sĩ Đoạn vội vàng đem vợ mình đỡ dậy, băng bó vết thương trên đùi cho bà.
Nhìn một đôi vợ chồng này, Tiết Cảnh Minh cầm đao rút lui vài bước, kéo dài khoảng cách, hắn cắm hàm răng, tựa hồ đang hạ xuống quyết đoán gì đó, sau đó hắn giống như nghĩ rõ gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dĩnh bên cạnh, nói với cô: "Cô đi lấy chút thuốc tiêu viêm cho tôi."
Trương Dĩnh ừ một tiếng, đi tới gian ngoài phòng thuốc, ở trên giá lấy thuốc, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Tiết Cảnh Minh cũng cùng cô vô thanh vô tức đi tới bên này.
Trương Dĩnh sợ hết hồn, nhìn Tiết Cảnh Minh trong mắt lộ hung quang, tâm lý có chút dự cảm không tốt, cô không khỏi lui về sau một bước, "Ông... Ông làm gì... Vừa nãy chúng tôi đã cứu ông..."
Tiết Cảnh Minh cắn răng tiến lên một bước nói: "Tôi cảm ơn các người đã cứu tôi, nhưng mà, e rằng vừa nãy là cảnh sát đang đi thăm dò, giữ lại các người, nói không chắc sẽ bại lộ hành tung của tôi."
Vừa nãy Tiết Cảnh Minh đang do dự, có phải là muốn một đao gϊếŧ bác sĩ Lý, nhưng bác sĩ Đoạn dù sao cũng là chồng của nữ nhân kia, nếu như gϊếŧ bác sĩ Lý, chồng của bà nhất định sẽ cùng hắn liều mạng. Hiện tại hắn trọng thương, không nhất định sẽ đánh lại được hai người bác sĩ Đoạn cùng Trương Dĩnh.
Vì vậy Tiết Cảnh Minh để bác sĩ Đoạn đi băng bó cho vợ ông, làm bộ bỏ qua bọn họ, có thể kỳ thực chờ hắn gϊếŧ t
Trương Dĩnh sau đó, hai bác sĩ kia cũng là dễ giải quyết. Bác sĩ Lý chân bị thương, bác sĩ Đoạn bận tâm vợ mình, cũng chạy không được, hai người sẽ kiềm chế lẫn nhau. Khi đó, hắn thì càng dễ khống chế con tin.
Cho nên Tiết Cảnh Minh mới cố ý đem Trương Dĩnh đơn độc dẫn đến gian phòng thuốc nhỏ này, muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Nhìn hắn biểu tình dử tợn, Trương Dĩnh một bên lùi về sau một bên run giọng nói: "Thúc, người thả chúng tôi đi đi, mọi người đều là người nông thôn, có cái gì thù hận không thể hoá giải cơ chứ? Chúng tôi sẽ không nói cho những người khác, đêm nay gặp quá người."
Này rõ ràng là lời nói dối lừa mình dối người nhất, phòng khám xảy ra chuyện lớn như vậy, sớm muộn cũng sẽ tra được trên đầu Tiết Cảnh Minh, Trương Dĩnh là muốn cầu xin, nhưng lại khơi dậy hận ý trong tâm lý của Tiết Cảnh Minh, hắn bỗng quyết tâm nói: "Trên người tôi bây giờ đã có mấy cái mạng người, nhiều hơn mấy cái nữa cũng không sợ!"
Nói tới chỗ này, hắn hướng về phía Trương Dĩnh múa đao mà đi, trong tay lưỡi dao hướng về phía trước mà chém tới. Hắn hiện tại đã cùng đường mạt lộ, nếu muốn bình yên đào tẩu, người trước mắt không thể không gϊếŧ.
"Cứu mạng!" Trương Dĩnh hét lên một tiếng, vội vàng thấp người né tránh.
Bác sĩ Đoạn vừa nãy luôn băng bó cho vợ mình, không có lưu ý tình hình phòng thuốc bên cạnh, lúc này nghe đến tiếng kêu cứu quay đầu lại, muốn đi cứu lại không còn kịp rồi.
Đúng lúc này, phía sau Tiết Cảnh Minh bên cửa sổ phát ra một trận động tĩnh, một viên đạn đánh nát thủy tinh, sau đó sát xương sọ của hắn mà bay qua, trực tiếp ở mặt bên cái trán của Tiết Cảnh Minh vạch ra một đạo vết thương sâu thấy được tận xương.
Tống Văn mới vừa phát hiện chữ trên hộp thuốc, vội vàng báo cho Trương Đại Hải. Sau đó anh vòng tới sau nhà muốn nhìn một chút tình huống bên trong, vừa tới đến cửa sổ sau nơi này, liền thấy Tiết Cảnh Minh giương đao bổ về phía Trương Dĩnh.
Dưới tình thế cấp bách, Tống Văn nã một phát súng, tiếng súng chát chúa vang lên phá vỡ bầu trời đêm, phá vỡ sơn thôn nhỏ yên tĩnh.
Thừa dịp Tiết Cảnh Minh ngây người, Tống Văn từ nơi phá vụn thủy tinh giơ tay mở cửa sổ, sau đó lưu loát mà vươn mình nhảy vào, cùng Tiết Cảnh Minh triền đấu với nhau, lúc này kéo gần lại khoảng cách, bên cạnh lại có người, Tống Văn không còn dám nổ súng.
Tiết Cảnh Minh trong tay có đao, mặc dù đã bị thương, thế nhưng thuốc gây tê tiêm vào kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, làm cho hắn cơ hồ không cảm giác được đau đớn. Hắn lúc này như là hung thần ác sát, không muốn mạng mà vọt tới.
Tống Văn nghiêng người tránh hàn quang loé lên đâm tới, đao đánh vào giá thuốc một bên, phát ra một trận tiếng ma sát chói tai. Tống Văn xoay người lại, lấy cùi chỏ đánh vào ngực Tiết Cảnh Minh. Tiết Cảnh Minh ăn phải đòn nghiêm trọng, lại mượn cơ hội dùng tứ chi bắt được quần áo Tống Văn, đao trong tay nằm ngang hướng Tống Văn bên hông đâm tới.
Tống Văn thân thể co rụt lại về sau, tránh thoát lưỡi dao, đao sắc bén sát bên eo anh mà qua, Tống Văn cố không được ngừng lại, liền một cước thăm dò ở trên đùi Tiết Cảnh Minh, nơi đó đúng lúc là một miệng vết thương, Tiết Cảnh Minh nhất thời đau đến rên khẽ một tiếng, nhưng hắn là cái kẻ liều mạng, ra chiêu cực kỳ tàn nhẫn, càng là không quản lý mình bị thương nặng bao nhiêu, chỉ biết là điên cuồng tiến công, hướng về Tống Văn vung đao.
Mắt thấy đem Tống Văn dồn đến góc tường, đao trong tay Tiết Cảnh Minh liền toàn lực đâm ra, hàn quang hiện ra, Tống Văn chỉ có thể lấy tay cánh tay chặn đao kia, lưỡi dao cắt rách quần áo, cắt ra một chút da thịt.
Hai người thoát thân sau, Tiết Cảnh Minh còn muốn đâm tiếp, Tống Văn từ trên bàn bên cạnh càm lấy cái khay kim loại đựng thuốc, trực tiếp đem cái khau kia đập vào trên đầu Tiết Cảnh Minh. Cạch một tiếng vừa vang, Tiết Cảnh Minh chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, suýt nữa té ngã, trên mặt hắn vết thương do súng đạn gây ra bị xé rách, nửa khuôn mặt đều là máu.
Tiết Cảnh Minh dựa lui về phía sau, lại loạng choà loạng choạng, một phát bắt được Trương Dĩnh núp ở góc.
Trương Dĩnh đã sớm sợ đến hoang mang, đao gác ở trên cổ, cô chỉ có thể bất lực mà thấp giọng nức nở.
Biến cố như vậy cũng làm cho Tống Văn không dám manh động, Tiết Cảnh Minh một bên kèm Trương Dĩnh một bên rút về sau, lúc đi tới cửa phòng thuốc, hắn duỗi ra cánh tay dính máu tắt đèn.
Toàn bộ phòng thuốc bỗng nhiên lâm vào một mảnh tăm tối, chỉ có đèn dùng cho việc giải phẫu lộ ra từng tia từng tia tia ánh sáng, Tống Văn đang muốn đi đuổi theo, Tiết Cảnh Minh chợt đem Trương Dĩnh đẩy về phía anh. Trương Dĩnh đã sớm đi đứng đều mềm nhũn, một cái không đứng vững, hướng phía trước nhào tới, Tống Văn sợ tổn thương con tin, đỡ cô mới đứng dậy.
Chỉ mấy giây này, Tiết Cảnh Minh đã mở ra được cửa bên ngoài, chạy hết tốc lực đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Tống Văn hô một tiếng, đẩy ra Trương Dĩnh, vội vàng đuổi theo, sau đó anh liền nhìn thấy, Tiết Cảnh Minh không có đi ra ngoài bao xa, liền bị một bóng người ngăn cản đường đi, người kia vốn hẳn là nên ở trong xe Lục Tư Ngữ...