Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 184




Buổi chiều 1h, Cố Tri Bạch liền bị gọi vào Cục thành phố Nam thành, anh ta đã tới nơi này một lần, chuyến này càng là quen cửa quen nẻo.

Đỗ Dũng cùng Diệp Tranh tiến vào phòng thẩm vấn, đem hết thảy nghi vẫn cảm thấy có thể hỏi một lần, Cố Tri Bạch khuôn mặt mang ý cười, chậm rãi mà nói, đem nghi vấn của bọn họ tất cả đều tỉ mỉ giải đáp.

"Liên quan tới cái quỹ này, chỉ là một phần mà công ty chúng tôi làm từ thiện, công ty chúng tôi hàng năm sẽ tập trung vào lượng lớn tài chính cùng thiện khoản cho sự nghiệp từ thiện, Nam thành mười mấy quỹ hội, chúng tôi hoặc nhiều hoặc ít đều có thiện kim truyền vào. Chúng tôi truyền vào thiện khoản, đối với việc sử dụng cũng sẽ có yêu cầu tương đối, làm cho đối phương đưa ra các khoản thu chi rõ ràng, theo như tôi biết, quỹ hội này luôn là tương đối chính quy."

"Vu Huệ Chi tôi và bà ấy đã gặp mặt mấy lần, lần gần đây nhất là tại một lần dạ tiệc từ thiện, tôi vẫn cảm thấy con người của bà ấy cũng không tệ lắm, hoàn toàn không nghĩ tới sau lưng bà ấy lại làm chuyện như vậy."

"Đúng, tôi là nhìn tin tức mới biết có chuyện như vậy, tôi đối với các giao dịch cùng tiến hành nuôi nhốt bọn nhỏ của bà ấy cùng những người buôn người kia không hề biết chuyện."

"Hành động của các anh đêm đó, tôi là lái xe đến phụ cận Cục thành phố, chẳng qua là tôi hẹn người khác gặp mặt, trên người tôi vừa vặn còn có hoá đơn dùng cơm tối, thời gian thanh toán chính là lúc chuyện xảy ra thì phải? Các anh cũng không thể bởi vì tôi ở phụ cận ngừng xe liền hoài nghi tôi."

"Liên quan đến quan hệ của tôi và Bạch Lạc Nhuế, lần trước thời điểm tôi đến cục cảnh sát, cũng đã từng giải thích, nếu như các anh còn có vấn đề, vậy tôi không ngại lặp lại lần nữa, tôi và cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác."

"Liên quan tới vấn đề tài chính, công ty chúng tôi có một số đầu tư bên ngoài nhất định, cái này cần tôi cùng ở phía đó thân thỉnh, phải hỏi pháp vụ cùng luật sư công ty mới có thể cho các anh tài liệu và thông tin càng tỉ mỉ hơn. Nếu như các anh còn có nghi vấn, tôi có thể giải đáp trước một chút."

Cố Tri Bạch trả lời đến có lý có chứng, làm cho bọn họ thiêu không ra bất kỳ vấn đề gì, quả thực là không lọt cả giọt nước.

Toàn bộ quá trình hỏi cung dài đến hai giờ, Diệp Tranh đến sau cùng phát hiện mình quả nhiên là hỏi không ra được cái gì, một bộ dáng dấp buồn bã đi vào phòng theo dõi.

Từ Viễn quay đầu hỏi Tống Văn ngồi ở một bên cạnh: "Tống đội, làm sao bây giờ? Tạm giam tròn mười hai giờ hay là..."

Tống Văn xoa xoa mi tâm, "Lần trước Hứa đội các người còn tạm giam 24h, vô dụng, hỏi không sai biệt lắm liền thả đi, các người tiếp tục điều tra, tiếp tục theo dõi anh ta."

Diệp Tranh chợt nhớ tới cái gì nói: "Bằng không thân thỉnh, lắp thiết bị nghe lén cho anh ta đi, việc này tôi quen."

Tống Văn lắc đầu: "Đều không thể xác định là người bị tình nghi, lắp nghe lén rõ ràng không hợp quy định."

Lục Tư Ngữ đứng lên nói: "Tôi đi tiễn anh ta." Cậu một đường đi tới phòng thẩm vấn cách vách, gõ gõ cửa đi vào, "Cố tổng, nếu như anh không có chuyện gì khác muốn bàn giao nói, liền có thể đi về, tôi mang anh đi ra ngoài."

Cố Tri Bạch nhìn thấy cậu có chút bất ngờ, cười nhạt : "Lục cảnh sát, đã lâu không gặp." Anh ta đứng lên, cùng Lục Tư Ngữ đi ra bên ngoài.

Lục Tư Ngữ lần này nhưng lại không đi cửa chính, mang theo Cố Tri Bạch hướng cửa hông phía Tây Cục thành phố mà đi.

Tống Văn đi tới ngoài cửa phòng theo dõi, cách một cái hành lang, đúng dịp thấy Đới Tiểu Mạn đi ra.

Đới Tiểu Mạn mới vừa ghi xong một lần khẩu cung, cô ta là bị áp giải lại đây chỉ ra và xác nhận vị a dì năm đó nuôi nấng cô ta, hiện tại vừa vặn ghi chép xong, từ một gian phòng thẩm vấn khác đi ra, cô ta ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bóng lưng Cố Tri Bạch.

Tống Văn nhạy cảm bắt được điểm này, đi tới hỏi: "Cô quen biết anh ta?"

Đới Tiểu Mạn trên mặt lộ ra một tia uể oải, sau đó lắc lắc đầu: "Không quen biết, tôi chẳng qua là cảm thấy nam nhân kia rất đẹp trai, liền không khỏi nhìn nhiều liếc mắt một cái." Sau đó cô ta hỏi hướng về phía Tống Văn, "Anh ta là ai a?"

"Vậy... không sao rồi" Tống Văn nói, quay đầu lại đi tìm thân ảnh Lục Tư Ngữ.

Khoảng thời gian này, Lục Tư Ngữ đã cùng Cố Tri Bạch đi qua, Tống Văn nhìn một chút, liền trở về phòng theo dõi g.

Lục Tư Ngữ cùng Cố Tri Bạch đi tới cửa hông Cục cảnh sát, nơi này ngoài cửa có một cái nhà nho nhỏ, bên cạnh có một cái cửa hông, cần thiết quẹt thẻ mở ra, lúc thường căn bản không có người đi lại.

Buổi chiều 3h ở cửa hông Cục thành phố hoàn toàn yên tĩnh, gió thu thổi lá cây, truyền đến tiếng vang sàn sạt.

"Nơi này là cửa Tây đúng không?" Cố Tri Bạch hỏi.

Lục Tư Ngữ nói tiếp: "Đúng, tới gần đường Nam Hòe."

Cố Tri Bạch đang muốn đi ra ngoài, Lục Tư Ngữ bỗng nhiên gọi hắn lại: "Cố tổng."

Cố Tri Bạch hôm nay mặc một bộ âu phúc nhàn nhã, thế nào thấy cũng giống như là một người thành công anh tuấn suất khí, vội vội vàng vàng, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cậu: "Lục cảnh sát, cậu còn có việc?"

Lục Tư Ngữ gật đầu nói: "Ân, tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Cái gì?" Cố Tri Bạch dừng bước.

Lục Tư Ngữ hít một hơi, "Tôi khi còn bé, trong nhà đã từng xảy ra một chuyện, khi đó tôi và anh trai thất lạc. Tôi vẫn cho là, anh trai mình khả năng cũng sớm đã qua đời, gần đây tôi mới biết, anh ấy khả năng còn sống ở nhân gian." Cậu nói tới chỗ này, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tri Bạch.

Khả năng tiếp cận Cá Voi Trắng, bọn họ thu hoạch biết, tuổi tác, tình huống đều tương xứng, trước mắt cũng chỉ có Cố Tri Bạch một người này, Lục Tư Ngữ không phải là không có nghĩ tới loại khả năng kia, cậu không có cách nào thông qua suy luận đưa ra kết luận.

Lần trước cậu nhìn thấy Cố Tri Bạch, có một loại cảm giác quen thuộc khó giải thích được, còn có một loại cảm giác kỳ quái. Rồi sau khi từ Đảo Nam Sa trở về, cái cảm giác này càng ngày càng tăng mạnh, thế nhưng cậu còn có một ít chuyện không nghĩ ra.

Vậy liền không bằng... ngay mặt hỏi một chút.

Hai người đứng ở bên trong khu nhà nhỏ ở cửa hông Cục thành phố, cách xa nhau vẻn vẹn 1 mét, Lục Tư Ngữ thanh âm không lớn, có chút nhẹ nhàng run, cậu nhìn về phía Cố Tri Bạch, con ngươi thâm thúy.

"Tôi muốn hỏi anh, anh có phải là anh trai của tôi, hoặc là anh có quen biết anh trai của tôi hay không?"

Cố Tri Bạch nghe được cái vấn đề này, ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía cậu. Nhưng mà kinh ngạc này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, anh ta rất nhanh liền mở miệng nói: "Tôi không phải, Lục cảnh sát, cậu cả nghĩ quá rồi."

Lục Tư Ngữ không phải là không có dự liệu được câu trả lời này, câu nói như vậy hàm nghĩa có thể có mấy trường hợp.

Loại thứ nhất, anh ta thật sự không phải là, là cậu phán đoán sai lầm, thậm chí Cố Tri Bạch cùng Cá Voi Trắng đều không có quan hệ, sự xuất hiện của anh ta, chỉ là trùng hợp mà thôi; loại thứ hai, anh ta phải, thế nhưng anh ta không muốn cùng cậu quen biết nhau; loại thứ ba, anh ta phải, thế nhưng lúc này không thể quen biết nhau.

Cố Tri Bạch đôi mắt hướng bên cạnh quét một chút: "Lục cảnh sát còn có những chuyện khác sao?"

"Còn muốn hỏi anh mấy vấn đề." Âm thanh Lục Tư Ngữ nháy mắt bình tĩnh mà tiếp tục nói.

Cố Tri Bạch ồ một tiếng, dựa vào một bên cạnh trên tường, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc thơm hỏi Lục Tư Ngữ: "Không ngại đi?"

Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái.

Cố Tri Bạch liền đốt điếu thuốc, một cách tự nhiên mà ngậm ở trong miệng: "Vậy cậu cần phải nhanh một chút, một lúc nữa tài xế của tôi liền muốn tới đón tôi."

Lục Tư Ngữ hỏi: "Cố tổng, chuyện viện dưỡng lão trước đó, còn có chuyện Ngư nương nương gần đây, thật cùng anh một chút quan hệ cũng không có sao?"

Cố Tri Bạch phun ra vòng khói nở nụ cười: "Các cậu điều tra tới đây, nói trắng ra là, vẫn không có chứng cứ." Anh ta dừng một chút nói, "Tôi biết, các cậu hoài nghi, tôi và mấy người đó có quan hệ, các cậu muốn tìm người thao túng tất cả những thứ này là ai."

Cố Tri Bạch tiếp tục cười, đã rời xa cameras, động tác của anh ta cùng thần sắc rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều, dưới ánh mặt trời, mặt mày của anh ta tuấn lãng: "Nhưng, nhân chứng, vật chứng, khẩu cung, các cậu chẳng có cái gì cả. Các cậu cũng căn bản không biết, kẻ địch của chính mình là ai. Thậm chí, các cậu biết đó là ai nhưng muốn tìm cũng hoàn toàn không có biện pháp. Hắn đứng ở đối diện các cậu, các cậu cũng không làm được bất cứ chuyện gì."

Lục Tư Ngữ cúi đầu, cậu rõ ràng, Cố Tri Bạch nói là sự thật.

Hiện tại, bọn họ bị vây lại, khuyết thiếu một chỗ đột phá.

Tại pháp luật xã hội hiện đại, coi như suy luận từng bước hoàn thiện, tất cả có thể giảng giải hợp lý, thế nhưng không có chứng cứ, không coi là có tội.

Lâu dài tới nay, Cá Voi Trắng luôn luôn tại tận lực làm được điểm này.

Vô luận đem Cố Tri Bạch kêu đến bao nhiêu lần, cũng chỉ có thể là kết quả này.

Mặc dù hung thủ gần ngay trước mắt, cũng không cách nào bắt lấy.

Bọn họ có thể dựa vào cái gì chứng minh Cá Voi Trắng cùng mọi chuyện có quan hệ chứ?

Trước mắt hết thảy người biết chuyện cũng đã chết đi, hết thảy vật chứng cũng không có cách nào nối liền thành dây xích.

Cậu cảm giác mình như là bị vây khốn tại trong một mê cung, biết rõ ràng lối ra chỉ cách có một bức tường, gần trong gang tấc, chính là không tìm được phương hướng chính xác.

"Chúng tôi đã đang cố gắng kiểm chứng." Lục Tư Ngữ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn lông mi, hơn nữa, đã có nhiều người bởi vậy hi sinh.

Cố Tri Bạch gảy gảy tàn thuốc khẽ cười: "Thế nhưng, tìm được cái gì? Không có hiệu suất số âm chỉ thêm mệt mỏi, cũng sẽ không khiến kết quả biến thành số dương. Các cậu còn không có tìm được chìa khóa, có thể nó khả năng gần ở trong tay."

Sau đó anh ta liền hít một hơi thuốc lá, phun ra vòng khói, lông mày hơi nhíu nói: "Trên thế giới này, khiến người không ưa, tại lề sách pháp luật hoặc là ở ngoài pháp luật đi. Ngày đó chẳng qua là mấy trăm người, là có thể đem Cục thành phố vây lại, nếu như là hơn ngàn người, hơn vạn người thì sao? Đi làm sự tình vượt qua năng lực chính mình, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, chính là lấy trứng chọi đá."

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta hỏi: "Vậy Cố tổng cho là, làm sao mới có thể đánh bại đối thủ mạnh mẽ của mình?"

Cố Tri Bạch nhìn về phía cậu nói: "Con kiến muốn đánh bại voi lớn, đó là nằm mơ giữa ban ngày, cũng phí công sức, theo tôi thấy, cũng không cần giằng co."

Cố Tri Bạch mặc dù nói có chút không xuôi tai, thế nhưng trong giọng nói của anh ta không có ý tứ châm chọc, ngữ điệu của anh ta phi thường ôn hòa, thậm chí hòa ái, như là giáo dục học sinh, vạch ra sai lầm. Có như vậy một hồi, hai người ai cũng không nói gì, chỉ có điếu thuốc lá trong tay Cố Tri Bạch, theo hô hấp sáng tắt.

Lục Tư Ngữ suy nghĩ một chút thoải mái nói: "Lần này gọi Cố tổng lại đây, là phối hợp lực lượng cảnh sát điều tra. Chúng tôi cũng không muốn lập tức chỉ ra và xác nhận cái gì. Hơn nữa, mỗi một lần thẩm vấn, đều là quá trình lý giải lẫn nhau."

"Cậu hình như so với thời điểm lần trước gặp mặt, đã trưởng thành hơn. Khi đó, cậu hận không thể đem tôi trực tiếp chỉ ra và xác nhận hung thủ đứng sau màn." Cố Tri Bạch cười nói.

Lục Tư Ngữ nói: "Cảm ơn Cố tiên sinh phối hợp, tôi cảm thấy, một ngày nào đó, chúng tôi có thể tìm tới chân tướng."

"Vậy, chúc các cậu may mắn." Nói xong, Cố Tri Bạch đem thuốc lá trong tay vê diệt ở trên tường một bên cạnh, vứt với góc tường, quay người đi ra ngoài.

Lục Tư Ngữ đi tới cửa nhỏ, dùng thẻ của chính mình quét một chút, cửa liền tích mà một tiếng theo tiếng mà mở ra.

Cố Tri Bạch cười yếu ớt đối với cậu nói một tiếng cám ơn, sau đó quay người rời đi, đường cái đối diện chẳng biết lúc nào đã dừng xong một chiếc xe, thấy anh ta đi ra, loé đèn một chút.

Cố Tri Bạch tới ngồi lên, xe kia liền khởi động, dần dần đi xa.

Lục Tư Ngữ nhìn tất cả những thứ này, lại không vội mà rời đi, cậu đi về địa phương mới vừa rồi cùng Cố Tri Bạch nói chuyện, sau đó cậu ngồi xổm người xuống, cẩn thận đem cái tàn thuốc này để vào bên trong túi vật chứng.

Chờ khi cậu trở lại phòng theo dõi, Tống Văn đã ở đây chờ cậu, nhìn thấy cậu tiến vào liền ngẩng đầu lên hỏi: "Nói chuyện phiếm xong rồi."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, đem túi đưa cho Tống Văn: "Tống đội, giúp em kiểm tra thực hư DNA một chút, sau đó cùng em làm cái so sánh."